Ẩn Long

Chương 289: 289: Thiểm Điện Hồ




Thiếu nữ thần bí cùng với Cự Nhân kịch chiến, Trần Viễn ở bên trong Thông Thiên Tháp hoàn toàn không hề hay biết gì cả.

Hơn nữa, lúc này cả tòa Thông Thiên Tháp đã xâm nhập vào trong hư không, không ai biết rõ vị trí của nó hiện tại ở nơi nào.
Mà sau khi đi vào bên trong Thông Thiên Tháp, bước chân của Trần Viễn không có dừng lại, anh liên túc hướng về phía trước đi tới.
Tòa tháp này hết thảy gồm có chín tầng, lúc này Trần Viễn chỉ mới vừa đi tới tầng dưới thấp nhất.

Hơn nữa, toàn bộ không gian bên trong Thông Thiên Tháp rõ ràng so với vẻ ngoài của nó hoàn toàn không chút phù hợp.

Bởi vì, nơi này vậy mà tự thành một vùng thế giới, hơn nữa không gian bao la, rộng lớn vô cùng.
Hiện tại, vừa mới đặt chân đến tầng thú nhất, Trần Viễn đã nhìn thấy được một mảnh thảo nguyên bát ngát, đang hiện ra ở trước mặt.
Trên thảo nguyên lúc này không chỉ có cỏ cây, hoa lá, còn có không ít di thú du tẩu ở khắp nơi.

Mặc dù thực lực của đám dị thú này không tính quá mạnh, hình thể cũng không xem như là lớn.

Nhưng đây là lần đầu tiên, Trần Viễn chân chính gặp qua dị thú ở bên ngoài.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có ý định tấn công bọn chúng.

Dù sao, đám dị thú lúc này cũng rất yên tĩnh, bọn họ đối với một kẻ ngoại lai giống như Trần Viễn không hề biểu hiện ra một chút tính công kích nào.

Ngược lại, trong ánh mắt của bọn chúng, còn hiện lên một ít hiếu kỳ.
Bất quá, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, đám dị thú này cũng không dám tới gần Trần Viễn.

Bởi vì, bọn chúng có thể cảm nhận được khí tức cường đại ở trên người của Trần Viễn đang phát tán ra bên ngoài.

Nhất là, đi bên cạnh anh lúc này còn có một đầu ấu long, thực lực đều không đơn giản.
Chính vì thế, cho dù Trần Viễn đi ngang qua lãnh địa của bọn chúng, bọn chúng cũng chỉ có thể lui lại, tránh xa, mà không dám tiến đến quá gần.
Cuối cùng, Trần Viễn chậm rãi vượt qua thảo nguyên.

Sau đó, anh tiến dần đến một chỗ khe suối.

Từ hướng bên này nhìn qua, Trần Viễn có thể phát giác được, phía bên kia khe suối chính là một chỗ rừng cây.


Hơn nữa, ẩn hiện sâu trong rừng cây còn có một tòa tháp cao, xuyên thẳng lên trên tầng mây.
Thấy được tòa tháp này, trong lòng Trần Viễn không khỏi giật mình.

Bởi vì, bề ngoài của nó vậy mà giống hệt với hình dáng bên ngoài của Thông Thiên Tháp.

Âm thầm suy nghĩ một phen, Trần Viễn vẫn có cảm giác cực kỳ khó tin.
Chẳng lẽ, trong tháp lại còn có tháp tồn tại?
Cái ý nghĩ này vừa hiện lên ở trong đầu của Trần Viễn, thân ảnh của tàn hồn thánh nữ đột nhiên hiện ra bên ngoài.

Sau đó, âm thanh của nàng mang theo kích động, hướng về phía xa xa ở trong rừng cây, thấp giọng nói ra.
“Quả nhiên, trong thư tịch cổ hoàn toàn không có nói láo.

Nơi này, vậy mà thật sự tồn tại một tòa tháp tương tự giống như vậy.

Xem ra, chìa khóa của tầng thứ hai là ở bên trong tòa tháp này!”
Nghe được âm thanh nói chuyện của nàng, Trần Viễn càng thêm kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.
“Tiền bối, ý ngài nói là, chúng ta chỉ có tiến vào tòa tháp kia, mới có thể leo lên đến tầng tiếp theo của Thông Thiên Tháp?”
“Ừm!”
Tàn hồn thánh nữ rất dứt khoát gật đầu.

Sau đó, nàng lại đột nhiên như nhớ ra cái gì, liên tục lắc đầu nói ra.
“Không phải là chúng ta, mà chỉ có một mình ngươi đi vào, vượt qua khảo hạch của nó.

