Ẩn Long

Chương 296: 296: Lại Thêm Linh Sủng




Nhìn thấy ấn ký ở trên mi tâm của Thiểm Điện Hồ dần dần sáng lên, cuối cùng Trần Viễn cũng không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi.

Kỳ thật, cho dù Thiểm Điện Hồ phản kháng, Trần Viễn nhiều nhất cũng chỉ đem bảo vật ở trên người nó thoáng cướp đoạt một chút mà thôi.

Dù sao, con vật nhