Ẩn Long

Chương 182: 182: Hỏa Phượng Và Tà Thần




“Hô!”
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn lần nữa chui ra khỏi mặt nước, đầu ngẩng nhìn về bốn phía xung quanh.

Nhưng khi phát hiện ra chỗ mặt đất anh đặt chân đến cũng không phải là bảo tàng, ngược lại có chút giống như một ngôi mộ cổ, sắc mặt của Trần Viễn tức thì không khỏi trầm xuống.
“Ai? Núp núp ló ló ở chỗ đó làm gì? Hãy đi ra đi!”
Lúc này, Trần Viễn đột nhiên hướng về phía một chỗ phương hướng ở gần đó hô lên một tiếng.

Ngay sau đó, một người áo đen, đeo mặt nạ từ trên chỗ bệ đá bước xuống.
Nhìn thấy được người này, thần sắc của Trần Viễn hơi có chút đề phòng.

Kỳ thật, từ lúc ngoi lên mặt nước, anh đã cảm nhận được khí tức của đối phương.

Hơn nữa, người này cũng không có ý định che giấu hành tung của mình.

Thế nên, Trần Viễn rất nhanh liền nhận ra được có người đang ẩn nấp ở một chỗ bệ đá gần đó.
Sau khi đi ra ngoài, người mặc áo đen dường như cũng không quá bất ngờ.

Ngược lại, hắn có chút mỉm cười, nhìn về phía Trần Viễn đáp lại.
“Ha, thật sự là rất trùng hợp.

Chúng ta lại gặp mặt, Chiến Thần!”
Nghe được cách xưng hô này của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc.

Nhưng cũng không để cho anh lên tiếng đáp lại, đối phương đã lắc lắc tay nói ra.
“Được rồi, nơi này cũng không thích hợp để nói chuyện.

Nếu như anh đã có thể tìm đến được chỗ này, vậy chúng ta cùng nhau tiến lên đi!”

Vừa nói, người mặc áo đen vừa chỉ tay về phía tế đàn, rồi chậm rãi bước chân lên từng bậc thang.

Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Nhưng mà, anh cũng không có làm theo đề nghị của đối phương.

Ngược lại, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn về phía cỗ quan tài bằng đá được đặt ở gần đó.
Chỉ là, ngay khi Trần Viễn dự định bước tới để quan sát kỹ hơn một chút.

Lúc này, âm thanh của người mặc áo đen đã lần nữa vang lên.
“Nếu anh không muốn chết, vậy thì tốt nhất đừng chạm vào nó!”
Lúc nói chuyện, người mặc áo đen cũng không có dừng lại, thậm chí bước chân của người nọ còn muốn nhanh hơn mấy phần.
Mặc dù không quá tin tưởng lời nói của đối phương, nhưng thấy xung quanh quan tài vẽ rất nhiều đồ án kỳ dị, Trần Viễn cũng không dám mạo hiểm.
Chỉ là, ngay vào lúc này toàn bộ mặt đất ở dưới chân của Trần Viễn bỗng dưng rung lên một trân kịch liệt.

Ngay sau đó, ánh mắt của người áo đen có chút hoảng hốt, quát lên.
“Nguy rồi, có người xúc động cấm chế.

Nhanh, giúp tôi mở ra tế đàn.

Nếu không, toàn bộ chúng ta đều phải chết ở đây!”
Nghe được tiếng quát của đối phương, lại nhìn thấy bộ dáng của hắn quả thật không giống như đang diễn kịch.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi do dự.
Thế nhưng, lúc này phía bên ngoài tầng hầm, đột nhiên tiếng lên một tiếng rít cực kỳ chói tai.
“Chết! Tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha, Thần sắp tỉnh dậy, thế giới này sẽ rơi vào diệt vong!”
Nghe được tiếng cười tràn đầy điên cuồng bên ngoài thạch động, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.
Mà lúc này, người áo đen cũng nhịn không được nữa, vội vàng quát ầm lên.

“Trần Viễn, anh thật sự muốn cả hai chúng ta đều phải chết ở đây thật sao? Nhanh, qua đây giúp tôi.

Nếu không, đừng nói là tôi với anh, toàn bộ nhân loại của thế giới này đều sẽ diệt vong.

Bởi vì, kẻ đó không phải là người phàm như chúng ta có thể đối phó được.”
Nghe được lời này của người mặc áo đen, lại nghe tiếng rít liên tục ở bên ngoài.

Hơn nữa, mặt đất lúc này quả thật có chút kỳ dị.

Đồng thời, cỗ quan tài bằng đá được đặt ở gần đó, giống như phát ra một chút rung động.

Trần Viễn cũng không rõ là do chân động gây ra, hay là người ở bên trong quan tài sống lại.

Thế nhưng, lúc này anh cũng không có do dự được nữa, cấp tốc hướng về phía trên tòa tế đàn chạy lên.
“Nhanh, đem lực lượng từ hai miếng ngọc bội ở trong cơ thể của anh rót vào nơi này.

Chỉ có cấm chế ở trên tế đàn khởi động, thì kẻ đó mới không thể tỉnh dậy.”
Nhìn thấy Trần Viễn tiến lên phía trên tế đàn, người mặc áo đen có chút chờ đợi không được, vội vàng chỉ tay về phía một chỗ lỗ hổng ở trên tế đàn.

Bất thình lình, phía trên vậy mà cũng xuất hiện một cái đồ án âm dương, y hệt như đồ án ở trên hai miếng ngọc bội tồn tại ở trong cơ thể của Trần Viễn.
Nhất thời, động tác của Trần Viễn không khỏi dừng lại, ánh mắt cũng có mấy phần kiêng kỵ nhìn về phía người mặc áo đen.
“Đừng do dự nữa, chuyện anh có hai phần ngọc bội, đối với tôi cũng không phải là bí mật gì.

