Ẩn Long

Chương 157: 157: Cơ Trường Sinh




Những nghi hoặc liên tục xuất hiện ở trong đầu, để cho Trần Viễn lúc này cũng không thể nào nhịn được, liền nhìn về phía cô bé đang đứng bên cạnh của người đàn ông trung niên, vừa được ông chú tài xế xưng là Thiên Cơ huynh kia.
“Cô bé, có phải là nhóc muốn đùa với anh đó không? Anh làm sao lại trúng cổ thuật được? Hơn nữa, cô bé được bao nhiêu tuổi rồi, còn biết được những thứ này?!”.

Truyện Tiên Hiệp
Mặc dù ngoài miệng thì truy hỏi như vậy, nhưng nhìn biểu hiện của những người ở đây, Trần Viễn có thể khẳng định, cô bé này tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Chính vì vậy, khi nghe được câu hỏi của Trần Viễn, cô bé cũng không có đáp lại.

Mà ánh mắt của cô hơi liếc về phía cổ tay của Trần Viễn.

Sau một lúc, cô bé mới lẩm nhẩm nói ra.
“Kỳ quái, đáng lý ra độc của loại cổ trùng này đã phải phát tác rồi mới phải? Làm sao hiện tại nó lại ngủ đông ở trong cơ thể của anh ta?”
Nghe trong miệng của cô bé lên tiếng lẩm nhẩm, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc nhiều hơn.

Chỉ là, ngay tại lúc này, âm thanh của Cơ Trường Xuân đã phát ra.
“Thanh Thanh, không được vô lễ với khách của ta.

Con mau lui xuống đây đi!”
Nghe được tiếng trách mắng của người đàn ông trung niên, cô bé mới hơi mím môi lắc đầu.
“Không có, Thanh Thanh thật sự cảm nhận được cổ trùng ẩn trú ở trong cơ thể của anh ấy.

Loại cổ trùng này có tên là Liên Tâm.

Nó là một loại trùng yêu, được các vu sư thời xưa sử dụng để cấy ghép vào trong cơ thể của một người nam và một người nữ.

Một khi một trong hai con cổ trùng này bị giết chết hoặc gặp phải uy hiếp, con còn lại sẽ tự mình phá xác, chui ra ngoài để tìm kiếm bạn tình của nó.

Mặc dù, loại cổ trùng này lúc bình thường sẽ rất lành tính.

Nhưng một khi tức giận, nó sẽ điên cuồng đem nội tạng của chủ nhân cỗ thân thể mà nó trú ngụ, trực tiếp cắn xé.

Chính vì thế, ngày xưa loại cổ trùng này đã từng bí cấm, và được liệt kê vào trong mười đại tà thuật của các dân tộc thiểu số miền núi.


Hiện tại, lần nữa thấy được loại cổ trùng này hiện ra ánh sáng, con thật sự rất hiếu kỳ.

Không biết, anh ấy vì sao lại có được loại cổ trùng này ở trong cơ thể của mình?
Nghe cô bé một hồi giải thích, một hồi nói ra nghi hoặc của mình.

Chính Trần Viễn lúc này cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên.

Anh thật sự không nghĩ đến, loại cổ trùng này còn có lai lịch như vậy.

Nhưng mà, theo như một ý nào đó của cô bé này nói đến.

Như vậy, con cổ trùng được cấy ở trong cơ thể của anh, hiện tại đang ở trong tình trạng ngủ đông.

Mà con còn lại, thì được cấy ở trong cơ thể của một người khác.

Và người này, rất có thể là một trong số những người phụ nữ anh từng quen biết?
Chỉ vừa mới nghĩ đến chỗ này, mồ hôi trên trán của Trần Viễn đã bắt đầu tuôn đầy.

Anh thật sự là không biết, rốt cuộc ai lại hận anh đến như vậy, còn dùng loại phương thức này để hãm hại anh?
Chỉ là, dường như từ lúc bị cấy cổ trùng vào trong cơ thể đến giờ, Trần Viễn cũng không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu bất thường nào.

Ngay cả việc cổ trùng vì sao ngủ say, anh càng là không thể biết?
“Không cần phải ngạc nhiên như vậy, hơn một tháng trước, ta từng đã nhắc nhở qua với cậu.

Trên người cậu hiện đang có được vận rủi quấn quanh, còn có điềm xấu.

Thật không nghĩ đến, cậu vậy mà bị kẻ khác hạ độc thủ, dùng loại thủ đoạn như vậy để đối phó.

