Ẩn Long

Chương 230: Đánh Cược




Nhìn thấy Trần Viễn nhẹ nhàng như vậy liền đồng ý, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.

Mặc dù, thực lực của hắn không thể nào so được với Trần Viễn.

Thế nhưng, nếu để cho đám binh sĩ thuộc cấp so đấu với nhau, Trương Vĩnh Bình lại cực kỳ tự tin.

Bởi vì, trong quân của hắn cất giấu không ít binh vương.

Hơn nữa, những người này đều rất đặc thù, là sản phẩm mới của viện nghiên cứu khoa học quân sự quốc gia.
So với binh sĩ phổ thông, tố chất cơ thể của bọn họ có thể nói là cực kỳ kinh khủng.

Cho dù là Trương Vĩnh Bình, bình thường cũng không dám cận thân chiến đấu với bọn họ.
Tất nhiên, thực lực của những binh sĩ này cũng không kém, cảnh giới thấp nhất đều là tông sư sơ kỳ trở lên.

Thậm chí, trong đó còn có một người đã đạt tới cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Đây là thành viên quân bài của đội Hổ Vệ, bình thường Trương Vĩnh Bìn cũng sẽ không để hiển lộ ra ngoài.
Bất quá, lúc này nếu như đã nhận lời thách đấu của Trần Viễn, Trương Vĩnh Bình cũng không cần cố kỵ nhiều nữa.

Chỉ cần có thể đem binh sĩ của Trần Viễn áp sát xuống đất ma sát một trận, Trương Vĩnh Bình liền cảm thấy cực kỳ hả hê.
“Đúng rồi, lần trước các anh từ trên tay của đội trưởng Lâm lấy được không ít chỗ tốt.

Như vậy đi, nếu như chúng ta đã quyết định thách đấu với nhau, vậy thì cũng nên đem chút gì đó lấy ra để đánh cược cho không khí nó thêm sôi động.

Anh cảm thấy thế nào?”
Lúc này, đi theo Trương Vĩnh Bình đến sân thi đấu của doanh trại, Trần Viễn đột nhiên lơ đãng nói ra vài câu.

Nghe thế, khóe miệng của Trương Vĩnh Bình không khỏi co giật một cái.

Thế nhưng, hắn cũng không có mở miệng từ chối, ngược lại Trương Vĩnh Bình dùng lấy ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.

“Cậu muốn đánh cược thứ gì?”
Đối với Trương Vĩnh Bình mà nói, trận chiến đấu này hắn đã nắm chắc tới bảy, tám phần.

Thế nên, mặc kệ Trần Viễn nghĩ muốn ra điều kiện gì, hắn cũng không sợ.
Thế nhưng, Trần Viễn lúc này lại nhìn lấy Trương Vĩnh Bình cười cười, bộ dáng giống như có chút thú vị, để cho Trương Vĩnh Bình thật sự không rõ bên trong lòng anh đang suy nghĩ đến thứ gì.
“Tạm thời khoan hãy nhắc đến chuyện này đi.

Tôi nghe có người nói đến, đội Hổ Vệ các anh mấy năm gần đây được cung cấp không ít tài nguyên.

Hơn nữa, phía trên còn bổ sung một loại sản phẩm mới, có thể để cho thực lực của các anh tăng lên rất nhanh.

Không biết, chuyện này có thật hay không?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn nhắc đến chuyện này, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi giật mình một cái, đồng thời ánh mắt mang theo mấy phần đề phòng, nhìn về phía anh.
“Ai nói với cậu chuyện này? Bọn họ chẳng qua chỉ là bịa đặt mà thôi.

Hổ Vệ chúng tôi so với Long Vệ của các cậu, làm sao có thể sánh bằng.

Hơn nữa, mấy tháng trước tôi còn nghe nói, phía trên đặc cách cho cậu huấn luyện một nhóm binh sĩ mới.

Ắt hẳn, bọn họ cũng cung cấp cho cậu không ít tài nguyên đúng không?”
Thấy Trương Vĩnh Bình không có trực tiếp câu hỏi của mình, ngược lại đem đề tài chuyển hướng về phía mình.

Lúc này, Trần Viễn không khỏi mỉm cười, lắc đầu.
“Việc này quả thật không phải là giả.

Chỉ là, bọn họ thật sự có thể cho tôi được thứ đồ gì tốt? Nhiều nhất cũng chỉ cung cấp một ít sân bãi, tăng cường một số thực phẩm bổ sung mà thôi.

