Kỳ thật, mọi chuyện cũng không phải giống như là suy nghĩ của Trần Viễn.
Trước đây, chiếc du thuyền này đã từng là một biểu tượng của thành phố Nam Hải.
Nhưng vì quá trình kinh doanh không quá thuận lợi, thế nên nó được bỏ xó ở một gốc.
Sau đó, thỉnh thoảng mới được nhà họ Đàm lấy ra sử dụng, xem như là một phương tiện dùng để chuyên chở người ở trong nhà khi có việc cần phải di chuyển ra biển.
Chính vì thế, từ một biểu tượng để cho rất nhiều người dân trên bán đảo cảm thấy vô cùng kính ngưỡng.
Hiện tại, chiếc du thuyền này lại chẳng khác nào tàu bè phổ thông khác, chỉ là vật dụng dùng để di chuyển trên biển.
Đó cũng là nguyên nhân, vì sao lúc Trần Viễn đi đến bến cảng, anh cũng không có lập tức chú ý đến chiếc du thuyền này.
Ngược lại, bị sự nhộn nhịp ở trên bến cảng làm cho phán đoán xảy ra sai lầm.
“Thế nào, có phải chiếc du thuyền này của nhà chúng tôi vẫn còn rất tốt đúng không?”
Trần Viễn vừa mới đi lên boong tàu không được bao lâu, Trang Đài đột nhiên đi tới.
Sau đó, cô tiến sát về phía anh, hơi hơi đưa tay vỗ nhẹ lên trên lan can ở trên mạn thuyền.
Nhìn thấy động tác của cô, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại.
Nhưng mà, rất nhanh anh liền bị một thân ảnh đang đứng ở gần đó làm cho chú ý đến.
Nhất thời, hai bên tròng mắt của anh hơi có chút trừng lớn.
“À đúng rồi, xin tự giới thiệu với anh một chút.
Đây là chị họ của tôi, là tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Tân Trường Phát!”
Dường như cũng không phát giác ra được biểu hiện bất thường ở trên khuôn mặt của Trần Viễn.
Lúc này, Trang Đài vô cùng tự nhiên lui về phía sau một bước, rồi cầm lấy cánh tay của chị họ mình kéo đến.
Thấy như vậy, nụ cười trên mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút ngượng ngùng.
Kỳ thật, vừa rồi anh cũng không phải cố ý.
Nhưng người phụ nữ này thật sự quá mức bắt mắt.
Dường như dinh dưỡng ở trên người của cô ta cũng có mấy phần mất cân đối.
Nếu không, vì sao với một thân hình nhỏ nhắn như vậy, nhưng hai tòa núi đôi lại trở nên đồ sộ đến mức, cho dù là Trần Viễn đang đứng ở một khoảng cách tương đối xa, vẫn có cảm giác như sắp bị ngạt thở.
“Chào anh, tôi tên là Trương Mỹ Lệ, là chị họ của Trang Đài!”
Trái ngược với vẻ mặt hơi có phần túng quẫn của Trần Viễn, thần sắc của người phụ nữ tên Trương Mỹ Lệ này lại tỏ ra vô cùng tự nhiên.
Thậm chí, cô ta còn hơi tiến sát về phía Trần Viễn, vui vẻ đưa tay ra để chào hỏi.
Thấy phản ứng của đối phương như vậy, tất nhiên Trần Viễn cũng không thể nào để cho mình rơi vào thế yếu.
Ngay lập tức, anh lấy lại tinh thần, cũng tự đưa tay vươn ra, nói.
“Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi tên là Trần Viễn!”
Chỉ là, ngay khi cánh tay của Trần Viễn tiếp xúc với đối phương, một luồng hương khí nhàn nhạt đột nhiên truyền đến, để cho tinh thần của anh hơi thoáng có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, trong đầu của anh nhanh chóng truyền đến âm thanh của người phụ nữ đứng ở phía đối diện.
“Một lúc nữa, tôi sẽ đến phòng anh, được không?!”
Âm thanh này thật sự rất dễ nghe, hơn nữa còn có một loại rung động đặc biệt nào đó, để cho tuyến hormone ở trong cơ thể của Trần Viễn nhanh chóng tiết ra ngoài, khiến cho trái tim của anh lúc này cũng đập lên một cách thình thịch.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh không có sao chứ?!”
Lúc này, âm thanh của Trang Đài bất chợt vang lên, để cho đầu óc của Trần Viễn không khỏi nhanh chóng trở nên thanh tỉnh lại.
Đồng thời, ánh mắt của anh khi nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện cũng mang theo mấy phần cảnh giác.
Chỉ là, thái độ của Trương Mỹ Lệ lúc này lại để cho Trần Viễn có chút cảm giác khó hiểu.
Bởi vì, ánh mắt của đối phương dường như rất nghi hoặc, nhìn về phía anh.
“Anh… anh không có việc gì chứ? Vừa rồi… vừa rồi anh đã làm tôi sợ…”
Vừa nói, Trương Mỹ Lệ vừa lui về phía sau lưng của Trang Đài, trong ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi.
Cũng vào lúc này, âm thanh có chút khó chịu của Trang Đài đã lần nữa vang lên.
“Anh Viễn, anh bị làm sao vậy? Vừa rồi anh thiếu chút nữa làm bóp nát tay của chị họ tôi rồi đó, anh có biết không hả?!”
Nghe được lời này của Trang Đài nói ra, sắc mặt của Trần Viễn càng lúc càng thêm trở nên khó coi.
Nhưng anh rất nhanh liền phản ứng lại, vội vàng đưa tay gãi gãi lấy cái mũi của mình.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi đột nhiên cơ thể xảy ra một chút vấn đề.
Có lẽ, do mấy ngày nay luyện công quá nhiều, cơ thể không được thoải mái.”