Như thế, chúng ta mới có thể lần nữa leo lên đến tầng thứ hai!”
Liếc mắt nhìn lấy tàn hồn thánh nữ một lúc, rốt cuộc Trần Viễn cũng không có nói thêm lời nào nữa.

Anh luôn cảm thấy, lời này của nàng có chút lộn xộn.

Việc một người hay là nhiều người tiến vào, thật sự có khác gì nhau hay sao?
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định cùng với nàng tranh luận.

Ngược lại, lúc này anh hơi đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới mặt nước.


Mặc dù nói là suối, nhưng con suối này rõ ràng so với một số con sông bình thường phải sâu hơn rất nhiều, hai bên bờ cũng kéo dài khoảng cách đến mấy chục mét.
Thế nên, Trần Viễn cũng không có ý định trực tiếp lội xuống dưới nước, bơi qua bên bờ trên kia.

Anh hơi suy nghĩ một chút, lại từ dưới mặt đất nhặt lên một tảng đá to khoảng chừng cỡ một nắm tay người lớn.

Sau đó, thân hình của anh hơi lùi lại về phía sau khoảng chừng năm, sáu mét.

Lúc này, Trần Viễn mới vung tay lên, đem viên đá ở trong tay ném mạnh ra ngoài.
Bùm!
Mặt nước tĩnh lặng bị cú ném này của Trần Viễn làm cho khấy động kịch liệt.

Ngay sau đó, một cỗ sóng nước vô cùng mãnh liệt tuôn trào đến.

Từ bên dưới mặt nước, đột nhiên nhô ra một cái đầu lâu thật lớn, nó lập tức hướng về phía Trần Viễn đang ở trên bờ đáp mạnh tới.
Ầm!
Vừa nhìn thấy được con thú này xuất, Trần Viễn cũng không một chút chần chừ, anh liền trực tiếp thả người nhảy lên.

Sau đó, một chân mượn lực, đạp nhẹ lên trên đỉnh đầu của Cự Ngạc, hướng về phía mặt nước nhanh chóng lao đi.
Tất nhiên, lúc này ẩn ở dưới mặt nước cũng không chỉ có một đầu Cự Ngạc.

Ngược lại, vừa thấy Trần Viễn nhảy ở trên không trung, năm sáu cái đầu cá sấu khác cũng từ dưới nước nhô lên, dự định đem Trần Viễn cắn chết.

Thế nhưng, tốc độ của Trần Viễn lúc này đã tăng lên đến cực hạn.

Đồng thời, phản ứng của anh cũng cực kỳ kinh người.
Chính vì thế, bầy Cự Ngạc còn chưa chạm được đến gót chân của Trần Viễn, mũi chân của anh đã nhẹ nhàng điểm lên trên đầu của bọn chúng, nhanh chóng phóng đến bên bờ bên kia.
Nhìn thấy Trần Viễn cứ như vậy thoát đây, bầy Cự Ngạc giống như có chút không cam tâm, vẫn luôn quanh quẩn ở trên mặt nước một hồi lâu, bọn chúng mới một lần nữa lui xuống.

Mặt nước lúc này lại trở nên tĩnh lặng.

Nếu như vừa rồi không phải tận mắt chứng kiến đây hết thảy, Trần Viễn còn thật sự nghĩ rằng, con suối này quả thật là rất an toàn.

Chỉ có điều, Trần Viễn nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến ở trên chiến trường, ngay từ ban đầu anh đã nhìn ra được nơi này có chút không thích hợp.

Nhất là, con suối này lại có chút yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngược lại càng để anh thêm phần cảnh giác.
Hơn nữa, lúc đầu Trần Viễn cũng để ý đến, đám dị thú mặc dù ở bốn phía xung quanh du tản, nhưng mà bọn chúng phần lớn đều không dám tiến gần đến vị trí bờ suối.
Phải biết, bất kỳ loại động vật gì, cho dù là dị thú đều đối với nguồn nước có được sự ỷ lại rất lớn.

Thế nhưng, đám dị thú lúc này lại không dám tới gần nguồn nước.

Như thế, chỉ có hai loại nguyên nhân.

Một là, nguồn nước này có vấn đề.

Loại thứ hai, chính là dưới nước có đồ vật gì đó để cho bọn chúng kiêng kỵ, thế nên không dám tiến đến quá gần.
Mà thông qua cảm nhận của bản thân, Trần Viễn có thể xác định được, nguyên nhân thứ hai là khả năng lớn nhất.

Thế nên, vừa rồi anh mới cố ý dùng đồ vật ném xuống mặt nước, để đem bầy thú kinh động.
Hiện tại, đứng ở bên bờ đối diện, hai mắt của Trần Viễn hơi khẽ híp lại thành một đường thẳng.

