Ẩn Long

Chương 290: 290: Tranh Đoạt Linh Quả




“Thật sự là có chút ý tứ?!”
Nhìn theo thân ảnh của Thiểm Điện Hồ đã hoàn toàn biến mất ở trong rừng cây, lúc này Trần Viễn không khỏi hé môi nhếch lên, trên khuôn mặt mang theo một chút ý cười.
Chỉ là, Tiểu Long lại có chút ủ rủ, nhanh chóng hướng về phía Trần Viễn bay tới, kêu lên.
“Ngao! Ngao!”
Giống như là nó đang vô cùng ủy khuất, muốn hướng về phía Trần Viễn để cáo trạng.

Thấy thế, Trần Viễn lại hơi buồn cười, đưa tay xoa lên trên đỉnh đầu của nó.
“Không cần phải gấp! Nơi này vẫn còn rất nhiều dị thú, chúng ta lại tiếp tục đi săn!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có để cho Tiểu Long tiếp tục bay lên không trung, mà cả hai cùng nhau tiến sâu vào bên trong rừng cây.
Ngao!
Hú!!!
Đi được khoảng chừng vài dặm, lúc này chỗ sâu bên trong rừng cây đột nhiên truyền đến vài tiếng thú rống.

Trần Viễn lập tức ra hiểu để cho Tiểu Long dừng lại.

Đồng thời, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía chỗ sâu ở bên trong rừng cây.
Lúc này, thân hình của Trần Viễn treo ở trên thân cây, ngay cả Tiểu Long cũng vỗ cánh bay lên, đứng ở một cành cây cao gần đó.
Đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, Trần Viễn phát hiện ra phía trước mặt của mình lúc này vậy mà xuất hiện một bầy sói xám.

Dẫn đầu bầy sói lúc này là một con soi xám có thân hình cực lớn.

Hình thể của nó, so với một con trâu nước còn muốn lớn hơn nửa vòng.

Đặc biệt, trên cơ thể của nó lúc này vậy mà tản mát ra từng tia ánh sáng nhành nhạt, ở trong đêm tối càng thêm trở nên bắt mắt.
Thế nhưng, để cho Trần Viễn chú ý đến cũng không phải là con sói xám này.

Ngược lại, ánh mắt của anh chú ý đến một chỗ vị trí cách đó khoảng hơn mấy chục mét, một con chồn nhỏ trên thần hình mang theo lôi điện, đang nhe răng múa vuốt đứng che chắn trên một chỗ vách đá.

Mà trên vách đá lúc này, bất thình lình vậy mà xuất hiện một cái thân cây, chỉ cao khoảng chừng hai, ba mét.

Thế nhưng, phía trên thân cây lại treo lấy mấy khỏa trái cây màu đỏ rực.

Hơn nữa, cho dù đứng ở một khoảng cách cực xa, lúc này Trần Viễn vẫn có thể ngửi được một chút mùi hương nhành nhạt.
“Thiên địa linh quả?!”
Vừa nhìn thấy mấy khỏa trái cây này, trong đầu của Trần Viễn liền liên tưởng đến cái tên hết sức quen thuộc.

Nhưng mà, Trần Viễn có thể khẳng định, giá trị của bọn chúng so với Thiên Niên Linh Quả lần trước anh hai được, phải gấp cả trăm ngàn lần.
Bởi vì, vừa ngửi được mùi thơm từ trên trái cây, toàn bộ chân khí ở trong đan điền của anh vậy mà điên cuồng sôi trào lên.


Ngay cả huyết dịch cũng không ngừng chuyển động.

Cho dù là Tiểu Long, lúc này hai mắt cũng trừng lom lom, nhìn về phía từng khỏa trái cây đỏ ứng, tỏa ra mùi thơm cực kỳ mê người ở phía xa xa.
“Chậc, vận khí của ngươi vậy mà tốt như vậy, ở nơi này còn tìm đến loại bảo vật như thế.

Đây là Thiên Tiên Linh Quả, tác dụng của nó không chỉ tăng cường linh khí, còn bồi bổ thể chất, linh hồn.

Nếu như có thể đem nó hái xuống phục dụng, thực lực của ngươi sẽ tăng lên một mảng lớn.

Đáng tiếc, loại linh quả này mỗi người cả đời cũng chỉ phục dụng được một lần.”
Lúc này, âm thanh của tàn hồn thánh nữ bỗng dưng cảm thán vang lên.

Nghe xong, trong lòng Trần Viễn nhất thời muốn động.
Nhưng mà, anh cũng đã nhìn ra được, bầy sói là bị mùi hương của linh quả hấp dẫn đến.

Còn con chồn điện kia, hơn phân nửa là đã phát hiện ra linh quả từ trước, thế nên mới chạy đến để thủ hộ chúng.

Đáng tiếc, loại linh quả này cũng không phải ai phát hiện ra trước liền được trước.

Dù sao, nơi này cũng chỉ có một gốc linh thụ, phía trên cũng chỉ có được vài khỏa trái cây.

