Ẩn Long

Chương 292: 292: Tiểu Hoàng Thức Tỉnh




Bị đánh cho quá mức bất ngờ, Bạch Hổ cũng không hề phòng bị chút nào, cứ như thế bị Trần Viễn chém xuống.

Mặc dù lần này cũng không có đem lớp da bên ngoài của nó rạch phá, nhưng Trần Viễn có thể thấy được hai đường vết ngấn mà anh vừa mới tạo ra, rõ ràng sâu hơn một đoạn rất dài.
Thấy thế, trong mắt của Trần Viễn càng lóe lên tinh quang, anh lại vung lên mấy đao, dự định đem đỉnh đầu của Bạch Hổ, mở ra một đường vết máu.
Nhưng mà, lúc này Bạch Hổ cũng kịp phản ứng lại, móng vuốt của nó không khỏi cấp tốc xoay chuyển, hướng về phía trên đỉnh đầu của mình vỗ xuống!
Ầm!
Ngao!
Thế nhưng, một vuốt này đánh xuống, nó vậy mà đánh vào chỗ không.

Hơn nữa, bởi vì có chút cấp bạch, thế nên móng vuốt của nó vừa vặn đập trúng đỉnh đầu, khiến cho nó cảm thấy vô cùng đau nhức.
Hống!
Tức giận gầm lên một tiếng, lúc này thân hình của Bạch Hổ đột nhiên thu nhỏ lại, chỉ còn tương đương với một con hổ bình thường.

Nhưng nếu đem so với Trần Viễn, nó vẫn còn muốn cao lớn hơn anh một nửa thân người như vậy.
Thấy một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại, trong con ngươi mang theo mấy phần ánh sáng.
Rống!
Cũng không đợi cho Trần Viễn có được thời gian phản ứng, thân hình của Bạch Hổ bỗng dưng lao nhanh tới, tốc độ của nó so với vừa rồi không những không có giảm đi, ngược lại còn muốn tăng nhanh thêm mấy phần.
Ầm!
Móng vuốt của nó mang theo hàn khí kinh người, trực tiếp sượt qua đỉnh đầu của Trần Viễn, đập nện về phía một chỗ thân cây ở gần đó.

Thân cây không một chút lực cản, trực tiếp bị một vuốt này của nó đập thành mảnh vụn.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn phản ứng kịp thời, nhanh chóng cúi thấp người xuống để tránh đi.

Thế nhưng, Bạch Hổ cũng không có dừng lại, một vuốt chụp trật, hai chân của nó cũng đạp mạnh xuống mặt đất, đem thân hình chuyển hướng, lại một lần nữa bổ nhào về phía Trần Viễn.
Ầm!
Lần này, Trần Viễn không kịp tránh né, trực tiếp bị cơ thể của Bạch Hổ đụng bay, lao rớt ra ngoài hơn mấy chục mét, nện thẳng về phía một chỗ thân cây ở ngay gần đó.
Phụt!
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Trần Viễn lúc này bỗng dưng trở nên tái nhợt.

Đồng thời, một cỗ đau nhức từ trong cơ thể truyền đến, để cho Trần Viễn có loại cảm giác toàn bộ lục phủ ngũ tạng ở trong cơ thể của mình lúc này đều đã bị nghiền nát, ngay cả xương ngực lúc này dường như cũng bị gãy vỡ ra mấy khúc, thật sự làm cho Trần Viễn cảm thấy cực kỳ đau nhức.

“Khục khục…”
Lại phun ra một ngụm máu, hai tay của Trần Viễn cầm lấy đoản đao xiết chặt.

Anh thật sự không có nghĩ đến, cho dù thân hình của nó đã thu nhỏ lại, nhưng lực công kích vẫn còn mạnh mẽ đến như thế.
Cho dù lúc này, Trần Viễn cũng không tìm ra bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.

Chẳng lẽ, anh thật sự phải chết ở nơi này sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, thân hình của Bạch Hổ đã lần nữa lao nhanh tới.

Lần này, miệng hổ mở to, lộ ra từng thanh răng nanh sắc bén, dài nhọn.

Chỉ cần bị nó nó phát cắn trúng, cho dù Trần Viễn không có chết ngay tại chỗ, sợ rằng cũng thành tàn phế.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn đã không có cách nào tránh né.

Anh chỉ có thể nắm chặt lấy đoản đao, đưa mắt chăm chú nhìn về phía Bạch Hồ.
“Chíp chíp!”
Thân hình của Bạch Hồ vừa mới lao tới, hai hàm răng của nó phát ra từng trận quang mang dữ tợn.

