Ẩn Long

Chương 169: 169: Điều Kiện




Rầm!
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Em gái của tôi tại sao lại bị bắt cóc?!”
Đứng ở trong phòng họp của trung tâm huấn luyện bội đội đặc chủng quân khu, ánh mắt của Trần Viễn có chút sắc lạnh nhìn về phía Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng.
“Khục khục…”
Nghe được tiếng chất vấn của Trần Viễn, Triệu Kiến An không khỏi ho khan một tiếng.

Nhưng mà, lúc này Kiều Thanh Phượng đã lên tiếng nói trước.
“Xin lỗi, toàn bộ chuyện này đều là trách nhiệm của tôi.

Mặc dù chúng tôi đã cử lực lượng tinh nhuệ nhất bảo vệ cho em gái của anh.

Thậm chí, chúng tôi còn cho người cải trang, giả làm em gái của anh nằm ở trong phòng bệnh.

Nhưng mà, người này giống như đã nắm bắt hết tất cả hành tung của chúng tôi.

Hơn nữa, dường như không có một chút báo động nào, đã dễ dàng đem em gái của anh bắt đi.

Đợi cho chúng tôi phát hiện ra được thì…”
Rầm!
Còn không đợi cho Kiều Thanh Phượng lên tiếng nói hết.

Lúc này, Trần Viễn đã nhịn không được, tức giận đập mạnh lên trên mặt bàn.

Tức thì, mặt bàn được làm từ một loại hợp kim vô cùng cứng rắn, lúc này lại bị một chưởng của Trần Viễn vỗ xuống, trực tiếp nát bấy.
“Tôi không cần biết lý do của các người là như thế nào.

Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai đã bắt cóc em gái của tôi.

Hơn nữa, bọn họ hiện tại đang ở chỗ nào!”
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã tràn đầy sát khí, trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lạnh run.
Cho dù là Triệu Kiến An, lúc này nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Trần Viễn, tôi biết là cậu đang rất tức giận.

Nhưng mà, chuyện này cũng không phải lỗi hoàn toàn ở Thanh Phượng.

Người áo đen kia, thực lưc rất có thể đã đạt đến cấp bậc đại tông sư.


Hơn nữa, đối phương cũng không có trực tiếp làm ra hành vi gây hại đến em gái của cậu.

Có lẽ, đối phương còn có việc muốn liên hệ với câu.

Tôi nghĩ, chắc không bao lâu bọn họ sẽ tìm cách liên lạc đến chúng ta.”
Tiếng nói của Triệu Kiến An vừa mới kết thúc không được bao lâu.

Lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân.

Sau đó, một vị sĩ quan quân đội với quân hàm đại tá, vội vàng bước nhanh tới.
“Kiến An, phía trên vừa mới đưa ra chỉ lệnh.

Cậu cùng với toàn bộ thành viên của đội Long Vệ, tạm thời đình chỉ hoạt động.

Đồng thời, Trần Viễn, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Vị đại tá này cũng không phải là kẻ lạ mặt, ngược lại Trần Viễn cũng hơi có một chút ấn tượng.

Dường như, ông ta từng là một trong số huấn luyện viên được triệu tập đến trại tập huấn lần này, mục đích là đào tạo thêm một nhóm Long Vệ dự bị, chuẩn bị cho một đợt chiến dịch vô cùng quan trọng của Đại Việt.
Chỉ là, lúc này nhìn thấy đối phương vậy mà khách khí với mình như vậy, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Chỉ có điều, anh cũng không có lập tức đáp lời.

Ngược lại, ánh mắt có chút chăm chú nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phương.

Thấy bọn họ một bộ im lặng, không có tiếp tục lên tiếng nói chuyện.

Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Cậu Viễn, tôi biết là việc em gái của cậu bị bắt cóc, khiến cho tâm tình của cậu rất tệ.

Nhưng mà, cậu cũng biết rõ tình huống của chúng ta hiện tại.

Việc bảo tàng có liên quan đến di chỉ của người tu luyện xuất hiện, khiến cho rất nhiều thế lực ở trên toàn bộ thế giới để đổ dồn về phía Đại Việt.

