Ẩn Long

Chương 181: 181: Quan Tài Đá




Ầm!
Ngay lúc gã đàn ông đeo mặt nạ chuẩn bí phóng xuất ra nghiệp hỏa để giết địch, thạch động bỗng nhiên vang lên một trận chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó, một tiếng quái khiếu truyền đến, để cho sắc mặt của đám người bọn họ không khỏi trở nên kịch biến.
“Không tốt, hắn đã thức tỉnh rồi.

Chúng ta bỏ đi, nhanh lên!”
Nghe được lời này của gã đại ca, tất cả những người còn lại không khỏi trở nên mê mang.

Nhưng thường ngày, lời nói của gã đại ca thật sự rất có uy nghiêm, đám người còn lại cũng không dám chần chừ, vội vàng phá vây để xông ra bên ngoài.
Thế nhưng, đám quái vật đầu người thân rắn làm sao có thể để cho bọn họ dễ dàng như vậy thực hiện được nguyện vọng của mình.

Lúc này, cả đám đều giống như ăn nhầm phải thuốc kích thích, hai mắt đều đỏ bừng cả lên.
“Không được để cho bọn chúng chạy trốn, giết cho ta!”
Một gã thủ lĩnh quái vật đột nhiên quát lên.

Đồng thời, một đám quái vật giống như không cần mệnh, liên tục hướng về phía đám người xâm lấn ồ ạt tấn công.

Thậm chí, có kẻ còn chẳng hề bận tâm gì đến thương tích ở trên người của mình, một bộ liều mạng không chết không thôi, khiến cho đám người xâm nhập đã có ý thối lui, càng thêm không có sức chống đỡ, liên tục bại lui về phía sau.
“Lão tam, lão tứ giúp tôi yểm hộ một chút, để tôi đem lão thất ra ngoài!”
Lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ mới ra lệnh cho hai người đồng bọn ở bên cạnh mình.

Ngay sau đó, một người cầm lấy đoản đao, hướng về phía đám quái vật liên tục công tới.

Người còn lại thì song chưởng mở ra, trên người dâng lên một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng.

Sau đó, người này giống như mãng xà, liên tục luồng lách qua đám quái vật.

Mỗi nơi hắn đi qua, đều là từng cái đầu người bị nện cho nổ tung.


Có thể thấy, thực lực của người này đáng sợ đến như thế nào.
Chỉ có điều, qua một lúc sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, vội vàng nói ra.
“Lão đại, nhanh một chút, chúng tôi sắp chống đỡ hết nổi rồi!”
Nghe được tiếng hô này của đối phương, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên lóe lên một vệt tinh quang.

Ngay sau đó, thân ảnh của hắn vật mà lóe lên, sau đó cấp tốc hướng về chỗ sâu bên trong thạch động lao đi.
Nhìn thấy một màn này, không những đám đồng bọn đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Cho dù là mấy gã thống lĩnh quái vật cũng lộ ra thần sắc tức giận, khó tin.
“Chết tiệt, hắn vậy mà bỏ lại đồng bọn, muốn vào phá giấc ngủ của đại nhân.

Nhanh, đem kẻ này ngăn lại cho ta.”
Lúc này, một âm thanh quát chói tai vang lên.

Ngay sau đó, vô số các loại công kích hướng về phía gã đàn ông đeo mặt nạ phóng tới.

Thế nhưng, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, những loại công kích này của đám quái vật đều không có cách nào đánh trúng được hắn ta.
Nhìn thấy đối phương vậy mà chạy thoát khỏi vòng vây của bên mình, không ít gã thống lĩnh quái vật tức giận, rít gào lên.

Thế nhưng, lúc này bọn chúng vậy mà không dám tiến sâu vào bên trong thạch động.

Dường như, nơi này có đồ vật gì đó khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ, cũng không dám đến gần làm phiền.
Nhất thời, ánh mắt của bầy quái vật không khỏi chuyển hướng, nhìn về phía từng người do gã mặt nạ sắt đem theo, với vẻ mặt cực kỳ hung ác.
“Giết, không chừa lại bất kỳ người nào!”
Mệnh lệnh này vừa mới ban xuống, đám quái vật lại lần nữa đồng loạt xông lên.

Chỉ có điều, so với vừa rồi bọn chúng càng thêm tàn bạo, hung ác.


Hơn nữa, lúc này gã đại ca đã tự mình chạy đi, không ai đủ thực lực để kiềm chế số đông quái vật cấp bậc thống lĩnh.

Tức thì, áp lực chợt tăng, đồng thời vẻ mặt của không ít người lộ ra một sự tuyệt vọng.
“Chết tiệt, chẳng phải lão đại đã nói là sẽ đưa chúng ta an toàn trở về hay sao? Hắn vậy mà một mình chạy trốn.

Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng không có nằm trong kế hoạch.

Tất cả chúng ta đều bị lão đại lừa rồi?”
Một gã đàn ông trung niên tay cầm thiết côn, thần sắc có chút hung ác nói ra.

Thế nhưng, lúc này cũng chẳng có ai đáp lại hắn.

Ngược lại, một tiếng kêu thảm lúc này lại lần nữa vang lên.
“Á!!”
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy gã đàn ông mặt sẹo, tay cầm đoạn đao bị một con quái vật hung ác cắn đứt một phần cánh tay.

