Ẩn Long

Chương 25: 25: Ai Đánh Ai




“Cút!”
Bị một người đàn ông níu lấy chân mình.

Hơn nữa, còn khóc lóc om sòm như một ả đàn bà bị bỏ rơi, trên người Trần Viễn nhât thời không thể nào nhịn được, da gà đều nổi hết cả lên.

Ngay sau đó, anh vung chân đạp mạnh, đem A Hổ đá bay ra ngoài chừng vài thước.

Nhìn thấy lão đại của mình bị người khác đánh, đám đàn em của A Hổ đều rất tức giận.

Chỉ có điều, ngoài việc chửi mắng, bọn họ lại chẳng dám xông lên ngăn cản Trần Viễn.

Chỉ có Lưu Toàn là cực kỳ phẫn nộ.

Ở trong mắt của hắn, A Hổ không chỉ là lão đại, còn là thần tượng mà hắn cực kỳ sùng bái.

Thế nên, nhìn thấy lão đại của mình quỳ xuống khóc lóc, còn bị người ta chán ghét đạp bay ra ngoài.

Trong lòng Lưu Toàn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn nhân lúc Trần Viễn không có để ý, trực tiếp xông về phía anh, vung ra một quyền cực mạnh.

Thế nhưng, động tác này của Lưu Toàn đã để cho A Hổ thấy được.

Ngay lập tức, một bàn tay vung đến, tát thẳng vào mặt của Lưu Toàn.

Bốp!
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi hả? Đây là người ơn của tôi, cậu cũng dám ra tay đánh người?”
Cái tát này của A Hổ rất mạnh, máu từ trong miệng của Lưu Toàn đều phụt cả ra ngoài.

Thậm chí, một cái răng cửa của Lưu Toàn cũng bị đánh rơi xuống đất.

Thế nhưng, trái ngược với thái độ hùng hổ dọa người của A Hổ.

Lúc này, Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn về phía hắn.

Ngay lập tức, trái tim của A Hổ giống như bị thứ gì đó bóp chặt.


Trong lòng hắn tỏ ra cực kỳ sợ hãi, vội vàng đạp mạnh lên khuỷu chân của Lưu Toàn.

Sau đó, trong miệng liền không ngừng mắng.

“Chết tiệt, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả quỳ xuống, hướng với phía anh Viễn xin lỗi, ngay lập tức!”
Chỉ là, Trần Viễn cũng không muốn ở trước mặt nhiều người, nhìn lấy một đám lưu manh hướng về phía mình quỳ lạy.

Thế nên, ngay khi đàm đán em của A Hổ trực tiếp quỳ xuống, Trần Viễn đã phất phất tay, nói ra.

“Được rồi, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.

Còn không đến mức để bọn họ quỳ lạy như thế.

Hơn nữa, tôi bây giờ đã rời khỏi quân ngũ, đã không còn là Trần Viễn trước đây.

Anh cũng không cần phải sợ tôi như vậy!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa tiến lại gần, vỗ vỗ vai A Hổ vài cái.

Thế nhưng, ngoài sự mong đợi của mọi người, đại ca lừng danh trong giới giang hồ Tân Cảng, lại cực kỳ sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn cười một cách nịnh nọt.

“Nào có nào có, anh là người ơn của tôi.

Bọn họ làm như vậy, chính là không nể mặt A Hổ tôi.

Để bọn họ quỳ trước mặt anh, cũng là chuyện đương nhiên, cũng là chuyện đương nhiên.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của A Hổ không ngừng hướng về phía đám người Lưu Toàn ra hiệu.

Cho đến lúc này, bọn họ cũng bắt đầu nhìn ra, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, dường như để cho lão đại của bọn họ hết sức kiêng kỵ.

Suy nghĩ một hồi, Lưu Toàn mặc dù cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng.

Nhưng hắn vẫn quỳ xuống ở trước mặt của Trần Viễn.

Sau đó, một đám đàn em ở phía sau cũng lập tức quỳ xuống, hô lớn.

“Là bọn em có mắt không tròng, là bọn em chọc đến anh.

Xin anh hãy bỏ qua cho bọn em!”

Trái ngược với sự chờ đợi của A Hổ, sắc mặt của Trần Viễn lúc này có chút không vui.

Anh hơi liếc mắt nhìn lấy A Hổ, sau đó vỗ nhẹ lên vai của hắn một cái.

“Những chuyện như thế này, tôi không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa.

Về sau, anh nên quản tốt đàn em của anh một chút.”
Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp xoay người rời đi, để cho A Hổ một mặt kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng của anh.

Ngay sau đó, như nhớ ra được chuyện gì, A Hổ mới gấp gáp chạy đuổi theo, còn liên tục hô lớn.

“Ân nhân, ân nhân! Anh hãy khoan đi đã.

Hôm nay tôi có một vị khách quý, anh nhất định phải gặp mặt một lần mới được!”
Thế nhưng, bóng lưng của Trần Viễn đã đi khuất, chỉ để lại A Hổ một mặt phiền muộn, không có cách nào đuổi theo kịp.

“Lão đại, thằng nhóc đó là ai? Vì sao anh lại sợ hắn như vậy?”
Lúc này, Lưu Toàn cũng đã dẫn theo người đuổi theo phía sau của A Hổ.

nhìn thấy vẻ mặt của A Hổ có chút buồn vô cớ, liền nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

Thế nhưng, lời nói của hắn vừa mới nói ra một bàn tay của A Hổ đã lần nữa vung tới, trực tiếp tát thẳng lên trên khuôn mặt của Lưu Toàn.