Hơn nữa, đám người của tổ chức giáo hội càng lúc càng thêm manh động.

Cậu cũng đã biết, mặt nổi thì lực lượng quân đội của Đại Việt của chúng ta cũng không phải là mạnh nhất.


Thế nhưng, quân đội của Đại Việt chưa bao giờ sợ chiến.

Thế nên, phía trên mới vừa đưa ra đề nghị, để cậu tiếp tục kế hoạch bắt chuột, cậu có đồng ý hay không?”
Đối với lời đề nghị này của đối phương, Trần Viễn cũng không có trực tiếp đồng ý.

Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc nhìn về phía vị đại tá quân đội đang đứng ở trước mặt của mình.
“Huấn luyện viên Phương, tôi nhớ không nhầm, thì ông cũng là người họ Tô nhỉ?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt của Tô Văn Phương hơi có chút kinh ngạc.

Sau đó, vẻ mặt của ông ta thoáng hiện một chút xấu hổ, cười cười nói ra.
“Kỳ thật, tôi cũng không phải là dòng chính của nhà họ Tô.

Ngược lại, tôi đối với Tô Thiên Hải cũng không quá ưa thích.

Tất nhiên, chuyện nào ra chuyện đó, đây là đề nghị của cấp trên, tôi đối với cậu cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Nếu như cậu không đồng ý, tôi cũng có thể đề nghị lên phía trên thay đổi kế hoạch.

Dù sao, trong nước cũng có ẩn giấu không ít cao thủ.

Mặc dù sẽ hao tốn không ít quyền lợi mới có thể mời bọn họ ra mặt được.

Nhưng tóm lại, kế hoạch lần này có liên quan đến vận mệnh của quốc gia.

Cho dù bọn họ không muốn góp sức, cũng nhân định phải chú ý quan tâm.”
Mặc dù lời nói của Tô Văn Phương có chút dài dòng, nhưng trong lòng Trần Viễn là hiểu rất rõ.

Kỳ thật, những cao thủ cấp bậc tông sư trở lên của các gia tộc, đều không phải là bên phía chính phủ đều có thể tự mình điều động được.

Dù sao, chưa đến thời khắc nguy cơ tồn vong, thì bọn họ nhất định sẽ không chấp nhận bán mạng cho quốc gia.

Thậm chí, có một số người còn có ý định ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, không có lợi ích thì bọn họ sẽ không quan tâm đến việc quốc gia có đổi quốc kỳ hay không.
Thế nên, lúc này nghe Tô Văn Phương nói qua một hồi, Trần Viễn cũng chỉ trầm ngầm một chút.


Sau đó, anh liền gật đầu nói ra.
“Chuyện này tôi có thể đáp ứng với các ông.

Nhưng mà, trước đó tôi cần phải tìm em gái của tôi trở về.

Hơn nữa, tôi muốn quốc gia tìm ra biện pháp, đem em gái của tôi chữa trị hết bệnh.

Với lại, tôi muốn tự mình thành lập đội ngũ, tự do hoạt động không bị hạn chế.

Chỉ cần chính phủ đồng ý tất cả những điều kiện này, thì tôi nhất định sẽ đem lũ chuột kia diệt sạch.”
Lúc nói ra lời này, khí thế ở trên người của Trần Viễn bỗng dưng trở nên vô cùng lẫm liệt.

Cho dù Tô Văn Phương cũng là một người tu luyện, hơn nữa thực lực hoàn toàn không thấp.

Nhưng ở trước khí thế của Trần Viễn, ông ta cũng có chút kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau nửa bước.
“Khục khục…”
Biết được động tác lúc này của mình hơi có chút mất mặt, thế nên Tô Văn Phương không khỏi ho khan một trận.

Sau đó, ông ta hơi chút xấu hổ nói ra.
“Được rồi, tôi sẽ trực tiếp đem những yêu cầu này của cậu truyền đạt lên phía trên.