Sau đó, mấy con quái vật còn lại đồng loạt xông tới, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Thấy được cảnh này, hốc mắt của người phụ nữ trung niên không khỏi trở nên đỏ bừng lên, thần sắc cũng lộ ra mấy phần bi thương.
“Lão tứ, để tôi giúp anh!”
Nói xong, người phụ nữ này vậy mà xông lên phía trước, dự định giải vậy cho gã đàn ông mặt sẹo, đang bị bầy quái vật vây công, cắn xe.

||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||
“Lục muội, muội muốn làm gì? Mau trở lại đây!”
Người đàn ông trung niên vung lấy thủ chưởng đập bay một gã quái vật đang xông tới, lúc này có phần cấp bách hô lên.

Thế nhưng, người phụ nữ trung niên giống như không có nghe thấy, ngược lại thân ảnh càng thêm nhanh hơn.
Thấy được một màn này, gã đàn ông trung niên mới tức giận mắng lên một trận.
“Chết tiệt, làm sao mọi người đều không muốn nghe lời khuyên của tôi?!”

Nói xong lời này, thân ảnh của người này vậy mà cũng hướng về phía đối phương cấp tốc lao tới.

Mặc dù, lúc này vẻ mặt của hắn đã càng lúc càng thêm trở nên tái nhợt.

Nhưng hắn vẫn kiên trì, cắn chặt răng một cái, lớn giọng quát lên.
“Hôm nay, tao muốn liều mạng với lũ chúng mày!”
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình của người đàn ông trung niên bộc phát, đem một đám quái vật chắn ở trước mặt đánh văng ra ngoài, trên lồng ngực của bọn chủng đều sụp xuống một cái lỗ thủng, khí tức đã hoàn toàn không thấy.

Thế nhưng, qua mỗi lần như vậy, khí tức trên người của gã đàn ông trung niên cũng dần dần trở nên uể oải xuống.

Nhưng mà, khoảng cách giữa ông ta với hai người đồng bạn của mình đã càng lúc càng gần.
Ở một chỗ khác, sau khi để cho binh sĩ của mình rời đi.

Lúc này, Trần Viễn đã lần nữa chui xuống đầm nước.

Nhưng mà, anh không có dự định tiến về phía thạch động, nơi đang xảy ra chiến đấu.

Ngược lại, ánh mắt của anh không khỏi tìm tòi một trận.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Trần Viễn có chút mừng rỡ.

Bởi vì, lúc này sâu dưới sông ngầm, vậy mà có một chỗ nước xoáy.

Hơn nữa, từ bên trong nước xoáy, còn có không ít tôm cá chui ra chui vào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của anh không khỏi lộ ra mấy phần hưng phấn.

Kỳ thật, lúc đầu Trần Viễn cũng không nghĩ đến nơi này còn có một đầu thông đạo khác, xuyên qua thạch động.

Nhưng sau khi phát hiện ra có người vậy mà không một tiếng động đi vào thạch động, Trần Viễn liền suy nghĩ, có phải nơi này còn có một con đường khác để đi vào hay không?
Dựa vào cái suy nghĩ này, Trần Viễn đã ở dưới nước tìm tòi hơn nửa ngày trời.

Quả nhiên, ông trời không có phụ lòng người, đầu thông đạo này cuối cùng cũng bị anh tìm ra.

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có lập tức đi qua thông đạo.

Ngược lại, anh hơi lục lọi tìm tòi ở trong ngực áo của mình một trận.

Sau đó, từ trong chỗ ngực áo Trần Viễn lấy ra một con robot mini, nó có hình dạng giống như một con bọ nước.

Hơn nữa, đây là dụng cụ dò tìm hiện đại nhất mà quân đội hiện tại có thể cấp cho anh.
Ban đầu, Trần Viễn cũng không có ý định lấy nó mang theo.

Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy món đồ vật này cũng không chiếm được bao nhiêu diện tích.

Thế nên, Trần Viễn đã bỏ nó vào trong túi áo để mang theo.

Nếu như không phải tình huống lúc này có chút cấp bách, thật sự Trần Viễn cũng đã quên mất trên người của mình còn có thứ đồ vật này.
Sau khi kiểm tra kỹ càng lại thiết bị định vị của nó, lúc này Trần Viễn mới chậm rãi đem con bọ nước thả vào sông ngâm.

Chỉ qua một lúc, từ trong thiết bị định vị truyền lại, phía trước mặt của con bọ nước cũng không có vật cản gì.

Chờ đợi khoảng hơn vài phút, cảm giác mọi thứ không có gì xê xích cho lắm.

Lúc này, Trần Viễn cũng chậm rãi hướng về chỗ thông đạo bí mật ở trong sông ngầm chậm rãi rời đi.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không biết rằng, ở sâu trong thạch động, một cái thân ảnh đang cấp tốc chạy về phía một chỗ tầng hầm.

Nơi này, bất thình lình vậy mà đặt lấy một cỗ quan tài bằng đá.

Hơn nữa, bốn phía xung quanh quan tài còn bố trí rất nhiều đồ án kỳ dị.

Đồng thời, phía trên còn đặt lấy một tòa tế đàn, phía trên còn xuất hiện một cái bậc thang, hướng thẳng về phía đỉnh thạch động đi tới.
Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ không khỏi lộ ra một tia hưng phấn.

Ngay sau đó, hắn cũng không dám tiến về phía tầng ngầm.

Ngược lại, ánh mắt hơi có phần lơ đãng, liếc nhìn về phía một chỗ nào đó, trên khóe môi lộ ra một nụ cười hết sức quỷ dị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.