So với các anh, vẫn còn kém xa nhiều lắm!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố ý liếc mắt nhìn về phía một nhóm binh sĩ đang tập luyện ở trên sân thi đấu.

Nhìn hình thể của những người này, rõ ràng so với binh sĩ phổ thông phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.


Hơn nữa, hình thể của bọn họ cùng cao lớn bất thường, để cho người khác vừa nhìn đến liền có loại cảm giác cực kỳ áp lực.
Tất nhiên, đó là đối với những binh sĩ phổ thông mà thôi.

Ở trong mắt của Trần Viễn, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể so với các thành viên phổ thông của Long Vệ hơi cường tráng một điểm, còn chưa đủ tư cách để anh quá mức xem trọng.
Lúc này, thấy được ánh mắt của Trần Viễn liếc nhìn về phía nhóm binh sĩ đang huấn luyện ở trên sân thi đấu, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi âm thầm đắc ý, cười lạnh một tiếng.
“Thế nào? Những binh sĩ này của tôi vẫn còn được chứ? Bọn họ đều là thành viên phổ thông của đội Hổ Vệ chúng tôi.

Mặc dù thực lực cũng không mạnh lắm, nhưng so với người của cậu vẫn có thể đánh được!”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Trương Vĩnh Bình hiện rõ vẻ đầy xem thường, hoàn toàn không thèm để ý đến những binh sĩ đứng ở phía sau lưng của Trần Viễn một chút nào.
Đối với lời này của Trương Vĩnh Bình, Trần Viễn không khỏi nhíu mày lại.

Anh hơi thấp giọng nói ra.
“Mạnh hay không thì tôi không biết, nhưng đám anh em của tôi quả thật đã lâu không có thực chiến, cũng thiếu sót rất nhiều kỹ thuật.

Nếu như bên anh đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thi đấu đi.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Trần Viễn hơi liếc nhìn về phía mấy binh sĩ theo ở phía sau lưng của mình.
“Cứ theo thứ tự từ thấp đến cao.

Mười người có thành tích thấp nhất, đứng ra thi đấu với người của Hổ Vệ.

Ai thắng thì sẽ có thưởng, thua thì tự mình về tăng cường thêm thời gian huấn luyện.

Rõ chưa?!”
Nghe được âm thanh này của Trần Viễn, đám binh sĩ theo ở phía sau lưng của anh không khỏi đồng thanh hô lên.
“Rõ, thưa đội trưởng!”
Hô xong, mười người trong số hơn trăm binh sĩ đi theo Trần Viễn, tự mình bước ra khỏi hàng.

Mặc dù nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không có gì bắt mắt, thậm chí thực lực cũng không có mạnh bao nhiêu, nhiều nhất chỉ vừa mới đột phá đến cảnh giới tông sư, phần lớn đều vẫn còn đang dừng lại cấp bậc đại sư hậu kỳ hoặc là đỉnh phong.

Mà thấy được một màn này, ánh mắt của Trương Vĩnh Bình không khỏi trừng lớn.

Trương Vĩnh Bình thật sự không có nghĩ đến, Trần Viễn vậy mà xem thường người của Hổ Vệ như vậy.

Mặc dù bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng nói như thế nào Trương Vĩnh Bình cũng dự định đem những binh sĩ tốt nhất của mình để ra thi đấu.
Đằng này, Trần Viễn chẳng những không có ý định đánh cho nghiêm túc, còn đem mấy tên binh sĩ có thực lực thấp nhất trong đội kêu ra.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ một bộ nơm nớp lo sợ, sợ rằng vừa mới lên đài liền bị dọa cho quỳ sấp xuống sân?
Bất quá, cho dù trong lòng hơi có mấy phần tức giận, nhưng Trương Vĩnh Binh vẫn không có thay đổi quyết định của mình.

Theo Trương Vĩnh Bình thấy, chắc hẳn Trần Viễn biết rõ bên mình không có nắm được phần thắng, thế nên mới cố ý đem ra mấy tên binh sĩ có thực lực yếu nhất để làm bia đỡ đạn.

Như thế, cho dù có thất bại, thì Trần Viễn cũng có lý do đổ lỗi.
Chính vì thế, lúc này ánh mắt của Trương Vĩnh Bình nhìn về phía Trần Viễn lại hiện rõ sự khinh thường.

Đồng thời, trong lòng của hắn đối với danh hiệu Chiến Thần của Trần Viễn cực kỳ chán ghét.

Trương Vĩnh Bình tự cho rằng Trần Viễn chỉ là một kẻ chuyên đi mua danh mà thôi.
Thế nên, lúc này Trương Vĩnh Bình cũng không nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp hướng lên trên khán đài đi đến.