“Ngu xuẩn, vừa rồi nếu như không phải là tôi ra mặt, các cậu cho rằng các cậu còn có thể bình yên đứng ở nơi này để nói chuyện với tôi được sao? Từ nay về sau, tôi cấm các cậu đi ra ngoài sinh sự.

Nhất là với người đó, cần phải biểu hiện tôn kính một chút.

Chỉ bằng một chút thực lực của mấy cậu, cũng dám trêu chọc cậu ta, tôi thật sự không biết các cậu lấy đâu ra can đảm như vậy?”
A Hổ tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn lấy Lưu Toàn và đám đàn em của mình, liên tục dạy dỗ cho một trận.

Ngay sau đó, ánh mắt của A Hổ liếc nhìn về phía ba gã đàn em đã từng gây sự với Trần Viễn, lạnh giọng nói ra.

“Tôi không cần biết là ai đã thuê các cậu làm việc này.

Nhưng mà, trong ngày hôm nay, tôi cần các cậu đem hắn đến đây gặp tôi.


Tôi muốn nhìn xem, ai lại to gan như vậy, còn dám đối phó với ân nhân của A Hổ tôi.”
Lời này, lập tức dọa cho ba gã đàn em sợ đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu hô to.

“Lão đại, là bọn em sai rồi, là bọn em sai rồi!”
“Hừ, cút đi!”
Nhìn theo bóng lưng của đám người A Hổ rời đi.

Lúc này, Trần Viễn mới từ chỗ ẩn núp chậm rãi đi ra ngoài.

“Quả nhiên, là có người muốn đối phó với mình.

Chỉ có điều, hắn đang chọc người không nên chọc, hừ!”
Nói ra lời này, trong ánh mắt của Trần Viễn không khỏi bắn ra hàn ý.

“Anh đang ở đâu? Tôi có viêc muốn gặp anh.”
Trở về nhà sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Viễn còn chưa kịp thay đổ ngủ liền nhận được tin nhắn của Tiêu Hân Hân gửi đến cho mình.

Nhìn tin nhắn một hồi, Trần Viễn chỉ có thể thăm thẳm thở dài, rồi sau đó mang theo dép lê, rời khỏi phòng mình, đi đến trước phòng của Tiêu Hân Hân.

Lúc này, trong phòng của Tiêu Hân Hân vẫn còn để điện.

Trần Viễn biết, Tiêu Hân Hân nhắn tin gọi mình đến phòng của cô, tuyệt đối không phải là việc tốt lành gì.

Thế nhưng, anh đã quyết định.

Kể từ lúc này, anh sẽ không thể nhường nhịn, để cho cô có thể ức hiệp mình nữa.

Cốc cốc!
“Vào đi!”
Âm thanh gõ cửa vang lên, going nói của Tiêu Hân Hân đã ở trong phòng nhẹ nhàng vọng ra ngoài.

Trần Viễn tự mình hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy cửa bước đi vào.

Thế nhưng, ngay khi anh định khép cửa phòng lại, thì ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân đã trừng trừng nhìn thẳng về phía anh.

“Tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!”
Trong lòng hơi khẽ giật, Trần Viễn hoàn toàn không biết Tiêu Hân Hân đang muốn mình phải giải thích chuyện gì.

Nếu như là nói việc anh cố ý làm cho Trịnh Thiếu Kiệt tốn nhiều tiền như vậy, khiến cho Tiêu Hân Hân tức giận gọi anh đến đây chất vấn.

Chuyện này, không phải nói rõ là Tiêu Hân Hân đã quá mức nhỏ nhen rồi hay sao.

Nhưng mà, sau khi lên tiếng nói chuyện, thấy Trần Viễn một mặt im lặng, không trả lời câu hỏi của mình.


Sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì trở nên khó coi.

Sau đó, cô gắt giọng nói với anh.

“Trần Viễn, tôi biết là anh không muốn ly hôn với tôi.

Nhưng chuyện tôi với Thiếu Kiệt, cũng không phải là một người như anh có tư cách xen vào.

Anh đừng nghĩ, mình vừa đạt được một chút thành tích, liền có thể muốn làm gì thì làm, lại còn sai người đến hành hung anh Thiếu Kiệt.

Anh làm như vậy là có ý gì?”
Bị Tiêu Hân Hân lớn tiếng mắng cho một trận, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên ngơ ngác.

“Tôi, sai người đánh tên ngu ngốc đó?”
“Không phải anh, thì còn có thể là ai vào đây?”
Nhìn thấy bộ dáng giả vờ vô tội của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân càng thêm lớn hơn.

Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Trần Viễn lại đột nhiên vang lên.

Anh hơi có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến cho mình.

Vốn định không có bắt máy.

Chỉ có điều, không biết vì sao, anh lại đem màn hình điện thoại gạt sang một bên để nghe.

Ngay sau đó, một giọng nói đàn ông hết sức nịnh nọt, từ bên trong điện thoại vang lên.

“Lão đại của lão đại, vừa rồi bọn em đã giúp anh đánh tên Trịnh Thiếu Kiệt kia một trận.

Hiện tại, hắn đã bị đánh đến nhập viện, ít nhất cũng phải vài ngày mới có thể xuất viện được.

Anh xem, bọn em trừng trị hắn ta như vậy, anh có hài lòng hay không?”
Vì không để ý đến âm thanh ở trong điện thoại, nên Trần Viễn mở loa khá to.

Giọng nói này không những để cho anh nghe được, mà ngay cả Tiêu Hân Hân cũng nghe đến vô cùng rõ ràng.

Đến lúc này, đừng nói là lên tiếng giải thích.

Hiện tại, Trần Viễn cũng không biết mình phải minh oan cho mình như thế nào.

“Chuyện này… tôi…”
“Cút, từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một lần nào nữa!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.