Ẩn Long

Chương 242: Thợ Săn




Bởi vì thân hình của Trần Viễn di chuyển rất nhanh, thế nên bản thân của anh giống như một vệt lưu quang, lướt ở trong đêm tối.

Nếu như đổi lại là ngày bình thường, có lẽ đám người mai phục còn có thể phát hiện ra được tung tích của anh.
Chỉ tiếc, đêm nay trời lại đột nhiên đổ mưa, bầu trời không những âm u, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng sấm rền vang gầm gừ, để cho sự chú ý của bọn họ không có cách nào tập trung, càng không thể nào phát hiện ra được thân ảnh của Trần Viễn.
Ầm!
Ầm!
“Chết tiệt, thời tiết hôm nay bị làm sao vậy? Người kia làm sao vẫn còn chưa đến? Chúng ta đã chờ đợi ở nơi này gần nửa ngày rồi, chỉ là một tên nhãi ranh tông sư mà thôi, còn khua chiêng múa trống, để cho tất cả chúng ta đến đây tập sát, thật không hiểu rõ bọn họ là nghĩ như thế nào?”
Lúc này, đứng ở phía trên tán cây, một gã đàn ông mặc áo choàng đen, vẻ mặt có chút bực tức, hướng về phía trời mưa phát ra âm thanh càu nhàu.
Mặc dù bọn họ đều là đại tông sư, nhưng đứng ở dưới trời mưa thời gian lâu như vậy, ai cũng không thấy dễ chịu.
“Nhẫn nhịn một chút đi, đối phương đã sắp xuất hiện rồi.

Chỉ cần có thể đem hắn gi.ết ch.t, mỗi người chúng ta đều có một khoản tiền thưởng không nhỏ.

Hơn nữa, phía trên đã có hứa hẹn, lần này làm xong nhiệm vụ, tất cả chúng ta đều sẽ có được cơ hội đi vào Thánh Địa!”
“Hừ, còn không phải là đám lão già đó quá mức cổ hũ, cho rằng Thánh Địa không thể tùy tiện đi vào.

Nếu không, mười mấy năm trước chúng ta đều có thể bước vào cảnh giới cao hơn.”
“Suỵt, chớ có nói bậy.

Nơi này còn có kẻ ở bên ngoài, không nên để cho bọn họ nghe được.”
Hai gã sát thủ đứng trên tán cây, mỗi người một câu, ai cũng không có để ý đến, trong đêm tối đang có một cái tàn ảnh cấp tốc lướt qua rừng cây.

Đợi cho cuộc trò chuyện của bọn họ kết thúc, lúc này thân hình của Trần Viễn đã đến được một chỗ gò đất phía bắc.
Nơi này có một ngôi mộ đã bị bỏ hoang nhiều năm, bốn phía xung quanh cỏ mọc lên um tùm.

Nhưng lúc này, phía trên ngôi mộ lại có một bóng người đang đứng, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía bầu trời.
Vừa thấy được thân ảnh của Trần Viễn xuất hiện, âm thanh của người này khe khẽ vang lên.
“Cuối cùng, anh cũng đã đến rồi sao?”
Nghe được âm thanh này, lông mày của Trần Viễn không khỏi vẩy ngược lên.


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng liền trở lại bình thường.
“Xem ra, đám người kia chỉ là ngụy trang, tôi mới là mục tiêu của cô?”
Lúc nói ra lời này, Trần Viễn cũng rất thản nhiên, đi về phía gò đất.

Mà người phụ nữ đang đứng ở trên mộ hoang, lúc này cũng đem mũ trùm đầu gỡ ra.
“Trần Viễn, đã lâu không gặp.

Xem ra, thực lực của anh cũng có tiến bộ không nhỏ?”
Vừa tháo xuống mũ trùm đầu, âm thanh của Lương Minh Nguyệt đã vang lên.

Trần Viễn cũng không quá bất ngờ, khi thấy Lương Minh Nguyệt xuất hiện ở đây.

Chỉ là, anh không hiểu, đối phương tại sao lại dùng đến phương pháp này để gặp mặt anh.
“Tôi nghĩ, trong lòng của anh nhất định đang có rất nhiều nghi vấn.