Sau đó, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía mấy tên binh sĩ đang bẻ tay nắn xương, một bộ sát khí đằng đằng nhìn về phía mười tên binh sĩ ở dưới đài thi đấu của đội Long Vệ, lớn tiếng cười gằng.
“Mỗi người tùy ý chọn lựa cho mình một đối thủ.

Không cần nương tay, dùng hết toàn lực cho tôi.

Hừ, tôi muốn nhìn xem đám oắt con Long Vệ do vị Chiến Thần này huấn luyện có thể lợi hại đến cỡ nào?!”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trương Vĩnh Bình vẫn không quên liếc nhìn về phía Trần Viễn một cái.

Bất quá, lúc này Trần Viễn cũng chẳng thèm để ý đến đám người Trương Vĩnh Bình.

Ngược lại, ánh mắt của anh dừng lại ở trên người của mười binh sĩ vừa mới đi ra khỏi hàng, vẻ mặt rất thản nhiên nói ra.
“Các cậu cứ tùy ý phát huy bản lĩnh của mình, miễn đừng để cho tôi mất mặt là được!”
“Rõ, thưa đội trưởng!”
Đối với những binh sĩ này mà nói, lời của Trần Viễn chính là quân lệnh.


Hơn nữa, đừng nhìn đám người bọn họ trượt ở phía sau, thực lực hoàn toàn không có một chút chú ý nào.

Nhưng mỗi một binh sĩ do Trần Viễn huấn luyện qua, đều không phải là các thành viên Long Vệ phổ thông có thể so sánh được.
Hơn nữa, Trần Viễn dám đem những người này đi lên thi đấu, tất nhiên trong lòng của anh cũng có nắm chắc, có thể thắng được trận so tài lần này.
Thế nên, sau khi dặn dò qua bọn họ một phen, lúc này Trần Viễn liền dẫn theo đội ngũ của mình, ngồi ở một chỗ đối diện sân thi đấu, đưa mắt nhìn về phía Trương Vĩnh Bình nói ra.
“Đại tá, trận cá cược này giữa anh và tôi, có muốn tiếp tục hay không?”
Nghe được lời này của Trần Viễn, Trương Vĩnh Bình không khỏi liếc mắt nhìn qua.

Đồng thời, trong lòng của hắn không khỏi âm thầm cười lạnh một phen.

Trương Vĩnh Bình cho rằng, Trần Viễn là đang cố ý nhắc đến việc này, để cho bản thân hắn từ bỏ ý định cá cược.
Thế nên, lúc này Trương Vĩnh Bình lại nhịn không được, mỉm cười nói ra.
“Trần Viễn, không phải là tôi không muốn đánh cược với cậu.

Thế nhưng, cậu có thể lấy ra được đồ vật gì để đánh cược với tôi?”
Lần này, Trần Viễn cực kỳ dứt khoát, từ trong ngực áo lấy ra một khối tinh thạch, giơ lên trước mặt.
“Nơi này của tôi có được một khối tiên thạch, đây là đồ vật tu sĩ dùng để tu luyện, đối với người luyện võ chúng ta cũng có tác dụng rất lớn.

Nếu như anh không chê, chúng ta tùy tiện đánh cược một chút đi!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, lại nhìn nhìn khối tiên thạch ở trên tay của anh, lúc này Trương Vĩnh Bình có chút nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Đừng nhìn bản thân Trương Vĩnh Bình là một vị cường giả cấp bậc đại tông sư, đồ vật gì cũng đều từng nhìn thấy qua.

Thế nhưng, cả đời này của hắn cũng chưa từng chạm đến tiên thạch một lần nào.

Đặc biệt, khối tiên thạch ở trên tay của Trần Viễn còn lớn đến như vậy.

Đây đối với Trương Vĩnh Bình mà nói, tuyệt đối là một dụ hoặc quá lớn.
Thế nhưng, lúc này Trương Vĩnh Bình cảm thấy vô cùng bối rối.

Bởi vì, bản thân hắn cũng không có đồ vật gì đủ giá trị để đánh cược với Trần Viễn.

Còn việc nghĩ đem khối tiên thạch ở trên tay của Trần Viễn cướp đi, ngay cả nghĩ Trương Vĩnh Bình cũng không dám.

Bởi vì, vừa rồi ăn qua thiệt thòi ở trên tay của Trần Viễn, Trương Vĩnh Bình cũng đã thấy rõ, Trần Viễn là người mà hắn không thể nào trêu vào được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.