Thế nên, cho dù là bầy sói vẫn là Thiểm Điện Chồn, bọn chúng cũng không muốn đem đồ tốt như vậy chia sẻ ra ngoài.

Nhất là Lang Vương, nó đối với linh quả giống như càng thêm bắt buộc.
Dù sao, nơi này số lượng bầy sói là nhiều nhất.

Mà Thiểm Điện Hồ cũng chỉ có một thân một mình, bọn chúng tất nhiên là không muốn đem trái cây chia sẻ với một con chồn như nó.
“Tiểu Long, lát nữa hướng về phía bầu trời, đem bầy sói ngăn cản lại.

Ta sẽ nghĩ cách, đem linh quả hái xuống.

Sau đó, chúng ta mỗi người một quả, mày thấy thế nào?”
Nghe Trần Viễn lên tiếng đề nghị, Tiểu Long lúc này mới thấp giọng đáp lại.

Nhưng mà, vì không để cho bầy sói cũng như Thiểm Điện Hồ phát hiện, âm thanh của chỉ phát ra rất nhỏ, cũng vừa đủ để cho Trần Viễn nghe hiểu được.
Đối với Tiểu Long, Trần Viễn vẫn tương đối an tâm.


Dù sao, bầy sói ở đây phần lớn đều có thực lực không mạnh.

Mạnh nhất, cũng chính là Lang Vương, thực lực của nó đã đạt đến cấp năm trung đoạn, tương đương với một vị võ giả cánh giới đại tông sư trung kỳ.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không cho rằng nơi này cũng chỉ có bầy sói cùng với Thiểm Điện Hồ.

Từ nơi sâu xa, anh đã nhận ra vài cỗ khí tức có chút mạnh mẽ, đang nhanh chóng tiến về phía xung quanh tụ họp.
Gào!
Hống!
Ngay trong lúc Trần Viễn quan sát tình huống xung quanh, cũng nhìn nghĩ ra biện pháp đem linh quả đoạt vào trong tay.

Lúc này, từ một chỗ sâu ở bên trong rừng cây, lần nữa đột nhiên truyền ra vài trận thú rống.
Lập tức, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng quét ngang, nhìn về phía bên phải rừng cây.

Sau đó, một con gấu nâu từ trong chậm rãi đi ra.

Mặc dù nó đang dùng lấy bốn chân để di chuyển, nhưng kích thước của nó thật sự là rất khổng lồ.

So với con sói xám đầu đàn, rõ ràng còn muốn to đến gấp hai, ba lần.
Thế nhưng, cũng không chỉ một mình gấu nâu xuất hiện.

Lúc này, phía bên trái của rừng cây, đột nhiên trở nên chấn động kịch liệt, cây cối xung quanh giống như bị đồ vật gì đó giẫm đạp, trực tiếp ngã rạp ở dưới mặt đất.

Cho dù là một thân cây to đến cỡ một cánh tay của người lớn, lúc này lại trở nên vô cùng yếu ớt, bị một thân ảnh chậm rãi giẫm lên, ngã bẹp ở dưới mặt đất.
Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi kinh hãi, hít vào một hơi thật sâu.

Đây là một đầu bạch hổ, thân hình của nó so với gấu nâu không hề xê xích gì nhiều.

Thế nhưng, khí tức từ trên người nó, lại để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng áp lực.

Thực lực của con hổ này, vậy mà đã đạt đến cấp năm đỉnh phong, tương đương với cảnh giới đại tông sư viên mãn của võ giả nhân loại.
“Tiểu Long, chớ có manh động.

Chưa có mệnh lệnh của tao, mày không được đi ra ngoài, có biết hay không?”
Lúc này, nhìn thấy Tiểu Long vậy mà nhe răng múa vuốt, muốn hướng về phía Bạch Hổ phát ra khiếu khích.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy gấp, vội vàng lên tiếng vỗ về, để cho nó bình tĩnh trở lại.

Nghe lời khuyên của Trần Viễn, Tiểu Long cũng thu lại nanh vuốt, đồng thời dọn sẵn tư thế, sẵn sàng trong bất cứ tình huống nào cũng xông ra ngoài để chiến đấu.
Thấy vậy, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu, không có cùng nó tiếp tục nói chuyện.

Lúc này, nhìn thấy Cự Hùng cùng với Bạch Hổ xuất hiện, rõ ràng Trần Viễn có thể thấy được thân hình của Thiểm Điện Hồ bắt đầu trở nên run rẩy.
Ngay cả bầy sói, dường như cũng đang xao động không ngừng.

Cho dù là Lang Vương, một lúc đối mặt với hai đối thủ mạnh mẽ như vậy, nó cũng không dám lỗ mãng hành động.
“Xem chừng, thời gian vẫn không còn bao lâu nữa.

Một khi linh quả thành thục, đám dị thú này sẽ ra tay đánh nhau.

Đến lúc đó, mình sẽ tùy cơ ứng biến.