Nói xong lý do mà chính bản thân anh cũng không mấy tin tưởng, Trần Viễn mới mang theo nụ cười áy náy, nhìn về phía tiểu thư Trang Đài và chị họ của cô để nói lời xin lỗi.
Sau đó, anh nhanh chóng đi trở về phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước, rồi đem cửa phòng đóng chặt lại.
Lúc này, Trần Viễn cũng không có lập tức ngồi xuống tu luyện.
Ngược lại, anh dùng ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh.
Sau khi xác định nơi này không có bất kỳ thiết bị gì dùng để theo dõi, Trần Viễn mới lần nữa ngồi ở trên giường để xếp bằng.
Chỉ là, lần này Trần Viễn không có làm ra bất kỳ động tác gì khác.
Ánh mắt của anh vậy mà không ngừng tập trung nhìn về phía cửa phòng.
Quả nhiên, không đến vài phút, tiếng bước chân ở bên ngoài đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một tiếng gọi nhẹ ở bên ngoài vang lên.
“Anh có ở đó hay không?”
Tiếng nói chuyện lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là người chị họ mới gặp lúc nãy của Trang Đài.
Chỉ có điều, trong lòng Trần Viễn hiện tại đang rất nghi hoặc.
Rốt cuộc vừa rồi vì sao đối phương lại muốn hẹn anh đến đây để gặp mặt.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Trang Đài lúc đó, dường như cô cũng không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người?
Mặc dù trong lòng mang theo nghi hoặc, nhưng Trần Viễn cũng không do dự chút nào.
Anh nhanh chóng đi tới, đem cửa phòng chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó, một thân hình yểu điệu từ bên ngoài tiến nhanh đi vào.
Chỉ là, lúc này thần sắc của Trương Mỹ Lệ có chút không đúng, dường như người đang đứng ở trước mặt của anh hiện tại cũng không phải là đối phương?
“Thế nào, có phải anh rất ngạc nhiên đúng không?”
Cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi quá lâu, Trương Mỹ Lệ lúc này tự mình tiến vào trong phòng của Trần Viễn.
Sau đó, cô ta cực kỳ tự nhiên, đi về phía giường ngủ của anh để ngồi xuống.
Thấy đối phương làm ra hành động như vậy, Trần Viễn cũng không có lên tiếng nói gì.
Ngược lại, anh rất hiếu kỳ, muốn biết cô ta đến đây là có mục đích gì.
“Trần Viễn, từng là thành viên của đội Long Vệ số 3.
Cha là Trần Xuyên, vừa bị giết chết cách đây vài tháng.
Em gái tên là Trần Tiểu Yến, hiện tại đang được điều trị ở bên viên đa khoa thành phố Tân Cảng.
Những thứ này tôi nói có đúng hay không?”
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, Trương Mỹ Lệ đã tự mình đem lý lịch của Trần Viễn nói qua một lần.
Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh xuống.
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?!”
Đối lại là một người khác, Trần Viễn cũng sẽ không hỏi như vậy, mà anh sẽ trực tiếp ra tay, đem đối phương khống chế lại, sau đó mới tiến hành tra hỏi sau.
Nhưng mà, người phụ nữ này lại để cho anh có loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, dường như cô ta có một loại phương pháp đặc thù nào đó, có thể khiến cho người ở đối diện dễ dàng rơi vào trạng thái si mê, mất khống chế.
Chính vì thế, lúc này Trần Viễn cũng không dám làm ra bất kỳ hành động nào mạo hiểm.
Ngược lại, anh hơi giữ lấy khoảng cách, từ đầu đến cuối đều không ngừng quan sát về phía đối phương.
“Tôi là ai? Chẳng phải vừa rồi anh đã biết rồi sao?!”
Không có lập tức trả lời câu hỏi của Trần Viễn, Trương Mỹ Lệ lúc này đột nhiên hơi ngã người, nằm nghiêng dưới gối.
Sau đó, cô hơi chớp chớp mắt, nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười.
Thấy được bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn thật sự lạ có chút khó chịu, không khỏi nhíu chặt lấy lông mày.
“Nói đi, cô rốt cuộc muốn gì ở tôi.
Nếu cô không nói cho rõ ràng, thì tôi nghĩ là chúng ta cũng không có gì để nói chuyện.
Cô có thể rời khỏi đây ngay lập tức!”
Lúc này, Trần Viễn quyết định trục khách.
Mà nghe được lời này của anh, sắc mặt của Trương Mỹ Lệ cuối cùng cũng đổi sắc.
Ngay sau đó, thân hình của cô cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi mang theo mấy phần hiếu kỳ nhìn về phía Trần Viễn.
“Chẳng lẽ, anh thật sự không muốn biết tôi muốn nói gì với anh thật sao?”
Vừa nói, thân hình của Trương Mỹ Lệ vừa hơi nhích lại gần về phía Trần Viễn.
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối Trần Viễn đều cực kỳ đề phòng đối với người phụ nữ này.
Thế nên, ngay khi nhìn thấy được đối phương nhích lại gần, anh không khỏi lùi về phía sau một chút.
Thấy được bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Trương Mỹ Lệ thật sự có chút nhịn không được, vội vàng đưa tay lên che miệng rồi bật cười.
“Hì hì, anh thật sự là rất thú vị.
Chỉ có điều, đáng tiếc là tôi không có thời gian để trêu đùa với anh.”
Lúc nói ra lời này, cơ thể của Trương Mỹ Lan bỗng nhiên trở nên hư ảo.
Từ trong khoang mũi của Trần Viễn, cũng rất nhanh liền truyền đến một cỗ hương khí.
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên kịch biến.
Đồng thời, trong lòng của anh kêu lên một tiếng không ổn.
“Nguy rồi!”.