Anh hãy nhanh lên một chút, nếu không thời gian sẽ không kịp!”
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc ở trong ánh mắt của Trần Viễn, người áo đen có chút thâm ý nhìn về phía anh, sau đó lại lần nữa lên tiếng thúc giục.
Lúc này, Trần Viễn có thể cảm nhận được, hai luồng lực lượng âm dương ở trong cơ thể của mình vậy mà có chút xao động.


Giống như, nó đối với tòa tế đàn này có một liên hệ nào đó.
Tức thì, Trần Viễn cũng không có do dự nhiều nữa.

Anh chậm rãi đem bàn tay của mình đặt về phía lỗ hổng ở trên tế đàn.

Thế nhưng, bàn tay của Trần Viễn vừa mới chạm đến, hai miếng ngọc bối vốn dĩ đã dung hòa vào bên trong cơ thể của anh, vậy mà tự động chui ra ngoài.
Sau đó, bọn chúng tự đính lên trên lỗ hổng.

Ngay lập tức, cả tóa tế đàn giống như là được sống dậy, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại truyền đến, để cho Trần Viễn có chút cố hết sức.
Còn không đợi cho Trần Viễn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lúc này nguồn năng lượng mà lúc trước anh đã hấp thu được từ hai miếng ngọc bội vậy mà không có được sự cho phép của anh, cũng tự động hướng về phía tế đàn xông đến.
Ngay cả quả cầu lửa vốn nằm yên tĩnh ở trong đan điền, lúc này cũng bị rút ra.

Hơn nữa, ngọn lửa của nó cũng dần dần bị tế đàn hấp thu, khiến cho ánh sáng của nó càng lúc càng thêm ảm đạm.
Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã có phần trắng bệch, trong lòng anh cũng có chút nặng nề.
Hiện tại, nếu như Trần Viễn còn không biết là mình bị lừa, thì quả thật anh có chút ngu xuẩn.

Chỉ có điều, anh không biết đối phương vì sao lại nắm rõ tình huống của mình như thế?
Hơn nữa, mọi chuyện dường như cũng quá mức trùng hợp rồi đi?
Lúc này, trong đầu của Trần Viễn không khỏi suy nghĩ lung tung lên.

Nhưng bất chợt, trong đầu anh lại truyền đến một trận âm thanh vô cùng tức giận.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng chỉ cần khởi động tế đàn liền có thể lần nữa giam cầm được bản tọa hay sao? Mở tưởng!”
Ầm!
Ầm!
Lúc này, trong quan tài bằng đá đột nhiên phát ra một trận âm thanh trầm thấp.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ xông tới, để cho nắp quan tài nổ tung, bắn bay ra ngoài văng thành từng mảnh.
Thấy được cảnh tượng này Trần Viễn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh thật sự không có nghĩ đến, bên trong cỗ quan tài này vậy mà vẫn còn ẩn giấu một người sống?
Chỉ là, lúc này người áo đen cũng vừa vặn xuất hiện.


Ánh mắt của đối phương dường như rất nghiêm nghị, nhìn về phía cỗ quan tài ở trước mặt.
“Tà Thần, ngươi vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.

Nơi này không phải là nơi để cho các người có thể tùy tiện xâm lấn!”
Lúc nói ra lời này, trên cơ thể của người mặc áo đen vậy mà đốt cháy lên một ngọn lửa màu đỏ rực.

Đồng thời, phía sau lưng của hắn hiện ra một cái hư ảnh phượng hoàng, nhìn hết sức đặc sắc.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi cho rằng chỉ bằng vào cỗ phân thân này của ngươi, có thể ngăn cản được bước chân của ta, xâm lấn thế giới này hay sao? Ngu xuẩn!”
Ầm!
Từ trong quan tài phát ra một trận tiếng cười điên dại.

Ngay sau đó, một bàn tay cứng rắn vỗ mạnh lên trên thành quách, để cho một bên quan tài bằng đã hiện ra tràn đầy vết nứt.
“Hừ!”
Nhìn thấy đối phương thật sự muốn leo ra khỏi quan tài, người mặc áo đen lúc này mới hừ lên một tiếng.

Đồng thời, ánh mắt của hắn có chút phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Con trai, con là hậu duệ cuối cùng của bộ tộc Lạc Hồng.

Chúng ta đã bảo hộ thế giới này suốt mấy vạn năm.

Hiện tại, đây là thời điểm con kế thừa di nguyện của ta, vĩnh viễn bảo hộ thế giới này, bảo vệ bộ tộc chúng ta vĩnh sinh bất diệt!”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ thân thể của người mặc áo đen bỗng nhiên hóa thành một con chim lửa, sau đó cấp tốc lao về phía quan tài bằng đá.
Mà lúc này, cảm nhận được nguồn năng lượng hủy diệt từ con chim lửa truyền đến, người nằm ở trong quan tài bằng đá không khỏi hoảng sợ, hét ầm lên.
“Hỏa Phượng, ngươi điên thật rồi! Vì muốn giết ta, vậy mà ngay đến cả tính mạng của mình ngươi cũng không cần?!”
Chỉ có điều, lúc này đáp lại đối phương chính là một tiếng phượng gáy.

Ngay sau đó, một cỗ sóng nhiệt ầm ầm đập đến, đem toàn bộ quan tài bằng đá bao trùm vào bên trong.
“A!!! Hỏa Phương, cho dù ngươi có diệt sát chân thân của ta, thì chỉ cần ta có một cái ý niệm chạy thoát, ta cũng sẽ trở lại đem cái thế giới này diệt sát! Ha ha ha…”
Ầm!
Ầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.