Chỉ là, trong cơ thể của cậu dường như có một loại năng lượng kỳ quái nào đó, đem loại cổ trùng này khắc chế, không để cho nó hoạt động, đem nội tạng của cậu phá hủy!”
Lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên ở trong đầu của Trần Viễn, nhất thời để anh cảm thấy hơi chút giật mình.

Nhưng khi Trần Viễn xoay người nhìn lại, anh mới phát hiện ra một bà lão tầm sáu, bảy mươi tuổi đang đứng ở trước mặt mình.


Hơn nữa, bộ dáng của bà lão này hơi có chút quen mắt, giống như anh đã từng gặp qua ở đâu đó thì phải?
“Thế nào, cậu không còn nhận ra được bà già này nữa hay sao?”
Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, bà cụ lúc này mới gật đầu nhìn anh mỉm cười.

Ngay lập tức, hình ảnh bà cụ lần trước băng ngang qua đường, còn suýt chút nữa tông phải chiếc xe ô tô của anh.

Lần đó, anh còn tưởng bà cụ là người giả đụng, muốn lừa gạt tiền của mình.

Nhưng sau khi nói chuyện một hồi, bà cụ lẩm bẩm gì đó, anh cũng không quá để ý.

Đến hiện tại, khi nghe bà cụ nhắc lại, anh mới sực nhớ.

Hóa ra, khi đó bà cụ là có ý tốt, chỉ muốn nhắc nhở cho anh.
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này?!”
Lúc này, sau khi nhìn thấy bà cụ cùng với Trần Viễn nói chuyện vui vẻ với nhau, sắc mặt của mấy người còn lại đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Nhất là ông chú tài xế và người đàn ông được gọi là Thiên Cơ huynh.
“Cơ Trường Xuân, có phải bà lão này già rồi, nên mỗi lần ra ngoài đều phải xin phép cha con các người hay không?”
Nghe Cơ Trường Xuân hỏi thăm, giọng điệu của bà cụ giống như có chút gấp, tỏ ra vô cùng tức giận quát lên.
Mà âm thanh này của bà cụ thật sự không nhỏ, nhất thời để cho bầu không khí ở trong biệt phủ trở nên có chút quỷ dị.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Con làm sao lại dám ngăn cản việc mẹ ra ngoài.

Chỉ là…”
“Chỉ là, chỉ là cái gì? Hai cha con các người suốt ngày ngoài việc nói đạo lý ra, thì có cái gì tốt để nói chuyện? Vậy mà, mỗi lần bà già này muốn ra ngoài vui chơi một chút, các người lại liền ngăn cản.

Còn nói, bà già tôi đây khó chịu, không biết tự lượng sức mình, suốt ngày thích xen vào việc của thiên hạ.

Có phải, các người để cho bị nhốt chơ tới khi chết ở cái nơi quỷ quái này, thì các người mới chịu vừa lòng hả dạ, đúng không?”
Lời của Cơ Trường Xuân còn chưa có nói hết, âm thanh tức giận của bà cụ đã không ngừng vang lên.


Để cho Trần Viễn vốn tưởng bà cụ này có phần hòa ái, dễ gần.

Hiện tại, sắc mặt của anh cũng trở nên có chút cứng đờ.
“Bà nội, bà nội đừng giận nữa! Bố con biết sai rồi.

Bố con hôm qua còn nói, vì lo lắng cho sức khỏe của bà nội, nên không dám để cho nội ra ngoài vui chơi.

Nếu như bà nội thích đi dạo bên ngoài, Thanh Thanh sẽ dẫn nội đi.

Hơn nữa, Thanh Thanh còn biết, ở trong thành phố có mấy chỗ để chơi rất vui!”
Nhìn thấy bà cụ liên tục trừng mắt quát chửi Cơ Trường Xuân, lúc này cô bé tên Thanh Thanh mới đứng ra khuyên nhủ.

Chỉ là, lời khuyên của cô bé chỉ làm cho bà cụ hơi hòa hoãn một chút, ánh mắt cũng không mấy vui vẻ khi nhìn về phía con trai của mình.
“Hừ, cái con nhóc này, mi thì biết cái gì? Mấy chỗ mà mi nói, ta đã đi muốn mòn cái gót rồi.

Thứ ta yêu thích, chính là đi khắp thế giới, dạo quanh hết tất cả danh lam thắng cảnh, còn phải chiếm ngưỡng các loại kỳ tích của nhân loại.