Tất nhiên, cậu có thể yên tâm, cho dù phía trên không thể nào đáp ứng được tất cả những yêu cầu của cậu.

Quân đội cũng sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp, đem em gái của cậu cứu trở về.”
Nghe được những lời này của Tô Văn Phương, tạm thời Trần Viễn cũng không có lên tiếng phản bác.

Ngược lại, anh hơi cúi thấp người xuống, nói ra.
“Cảm ơn!”
Sau đó, điện thoại ở trên người của Tô Văn Phương reo lên một trận.

Dường như, có người ở phía trên gọi đến hỏi thăm, để cho sắc mặt của ông ta hơi thoáng biến đổi một chút.
Thế nhưng, sau khi kết thúc nói chuyện, ánh mắt của Tô Văn Phương nhìn về phía Trần Viễn lại mang theo mấy phần quái dị.

Giống như, vừa rồi ông ta nhận được một cái chỉ lệnh gì đó hết sức đặc biệt.
“Cậu Viễn, xem ra trình độ coi trọng của cậu đối với lãnh đạo thật sự rất cao.

Vừa rồi, tư lệnh có thông báo xuống, nói là chúng tôi có thể hoàn toàn đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cậu.

Đồng thời, từ trong thành viên của đội Long Vệ số một và số ba, cậu có thể tùy ý lựa chọn, sau đó tự mình điều động lực lượng khi cần thiết.

Tất nhiên, ngoại trừ một số nhiệm vụ quan trọng, cậu cũng có thể tiến hành một số việc khi cậu muốn.”
Nghe được lời này của Tô Văn Phương, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một vệt tinh quang.


Chỉ có điều, biểu lộ trên khuôn mặt của anh cũng không có biến hóa quá nhiều.
Từ lúc anh bị ông chú tài xế đánh rơi xuông đáy biến, sau đó được người của chính phủ cứu vợt.

Trần Viễn liền biết, cái thế giới này cũng không đơn giản giống như anh tưởng tượng.

Thậm chí, tầng trên cũng ẩn tàng đi không ít bí mật.

Chỉ có điều, dựa vào cấp độ hiện tại của anh, anh còn chưa có tư cách tìm hiểu được những vấn đề này.

Nhưng mà, cũng từ đó Trần Viễn biết rõ, chỉ cần anh còn có lợi cho quốc gia, thì chính phủ tuyệt đối sẽ không để anh thiệt thòi.

Thế nhưng, những thứ này cũng không để cho Trần Viễn cảm thấy an tâm.

Anh luôn cảm giác, dường như toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra trong đoạn thời gian này, giống như là một cái cục.

Mà anh, là một quân cờ được người khác cố tình sắp xếp vào trong bàn cơ.

Chỉ cần anh mất đi tác dụng, thì anh nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Tốt, tạm thời chúng ta kết thúc nói chuyện ở đây.

Khi nào cậu có quyết định tự mình thành lập đơn vị, lựa chọn thành viên thì cứ liên hệ với tôi.

Tôi sẽ cho người đưa lên danh sách, tùy ý để cho cậu tuyển chọn.”
Bỏ lại câu nói sau cùng này, thân ảnh của Tô Văn Phương cũng chậm rãi biến mất.

Chỉ là, Trần Viễn còn chưa có thư giãn được bao lâu.

Lúc này, âm thanh tin nhắn ở trong điện thoại của anh lại lần nữa vang lên.

Chỉ có điều, lần này cũng không phải là Tiểu Trần nhắn tin cho anh.

Ngược lại, dãy số ở trong điện thoại lúc này là do Tiêu Hân Hân gửi đến.
“Anh đang ở đâu, bố tôi muốn gặp anh!”
Vừa nhìn thấy được tin nhắn này, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ.

Đồng thời, trong lòng của anh lúc này cũng có một chút kinh dị.

Bởi vì, vào nửa tháng trước, rõ ràng người của chính phủ đã tìm thấy được cái xác của bố vợ anh, đang nằm ở trong một chỗ phế tích.

Hiện tại, ông ta làm sao lại trở về rồi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.