Hy vọng là, có thể tranh thủ lấy về được một hai khỏa.”
Lần nữa quan sát bốn phía xung quanh, Trần Viễn cũng không có cảm nhận được bất kỳ khí tức cường đại nào nhàn tản ở xung quanh.

Lúc này, anh cũng đã có thể xác định, khu vực quanh đây đã không có bất kỳ dị thú nào tồn tại.

Còn những dị thú khác, tất nhiên đều bị khí thế của bọn chúng chấn nhiếp, hiện tại đã không dám tới gần khu vực này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt của bầy dị thú lúc này đều chăm chú nhìn về phía vách núi.

Mà Thiểm Điện Hồ, lúc này vựa vặn nằm ở trung tâm, đều bị ánh mắt của bọn chúng chăm chú nhìn vào.
Cho dù là rất sợ hãi, nhưng nó vậy mà không có trực tiếp rời đi.

Ngược lại, toàn bộ thân hình đều trở nên uốn cong, lôi điện từ trên cơ thể của nó cũng tản mát ra bên ngoài.
Thấy một màn này, trong lòng Trần Viễn không khỏi hô lên một tiếng kinh dị.

Đồng thời, anh đối với con chồn điện này cực kỳ khâm phục.

Cho dù đối mặt với những con dị thú cường đại như vậy, nó vẫn kiêng cường chống lại, còn muốn đem linh quả đoạt vào trong tay.
Đáng tiếc, bằng vào thực lực của nó, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ bị bọn chúng nghiền ép, đánh rơi.
Mà lúc này, bầu trời đột nhiên nổ lên từng trận sấm chớp.

Sau đó, một cột lôi điện bổ xuống, vừa vặn đánh về phía linh thụ.
Ầm!
Biến cố bất ngờ xảy ra, để cho Trần Viễn không kịp phòng bị.

Ngay cả bầy dị thú, lúc này cũng không ngừng hoảng sợ lùi lại.

Mà Thiểm Điện Hồ, vừa rồi nó cũng ở ngay vị trí lôi điện bổ xuống.
Ầm!
Ầm!
Đất đá rơi xuống, khói bụi bay lên một trận mù mịt.


Lúc này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi xiết chặt.

Anh thật sự không có nghĩ tới, lôi điện vậy mà hướng về phía linh thụ bổ xuống.

Hướng nữa, tốc độ của nó thật sự quá nhanh, cho dù là ai cũng không có phản ứng kịp.
Khói bụi dần dần tản đi, từ trong bụi đất Trần Viễn phát hiện một chùm ánh sáng đang nhanh chóng tỏa ra.

Sau đó, bầu trời bỗng dưng hiện lên tường vân.

Mà linh khí ở bốn phá xung quanh, lúc này đột nhiên điên cuồng, hướng về phía trung tâm chùm sáng cuốn tới.
Oành!
Toàn bộ linh khí giống như nổ tung, tường vân từ trên bầu trời rơi xuống vô số giọt nước, đem toàn bộ mặt đất ở bốn phía xung quanh tẩm ướt.

Lúc này, trên người của Trần Viễn cũng rơi xuống vài giọt, từ trong nước mưa anh vậy mà cảm nhận được một cỗ linh khí vô cùng tinh thuần.
Cảm nhận được luồng linh khí này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi bừng sáng.
“Thật sự không nghĩ tới, linh quả thành thục còn sinh ra thiên địa dị tượng.

Hơn nữa, đám linh vũ này mặc dù đối với mình không có tác dụng bao nhiêu.

Nhưng đám người Tiểu Trần nhất định là sẽ nhận được lợi ít rất lớn.”
Nghĩ đến chỗ này, Trần Viễn liền không một chút do dự, nhanh chóng từ bên hông, lấy ra một bình nước lớn, cố gắng đem toàn bộ linh vũ ở xung quanh hứng đầy.
Đáng tiếc, cho dù phản ứng của Trần Viễn rất nhanh.

Nhưng lượng nước mưa mà anh hứng được, cũng chỉ vừa vặn đạt đến một phần ba bi đông.

Sau đó, Trần Viễn cẩn thận đem bi đông đeo trở lại bên hông.

Đồng thời, ánh mắt của anh gắt gao nhìn về phía linh thủ.
Gào!
Hống!
Ngao ô…
Bầy sói, cùng với Cự Hùng lao vào với nhau, hỗn chiến thành một đoàn.

Mà lúc này, phía trên linh thụ đã thiếu đi mấy khỏa trái cây.

Hơn nữa, thân ảnh của Thiểm Điện Hồ vậy mà biến mất không thấy gì nữa.
Đợi cho Trần Viễn lần nữa quan sát đến, anh mới phát hiện ra Thiểm Điện Hồ đột nhiên hướng về phía vị trí của anh lao nhanh đến.

Sau đó, từ phía sau lưng của nó truyền đến âm thanh tức giận của Bạch Hổ.
Thấy được một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.

Đồng thời, anh cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng hướng về phía Tiểu Long, cấp tốc hô lên.
“Nhanh, rời khỏi nơi này!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.