Ẩn Long

Chương 155: 155: Bạn Trai




“Ông… ông nội… sao ông lại đứng ở đây?”
Vừa mới đẩy cửa bước đi ra ngoài, thấy được Đàm lão gia chủ đứng ở trước cửa, sắc mặt của Trang Đài lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn đang đứng ở phía sau lưng của cô cũng bắt đầu co rụt lại.

Bởi vì, anh có thể cảm nhận được một cỗ uy áp vô cùng nhạt, đang khóa chặt về phía mình.
“Thế nào? Vì sao ta không thể đứng ở đây?”
Đàm lão gia chủ không có trả lời câu hỏi của cháu gái mình.

Ngược lại, ánh mắt của ông lão hơi có chút nheo lại, trên khóe môi còn treo lấy một nụ cưởi tủm tỉm.
Thấy bộ dáng của Đàm lão gia chủ lúc này, sắc mặt của Trang Đài càng thêm đỏ bừng lên, vẻ mặt của cô cũng trở nên cực kỳ lúng túng.
“Ông nội, cháu… cháu…”
Trong lúc nhất thời, Trang Đài cũng không biết phải trả lời ông nội của mình như thế nào.

Vừa rồi, lúc còn ở trong phòng nhìn thấy cô gái nhỏ này một bộ vô cùng khí thế, chẳng biết sợ là gì, Trần Viễn còn tưởng đây là một cô gái vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng hiện tại, thấy được bộ dáng lúng túng của cô, trong lòng Trần Viễn that sự rất muốn cười.

Chỉ là, còn không đợi anh đắc ý được bao lâu, ánh mắt của ông lão họ Đàm đã lần nữa quét về phía anh.
“Cháu gái, cháu không dự định giới thiệu với ông một chút.

Chàng trai trẻ này là ai à?”
Lần này, Trang Đài lập tức lấy lại tinh thần.

Sau khi phát hiện ra được ánh mắt của ông nội nhìn về phía Trần Viễn hơi có mấy phần quái dị, trong lòng của cô cũng nhảy cẫng lên.

Nhưng so với vừa rồi, cô có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.

Hơn nữa, không biết vì sao suy nghĩ tinh quái ở trong đầu cô đột nhiên xuất hiện, để trên mặt của cô cũng nở nụ cười cực kỳ rực rỡ.
“Ông nội, xin tự giới thiệu một chút, anh ấy tên là Trần Viễn, là bạn trai của con, cũng là cháu rể tương lai của ông nội!”
Lời này của Tràng Đài vừa mới nói ra, không những làm cho Đàm lão gia chủ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mà ngay cả chính Trần Viễn lúc này vẫn còn một bộ vui vẻ đứng ở một bên để xem kịch vui, sắc mặt cũng trở nên kịch biến.
Nhưng mà, suy nghĩ một hồi anh lại chẳng dám phản ứng nửa lời.

Bởi vì, một khi anh mở miệng nói ra sự thật, không chỉ cô gái nhỏ này sẽ không bỏ qua cho anh, ngay cả ông cụ đang đứng trước mặt cũng không để cho anh được yên thân.


Thế nên, mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng Trần Viễn chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn so với khóc còn muốn khó coi hơn bội phần.
Chỉ là, ông lão họ Đàm cũng không biết được tất thảy những chuyện này.

Ông ta thấy cháu gái của mình dứt khoát như vậy, liền nhận chàng trai trẻ tuổi ở trước mặt là bạn trai.

Hơn nữa, con bé còn muốn kết hôn với câu ta.

Nhất thời, ông lão hơi có chút im lặng.

Chỉ là, ánh mắt của ông cụ khi nhìn về phía Trần Viễn, luôn để cho anh có một cảm giác gì đó là lạ.
“Được rồi, vậy ta không có tiếp tục ở đây làm phiền đến hai đứa nữa.

Nhưng mà, có một số việc ta cần phải nhắc nhở hai đứa trước.

Đây là cháu gái của ta, cũng là chủ nhân tương lai của gia đình này.

Thế nên, trước khi quyết định một việc gì đó, ta rất hy vọng hai đứa hãy suy nghĩ cho thật kỹ!”
Nói xong lời này, thân ảnh của ông lão họ Đàm đã nhanh chóng biến mất.

Giống như, vừa rồi đứng ở trước mặt của hai người bọn họ không phải là một người thật, mà chỉ là một tấm ảo ảnh.
Tất nhiên, Trần Viễn thì không cho rằng như vậy.

Bởi vì, anh có thể khẳng định, người vừa rồi đứng ở trước mặt anh, chính là thân ảnh thật sự của ông cụ.

Hơn nữa, vừa rồi ông cụ sử dụng một loại bí thuật nào đó, thế nên mới đạt được tốc độ kinh khủng như vậy.