Mặc dù vừa rồi hơi có chút hung hiểm, nhưng Trần Viễn cũng đã nhìn ra, mỗi đầu dị thú ở nơi này, đều đối với lãnh địa của mình có lực chưởng khống rất mạnh.
Chỉ cần anh không trực tiếp xâm phạm đến lãnh thổ của bọn chúng, bọn chúng sẽ không tự động tấn công đối với anh.

Tất nhiên, nơi này phần lớn đều là động vật ăn cỏ, đối với Trần Viễn cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp.
Đem ánh mắt dời khỏi mặt nước, lúc này Trần Viễn có phần chăm chú nhìn về phía tòa tháp cao vẫn đang đứng sừng sững ở sâu trong rừng rậm.

Anh mắt của Trần Viễn lần nữa thả về hướng xa xa, phát hiên bên trong rừng cây cũng không có đồ vật gì nguy hiểm.

Lúc này, Trần Viễn mới thả nhẹ bước chân, bắt đầu chậm rãi đi tới.
“Ngao!”
Đang đi trên đường, đột nhiên Tiểu Long phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Từ bên trong âm thanh của nó, Trần Viễn có thể nghe hiểu được, con vật nhỏ này đang đói bụng, nó muốn tự mình ra ngoài để kiếm thức ăn.
Hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn cảm thấy với thực lực của cả hai ngươi bọn họ, cho dù gặp phải một chút dị thú ở tính công kích mạnh mẽ giống như bầy Cự Ngạc vừa rồi, bọn họ vẫn có thể an toàn rời đi.
Thế nên, Trần Viễn cũng quyết định để cho Tiểu Long ra ngoài đi săn.

Còn anh đi theo ở phía sau lưng nó, tìm kiếm xem xung quanh nơi này có đồ tốt gì hay không.
Cứ như thế, một người một rồng, từ trong rừng cây nhanh chóng xuyên qua.


Đột nhiên, Tiểu Long lại phát ra một trận âm thanh ngao ngao.

Sau đó, thân hình của nó cấp tốc vỗ cánh, hướng về phía vị trí một chỗ rừng cây bay nhanh tới.
Thấy được động tác của nó, Trần Viễn cũng hơi có chút kinh ngạc.

Vừa rồi, anh cũng không có cảm nhận được bất kỳ đồ vật gì ở lân cận, Tiểu Long vậy mà có thể phát hiện ra con mồi.

Nói như thế, khả năng cảm ứng của nó so với anh còn mạnh hơn một bất.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không để ý đến việc này.

Dù sao, Tiểu Long càng mạnh, đối với Trần Viễn cũng là một chuyện tốt.
Chính vì thế, vừa thấy Tiểu Long vỗ cánh bay đi.

Lúc này, Trần Viễn cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng của nó.

Nói thế nào, Tiểu Long hiện tại vẫn chỉ là một đầu ấu long, anh vẫn có chút lo lắng, sợ nó bị dị thú tập kích, đánh lén.
Thế nên, tốc độ của anh lúc này cũng không hề chậm một chút nào.

Chỉ qua vài cái nháy mắt, anh đã tìm đến được vị trí của Tiểu Long.

Lúc này, Tiểu Long vẫn còn đang ở trong không trung, hai cánh của nó đang tự động xếp lại, hướng về phía một chỗ mặt đất lao nhanh xuống.
Chỉ là, đứng dưới mặt đất lúc này lại là một đầu Thiểm Điện Hồ.

Toàn thân trên dưới của nó đều tản mát ra từng sợi lôi điện, ánh mắt cũng mang theo hồ quang, nhìn đặc biệt thần dị.
Ngay khi thân hình của Tiểu Long lao xuống, sắp tiếp cận đến đỉnh đầu của Thiểm Điện Hồ.

Thì thân thể của Thiểm Điện Hồ cũng lóe ra hào quang.

Sau đó, ở ngay trước ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Viễn, con chồn điện vậy mà hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.
Đợi cho Trần Viễn lần nữa nhìn đến, lúc này thân hình của nó đã cách vị trí ban đầu tới gần cả trăm mét.

Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi cảm thấy kinh dị.

Phải biến, thực lực của Tiểu Long lúc này đã tương đương với cảnh giới đại tông sư sơ kỳ, lực bộc phát của nó thậm chí so với võ giả cấp bậc đại tông sư trung, hậu kỳ còn muốn cao hơn một bậc.
Thế nhưng, con chồn điện này nhìn như thế nào, cũng chỉ vừa mới bước vào cấp năm, tương đương với một vị võ giả cấp bậc đại tông sư sơ kỳ mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.