Đồng thời, một cỗ khí tức tử vong tuôn trào tới, để cho Trần Viễn có loại cảm giác đang đứng trên bờ của vực thẳm.
Nhưng mà, cũng vào thời khắc này, trong đầu của anh đột nhiên phát ra một trận âm thanh quái khiếu.

Ngay sau đó, Tiểu Hoảng từ trên đỉnh đầu của anh nhanh chóng bay ra bên ngoài, hướng về phía Bạch Hổ đánh tới.
Ầm!
Một cỗ liệt diễm vô cùng cuồng bạo, từ trên người của Tiểu Hoàng được phóng xuất ra, trực tiếp đánh về phía khoang miệng của Bạch Hổ.

Bởi vì công kích quá mức bất ngờ, Bạch Hổ cũng không có cách nào phòng bị, nó càng không có nghĩ đến, trên người của tên nhân loại trước mặt còn ẩn giấu một sinh vật mạnh mẽ đến như vậy.
“Ngao… ngao…”
Thế nên, toàn bộ Phượng Hoàng Chân Hỏa từ trong miệng của Tiểu Hoàng phun ra, vừa vặn rơi vào trong cổ họng của Bạch Hổ.

Để cho nó cảm thấy vô cùng hoảng sợ, liên tục kêu lên không ngừng.

Lúc này, cổ họng của Bạch Hổ đã bị đốt cháy, cơ thể của nó cũng điên cuồng lăn lộn ở trên mặt đất, muốn đem Phượng Hoàng Chân Hỏa dập tắt.

Thế nhưng, đây là chân hỏa, cũng không phải là ngọn lửa phổ thông.

Hơn nữa, nó còn trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể, thế nên Bạch Hổ dù cho vô cùng ra sức, cũng không có cách nào đem chân hỏa ở trong người ngăn chặn.
Ngược lại, toàn bộ huyết dịch của nó chỉ trong ít phút liền bị chân hỏa thiêu đốt hầu như không còn.

Ngay cả lục phủ ngủ tạng của nó, lúc này cũng bị đốt đến cháy đen, không còn nhìn rõ hình dạng.
“Ngao…”
Thoi thóp phát ra một tiếng bất lực, lúc này Bạch Hổ đã triệt để mất đi sinh cơ.

Đồng thời, cơ thể của nó lúc này cũng khôi phục trở lại hình dạng ban đầu, dài cao đến năm, sáu mét.
Nhìn thấy thi thể của Bạch Hổ cứ như vậy nằm ở trên mặt đất, lúc này Trần Viễn vẫn chưa có cách nào khôi phục lại tinh thật.

Anh thật sự không nghĩ đến, một sinh vật cường đại như vậy, cứ như thế chết đi một cách bất đắc kỳ tử.

Cho du là Trần Viễn, anh cũng cảm thấy hết sức khó có thể tiếp nhận được.
“Chíp chíp!”
Tiểu Hoàng nhìn thấy Trần Viễn không có lên tiếng nói chuyện, nó còn tưởng rằng anh bị Bạch Hổ đả thương, nên không khỏi dùng lấy ánh mắt cực kỳ lo lắng, chăm chú nhìn về phía anh.
Nghe được tiếng kêu của nó, Trần Viễn rốt cuộc cũng khôi phục lại tâm tình.

Quả thật, nhận phải một kích vừa rồi của Bạch Hổ, Trần Viễn hoàn toàn không có một chút hi vọng nào trốn thoát.

Nhưng không nghĩ đến, Tiểu Hoàng vậy mà kịp thời xuất hiện, còn đem Bạch Hổ đánh giết.
Đến lúc này, Trần Viễn mới chú ý đến, trên người của Tiểu Hoàng vậy mà tản mát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại.

So với Bạch Hổ, chỉ có mạnh hơn chứ không hề thua kém một chút nào.
“Mày lại thăng cấp rồi?!”
Trần Viễn tỏ ra hết sức kinh ngạc.


Lần trước, anh còn nhớ rõ Tiểu Hoàng đã bị đả thương rất nặng.

Anh còn tưởng rằng nó phải ngủ say một đoạn thời gian nữa mới tỉnh dậy.

Nhưng thật sự không có ngờ đến, nó không chỉ tỉnh dậy kịp lúc, thực lực vậy mà còn có tăng lên.
“Chíp chíp!”
Đối với phản ứng của Trần Viễn, Tiểu Hoàng dường như hơi có một chút bất mãn.

Dù sao, nó bị thương nặng như vậy, ở trong cơ thể của Trần Viễn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài.