Dù cho là Trần Viễn có thể phát hiện được một chút tàn ảnh.

Thế nhưng, nếu như là anh thật sự muốn chạy trốn trước tốc độ vừa rồi của ông cụ, thật sự là chẳng thể có một chút cơ hội nào.
Đứng ở một bên, Trang Đài còn tự cho rằng Trần Viễn đã bị hành động vừa rồi của ông nội hù dọa cho sợ.

Thế nên, lúc này cô mới vội vàng lên tiếng giải thích.
“Anh đừng hoảng sợ, vừa rồi ông nội của tôi chỉ muốn trêu đùa với anh một chút mà thôi.

Kỳ thật, ông nội của tôi là một người tu luyện.


Mặc dù, tôi không biết cảnh giới của ông nội là như thế nào.

Nhưng tôi nghe cô chú ở trong nhà nói qua, hình như ông ấy là người duy nhất tiếp cận với cảnh giới địa tiên ở trong truyền thuyết.

Hơn nữa, anh đừng nhìn vẻ bề ngoài của ông nội tôi chỉ có bảy, tám mươi tuổi.

Thật ra, ông nội của tôi đã sống qua tới hai kỳ thế chiến rồi đấy!”
Nghe Trang Đài giải thích như vậy, Trần Viễn cũng không lên tiếng nói thêm cái gì.

Nhưng mà, trong lòng của anh lúc này lại có chút khiếp sợ.

Bởi vì, theo như trong lời nói của cô, thì ông lão họ Đàm dường như đã sắp tiếp cận đến cảnh giới địa tiên.

Như vậy, bản thân ông ta ít nhất là đã đạt đến cấp bậc đại tông sư đỉnh phong trở lên.

Thậm chí, có thể ông ấy đã tìm hiểu được pháp tắc, đạt đến một tầng thứ còn muốn cao hơn so với cấp bậc hiện tại biểu hiện ra?
Tất nhiên, những thứ này chỉ là suy đoán của Trần Viễn mà thôi.

Dù sao, một người tu luyện muốn nắm giữ được pháp tắc của thế giới, cho dù thế giới đó chỉ là một thế giới cực kỳ hoang sơ, không có thiên địa linh khí tồn tại, nhưng đã là một kỳ tích.
Trần Viễn đã từng nghe có người nói qua, thật ra cảnh giới địa tiên chỉ là một loại trạng thái khi con người tu luyện đến tầng thứ đỉnh phong, thế nhưng lại bị quy tắc của thế giới trói buộc, lại không cách nào có thể chân chính phi thăng thành tiên.

Bởi vậy, những người này chỉ có thể tự xưng mình là địa tiên.
Thế nhưng, cho dù là như vậy nhưng vừa rồi đứng ở trước mặt của ông lão họ Đàm, Trần Viễn cảm thấy bản thân của mình hết sức nhỏ bé.

Giống như, chỉ cần ông lão họ Đàm muốn, tùy tiện dùng đến một đầu ngón tay liền có thể tiêu diệt mình.
Bất quá, đây chỉ là một loại ảnh giác mà thôi.

Trần Viễn có thể tự tin khẳng định, cho dù ông lão họ Đàm thật sự ra tay với anh.

Cho dù bản thân anh cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng mà, nếu như ông lão họ Đàm thật sự muốn giết chết được anh, cũng không phải là một chuyện dễ ràng như vậy.
Những suy nghĩ này vốn chỉ là suy nghĩ thoáng qua ở trong đầu của Trần Viễn, thế nên Trang Đài cũng không thể nào hay biết được.


Sau khi thấy được Trần Viễn nghe nói về cảnh giới của ông nội mình, vẻ mặt của anh ta cứ nghệch ra.

Cô còn tưởng rằng anh đã thật sự bị hù dọa.

Vì vậy, lúc này cô mới lại gần, đưa tay phất phất qua lại ở trước mặt của Trần Viễn.
“Này, anh không có sao chứ?”
Nghe được âm thanh của cô, lúc này Trần Viễn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Anh hơi hơi nhìn về phía Trang Đài, liếc mắt một cái.
“Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết, đây là nơi nào? Và tôi phải làm như thế nào mới có thể rời đi được chứ?”
Thấy Trần Viễn không hề bị mình hù sợ giống như tưởng tượng, vẻ mặt của Trang Đài hơi thoáng thất vọng một chút.
Nhưng sau đó, cô cũng không quá để ý, mà gật đầu đáp lại Trần Viễn.
“Được, hiện tại anh có thể đi theo tôi!”
Nói xong, Trang Đài tự mình đi về phía trước.

Còn Trần Viễn, chỉ có thể lủi thủi đi ở phía sau lưng của cô.
“Trang Đài tiểu thư!”
“Chào tiểu thư!”
Lúc Trần Viễn đi theo Trang Đài dọc về phía hành lang, âm thanh chào hỏi của vô số người đã đồng loạt vang lên.
Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, bốn phía xung quanh đang được bố trí rất nhiều cảnh vệ và người hầu.