Nhưng mà, chuyện này thật sự rất dài dòng, tôi cũng không có thời gian để giải thích với anh.

Đây là đối tượng mà anh đã theo dõi hôm nay, hắn là người trong tổ chức của tôi.

Mặc dù thực lực của hắn rất thấp, nhưng người này lại là thuộc hạ vô cùng đắc lực của một vị đường chủ Ám Đường.

Sau này, anh hãy cẩn thận một chút.”
Nói ra lời này, cổ tay của Lương Minh Nguyệt khẽ vung lên một cái.

Ngay lập tức, một bộ thi thể bay ra, rơi xuống trước mặt của Trần Viễn.

Đồng thời, thân hình của Lương Minh Nguyệt độ ngột lướt đi, biến mất ở trong trời mưa.
Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi hơi nhíu lại lông mày.


Nhưng Lương Minh Nguyệt đã rời đi.

Hơn nữa, đối phương là cố ý đến đây để nhắc nhở anh, anh cũng không thể không có chuẩn bị, đề phòng.
“Được rồi, nếu như các người đã đến, vậy thì đều lưu lại ở đây đi.”
Sau khi kiểm tra kỹ càng bộ thi thể mà Lương Minh Nguyệt đã ném qua cho mình, xác định thi thể chính là đối tượng mà anh và nhóm người Trần Khâm đang lùng bắt.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một vết hàn quang.

Đồng thời, thân hình của anh lại một lần nữa chớp động, hướng về một chỗ rừng cây ở phía tây bắc.
“Chết tiệt, chết tiệt! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Làm sao Lưu Hoàn lại không thấy tung tích?”
Đứng ở phía trên đồi thấp, lúc này một gã đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người có chút thô kêch, vô cùng tức giận đưa tay ném bộ thiết bị liên lạc xuống dưới đất.
Mà đứng ở một bên, một vị lão giả có phần lớn tuổi, râu tóc cũng đã có chút bạc phơ, vội vàng thấp giọng kêu lên.
“Thiếu chủ, việc này thiếu chủ không cần phải gấp.

Lần này, chúng ta đã điều động ra rất nhiều cao thủ.

Cho dù tên Chiến Thần đó thực lực cường đại, cũng khó có thể chấp cánh chạy thoát.”
“Ta cũng không phải là tức giận vì chuyện này.

Hừ, đừng nói là một tên tông sư, cho dù là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư ở đây, cũng khó thoát được thiên la địa võng của chúng ta.

Chỉ là, con tiện nhân đó, thật sự là quá mức.

Ả ta vì chuyện lần này, còn muốn đem việc của ta tố cáo lên đến đại trưởng lão.

Ả thật sự cho rằng, đây còn là thời đại mà gia tộc của ả nắm giữ toàn bộ quyền hành trong tông môn nữa hay sao? Ta muốn để cho ả thấy, ả dám đắc tội với ta, thì tất cả những người có liên quan đến ả đều nhất định phải chết!”

Gã đàn ông thô kệch vừa nghiên răng nghiến lợi nói chuyện, trên người vừa bộc phát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại.
Bất thình lình, người này vậy mà cũng là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư.

Hơn nữa, thực lực của hắn so với mấy người áo đen ẩn nấp ở xung quanh, rõ ràng còn muốn cao hơn một bậc.
Oành!
Đang lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này mặt đất dưới chân của hai người đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó, một bóng người từ xa cấp tốc bay tới.

Đợi cho hai người bọn họ kịp phát hiện ra được, thì cái bóng đen đã rơi xuống đất, dừng lại ở dưới chân bọn họ.
Nhìn thấy một màn này, gã đàn ông thô kệch không khỏi tức giận, quát ầm lên.
“Khốn nạn! Là ai? Nhanh lăn ra đây cho ta?!”
Hắn đã nhìn ra được, cái thi thể này chính là Lưu Hoàn, người trước đó hắn đã phái ra để dụ Trần Viễn vào bẫy.
Mà nghe tiếng quát này của đối phương, thân hình của Trần Viễn cũng cấp tốc hiện ra ngoài.