Chứ không phải là mấy thứ rẻ tiền, cha con bọn họ bỏ tiền ra mua để cho ta giải trí.

Với lại, ta thích nhất chính là xem vận mệnh của người khác.

Có đôi khi, nhìn sự lên xuống vận mệnh của một sinh mệnh, để ta cảm thấy vô cùng hào hứng!”
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn càng nghe càng thêm trở nên kỳ quái.

Làm sao, anh nghe giống như một nhà ba người bọn họ là đang diễn kịch, để đi lừa gạt người khác đến nhà của mình xem bói như vậy?
Chỉ là, Trần Viễn cũng quan sát thấy, hai người Trang Đài và ông chú tài xế không có lên tiếng nói chuyện, nên anh cũng im lặng đứng đấy.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp vui mừng được bao lâu, bàn tay của anh đã bị một người nắm chặt.
“Cậu nhóc, cậu đừng có nghe bà lão này nói mò.

Kỳ thật, bà ta chẳng biết cái quỷ gì cả.

Nếu như cậu thật sự muốn xem chỉ tay, đoán vận mệnh, thì tốt nhất là hãy đi theo ta.

Ta có một món đồ chơi này, nhất định cậu vừa nhìn sẽ cảm thấy rất thú vị!”
Một bóng người hơi có chút già nua, râu tóc cũng có phần bạc trắng đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh.

Hơn nữa, người này còn trực tiếp khống chế lấy bả vai của anh, đưa tay nhấc lên.


Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt.

Anh thật sự không thể nào hiểu được, ông lão điên khùng này là từ đâu đi tới.

Với lại, tốc độ của ông ta làm sao lại nhanh như vậy?
“Lão già chết bằm, lão làm cái gì vậy? Làm sao lại muốn đoạt mối làm ăn của tôi? Mau đem thằng nhóc đó trả lại cho tôi.

Nó là lần trước tôi phát hiện ra được, ông không thể nào đem nó đi dễ dàng như vậy đâu!”
“Hừ, bà đừng có mơ.

Thằng nhóc này là của tôi, tôi muốn nhìn xem, cổ thuật của đám vu sư đó thật sự lợi hại đến cỡ nào, còn muốn ở trước mặt tôi hại người.

Tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết được, chỉ cần Cơ Trường Sinh tôi còn ở trên đời này một giây phút nào, thì tất cả âm mưu quỷ kế của bọn họ cũng chỉ biến thành bọt nước!”
Nhìn thấy hai người bọn họ người truy ta đuổi, hơn nữa mỗi lần mở miệng ra nói chuyện đều là những thứ ly kỳ cổ quái, để cho đầu óc của Trần Viễn có chút choáng váng.

Hai người này, không phải xem anh là vật thí nghiệm, sau đó tiến hành mổ xẻ ra để nghiên cứu đấy chứ?
Cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trần Viễn liền nhịn không được rùng mình một cái.
Mà phản ứng lúc này của anh, cũng để cho ông lão tự xưng là Cơ Trường Sinh chú ý đến.
“Cậu nhóc, cậu đừng có hoảng sợ.

Lát nữa ta sẽ nhẹ tay một chút, đảm bảo là cậu sẽ không đau, không chảy máu!”
Lời này Cơ Trường Sinh vừa mới nói ra, Trần Viễn liền có được loại cảm giác như sắp bị đem vào lò mổ.

Trong lúc nhất thời, anh rất muốn dùng năng lượng thần bí của mình đem đối phương đánh bay, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Nhưng mà, ý tưởng là chân thật, nhưng sự thật thì rất tàn nhẫn.

Còn không đợi cho Trần Viễn có bất kỳ một động tác nào, một bàn tay khác đã vỗ tới, trực tiếp đem nguồn năng lượng thần bí ở trong cơ thể của anh giam cầm lại.

Đồng thời, giọng nói của bà cụ lúc này cũng vừa vặn vang lên.
“Cờ Trường Sinh, có phải ông muốn cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp mới chịu dừng, đúng không?”
Vừa nói, một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng từ trên người của bà cụ phóng xuất ra ngoài.

Không khí xung quanh giống như liền bị đè nén, để cho lồng ngực của Trần Viễn hơi chút khó chịu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên trì trệ.
Mà Cơ Trường Sinh thấy vợ của mình vậy mà một lời không hợp liền muốn động thủ, tức thì cũng nổi giận lên.
“Bà muốn làm gì? Còn muốn đoạt mối làm ăn với tôi hay sao?!”
Ầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.