Hơn nữa, mỗi người bọn họ phần lớn đều là người tu luyện.

Nhất là đám cảnh vệ, trong số những người đứng ở hai bên canh giữ, Trần Viễn vậy mà cảm nhận có được không ít khí tức cường đại.

Thậm chí, Trần Viễn còn thỉnh thoảng cảm thấy có một đôi mắt nào đó đang không ngừng chú ý đến mình.
Mặc dù kẻ này không có ác ý, cũng không có trực tiếp tỏa ra khí tức để bao phủ về phía mình.

Nhưng Trần Viễn vẫn có thể cảm nhận được một chút áp lực từ phía đối phương.

Hơn nữa, khí tức của người này hoàn toàn xa lạ, không giống như là khí tức của ông cụ Đàm vừa mới đứng ở bên ngoài nói chuyện với bọn.

Thế nên, Trần Viễn càng thêm khiếp sợ, anh thật sự không nghĩ đến trong nhà họ Đàm còn có một người lợi hại không thua kém gì ông cụ?
Chỉ là, sắc mặt của Trần Viễn vẫn giữ tỉnh táo.

Trong đầu lại không ngừng suy nghĩ qua, trên thế giới này thật sự có một gia tộc cường đại như vậy sao?
Ngay lập tức, Trần Viễn liền lắc đầu.

Bởi vì, anh chưa từng nghe ai nhắc qua, trong một gia tộc nào đó có tới tận hai vị cường giả cấp bậc đại tông sư hậu kỳ trở lên để làm hậu thuẫn.
Cho dù là toàn bộ cao thủ ở trên thế giới này tụ hợp lại, sợ rằng cũng không đếm được mấy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư từ trung hậu kỳ trở lên.


Huống hồ, là một vị cường giả nửa bước đạp vào cảnh giới địa tiên.

Nhất thời, trong lòng Trần Viễn càng thêm hiếu kỳ.

Anh cũng không biết mình rốt cuộc đã bị truyền tống đến một nơi như thế nào?
Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn kịp nghĩ ngợi nhiều.

Lúc này, một âm thanh có chút trầm thấp bất chợt vang lên.
“Thưa tiểu thư, không biết hiện tại tiểu thư đang muốn đi đâu?!”
Lúc này, Trang Đài đã đi tới bên ngoài sảnh lớn.

Mà đứng ở phía trước mặt cô, là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc một bộ com lê hết sức sang trọng, vẻ mặt mang theo mấy phần kính cẩn hướng về phía tiểu thư của nhà họ Đàm nói ra.
Nhìn thấy đối phương, sắc mặt của Trang Đài cũng không có chút biến hóa nào.

Ngược lại, cô rất thản nhiên gật đầu, đáp lại.
“Chú Tánh, hôm nay cháu muốn đưa bạn của cháu đi ra ngoài dạo mát một chút.

Không biết, chú có tiện hay không?”
Vừa nói, Trang Đài vừa chỉ chỉ tay về phía Trần Viễn vẫn còn một mặt ngơ ngác đứng ở phía sau lưng của cô.
Thấy thế, người đang ông được Trang Đài gọi là chú Tánh hơi có chút gật đầu.

Sau đó, ông ta tự mình đi đến một chiếc ô tô đã đậu sẵn ở bên ngoài sảnh lớn.

Vừa đi đến trước ô tô, ông ta đã tự mở cửa để mời tiểu thư của nhà họ Đàm lên xe trước.
Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn vừa bước tới gần, động tác của người đàn ông này bỗng dưng ngừng lại.
“Thằng nhóc, tốt nhất là đừng có táy máy gì? Tiểu thư không chỉ là bảo bối của nhà họ Đàm, còn là cô bé mà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Thế nên, nếu ngươi dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào đối với tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho người.

Kể cả Đãm lão gia chủ có lên tiếng, lúc đó ta cũng sẽ đem thứ đồ chơi kia của ngươi cắt đi!”
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa liếc về phía dưới đũng quần của Trần Viễn.
Một cảm giác vô cùng mát lạnh đột ngột truyền đến, để cho Trần Viễn có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

May mắn, lúc này Trang Đài bỗng dưng xoay đầu nhìn lại.

Hơn nữa, cô còn có chút thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói ra.
“Này, anh làm sao lại chậm chạm như vậy? Mau đến đây đi!”
Nghe thế, sắc mặt của người đàn ông trung niên bỗng dưng trở nên vô cùng nhu hòa, hoàn toàn không phải một bộ như muốn “thiến” người khác như vừa rồi.
Mà Trần Viễn cũng giống như được đại xá, vội vàng chạy đi, tránh xa khỏi gã đàn ông có chút kỳ quái này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.