Nhưng mà, giống như Trần Viễn cũng đã quên mất sự tồn tại của nó, còn không có thời gian đem nó quan tâm.
Vừa rồi, nếu như không cảm nhận được Trần Viễn không phải nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thì nó cũng sẽ không từ bên trong niết bàn tỉnh dậy, càng không tấn thăng đến cảnh giới đại tông sư đỉnh phong.
“Được rồi, được rồi! Là tao đã không để ý đến mày, mày cũng không cần phải tức giận như vậy.

Lần khác, lần khác tao nhất định sẽ để cho mày thường xuyên ra ngoài.”
Cảm nhận được tâm tình có chút u oán của Tiểu Hoàng, Trần Viễn lúc này không khỏi bật cười, đưa tay sờ sờ lên trên đỉnh đầu của nó, sau đó mới đem nó an ủi một phen.
Nghe thế, Tiểu Hoàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, liên tục kêu lên không ngừng.

Đồng thời, nó đối với Trần Viễn cũng cảm thấy hết sức hài lòng.
Thấy tâm tình của Tiểu Hoàng đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường, lúc này Trần Viễn mới thu tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía thi thể của Bạch Hổ đang nằm ở dưới đất.
Mặc dù vừa rồi thật sự là rất hung hiểm, còn thiếu chút nữa là bị con Bạch Hổ này giết chết.

Nhưng Trần Viễn quả thật cũng xác định, thực lực của Bạch Hổ vẫn là rất mạnh.
May mắn, Tiểu Hoảng tỉnh lại kịp thời, hơn nữa thực lực của nó cũng có phần tăng lên.

Nếu không, lúc này sợ rằng thi thể nằm ở dưới mặt đất cũng không phải là Bạch Hổ, mà chính là Trần Viễn.
“Tiểu tử, con hổ này trên người có mang theo một ít huyết mạch thần thú, mặc dù rất thưa thớt, nhưng tuyệt đối là thuần chủng.

Nếu như có thể đem tinh huyết của nó hấp thu, lại dùng đến thịt của nó để làm vật tẩm bổ, thì thể chất của ngươi nhất định sẽ được tăng lên không ít.

Hơn nữa, tấm da hổ này của nó cũng có lực phòng ngự không kém, đem về làm áo giáp tuyệt đối là đố tốt.

Với lại, móng vuốt của nó có thể dùng để rèn đúc làm vũ khí.


So với đoản đao ở trên tay ngươi, chỉ có hơn chứ không kém.

Đặc biệt, ta nghe nói pín hổ còn có thể giúp cho nam nhân các ngươi tăng cường về phương diện nào đó.

Có lẽ, đối với ngươi cũng có trợ giúp không nhỏ!”
Vừa nói, ánh mắt của thánh nữ vừa liếc về phía đũng quần của Trần Viễn.

Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại, tức giận trừng mắt nhìn về phía nàng.

Cũng không biết vì sao, nàng vốn đang ở trong Tiên Cung để tu luyện, lúc này lại chạy ra bên ngoài.

Hơn nữa, còn đối với anh một bộ sắc hàm hàm, thật sự là để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tiền bối, ta cũng không kém, còn không cần dùng đến đồ vật của nó để tăng cường chuyện đó!”
Nói xong, cũng mặc kệ ánh mắt của nàng nhìn về phía mình chằm chằm.

Lúc này, Trần Viễn trực tiếp liền đem thi thể của Bạch Hổ thu thập vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó lại một lần nữa hướng về phía chỗ rừng cây lao đi.
“A, tiểu tử, cẳng phải ngươi nói là không cần sao? Còn đem thi thể của nó thu hồi để làm gì?!”
Bay theo ở phía sau lưng của Trần Viễn, âm thanh của thánh nữ không ngừng vang lên.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại làm như không nghe thấy.

Hơn nữa, bước chân của anh càng lúc càng nhanh.

Đồng thời, Tiểu Hoàng cũng bay ở một bên, ánh mắt của nó vô cùng cảnh giác, nhìn về phía tàn hồn thành nữ đề phòng.
“Chậc chậc, trên người ngươi quả nhiên là ẩn tàng rất nhiều đồ vật.

Nếu như là mấy tháng trước, có lẽ ta đã đổi ý, muốn đem đồ vật từ trên người ngươi đoạt lấy.

Bất quá, hiện tại cũng không cần thiết.

Chỉ cần ngươi có thể giúp ta khôi phục lại thân thể.

Sau này, không biết chừng ta còn có thể theo ngươi! Hi hi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.