So với bộ dáng có phần tức giận của đối phương, Trần Viễn rõ ràng tỏ ra vô cùng thong dong.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi có hơi lỡ tay một chút.

Thế nào, hai người cảm thấy món quà này của tôi có vừa mắt hay không?”
Thấy được Trần viễn xuất hiện, lão giả đang đứng bên cạnh người đàn ông thô kệch vừa được lão ta xưng là thiếu chủ, một mặt vô cùng đề phòng, thân hình có chút nhích lại, ý định che chắn cho thiếu chủ của mình.
“Chiến Thần?!”
Nghe được âm thanh của Tần Viễn, từ trong kẽ răng của gã đàn ông thô kệch, bắt đầu phát ra từng trận rít gào.

Đồng thời, toàn bộ khí thế ở trên người hắn cũng bộc phát ra ngoài.
“Tốt! Thật sự là tốt lắm! Đến ngay cả người của ta, ngươi cũng dám giết.

Vậy thì, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi để đền mạng cho hắn.”
Vừa mới dứt lời, thân hình của gã đàn ông thô kệch vậy mà lao nhanh ra ngoài, hướng về phía Trần Viễn đánh ra một quyền.
Lúc này, đứng ở một bên, thần sắc của vị lão giả đi bên cạnh gã đàn ông thô kệch có chút lo lắng, hô lên.
“Thiếu chủ, cẩn thận!”
Thế nhưng, gã đàn ông thô kệch lại có chút bất mãn, hừ lên một tiếng.

Sau đó, quyền phong càng thêm cuồng bạo.


Giống như, hắn muốn dùng một quyền này để chứng minh cho người khác thấy, thực lực của hắn không chỉ là trưng cho đẹp.
Nhưng mà, đối thủ của hắn không phải là mấy vị trưởng lão, cũng không phải là các vị đồng môn.

Mà người hắn đang đối mặt chính là Trần Viễn, một người không thể dùng đẳng cấp thông thường để xác định thực lực.
Oành!
Một quyền này của gã đàn ông thô kêch vừa đánh ra, Trần Viễn cũng đồng thời đánh lại một quyền.

Cả hai nắm đấm đều chạm vào nhau, sau đó phát ra một trận âm thanh đinh tai nhức óc.

Cả hai người lúc này đều lùi lại phía sau một bước, mà biểu lộ ở trên khuôn mặt của hai người lúc này đều rất khác nhau.
Trong khi nét mặt của Trần Viễn bình tĩnh, không hề có một chút biến hóa nào.

Ngược lại, thần sắc của gã đàn ông thô kệch lúc này vậy mà hiện ra một vẻ cực kỳ khó tin.

Bản thân hắn đã là một vị đại tông sư lục phẩm, tương ứng với cảnh giới đại tông sư trung kỳ.
Trong khi đó, Trần Viễn chỉ vừa mới bước vào cảnh giới đại tông sư, thời gian còn không có đột phá không có bao lâu.

Vậy mà, anh có thể dễ dàng đón đỡ được công kích của hắn.

Mặc dù, một kích này của đối phương cũng không có sử dụng toàn lực.
“Không đúng, cảnh giới của ngươi, vậy mà đã đột phá đến đại tông sư rồi?”
Qua một hồi kinh ngạc, lúc này gã đàn ông thô kệch mới kịp phản ứng lại, vội vàng hô lên một tiếng.
“Anh đã đoán đúng, bất quá lại không có phần thưởng!”
Việc bị đối phương phát hiện ra cảnh giới chân thật của mình cũng không để cho Trần Viễn cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngược lại, thân hình của anh lúc này bắt đầu chớp động, hướng về phía đối phương đánh ra một quyền.
“Nếu như anh đã đánh trước, vậy thì tôi không đáp lễ thì quá mức thất kính.

Tiếp của tôi một quyền!”
Vừa đánh, Trần Viễn vừa cười vang một trận.

Mà lúc này, quyền phong đã ập đến, cực kỳ nhanh chóng hướng về phía giữa mặt của đối phương đánh tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.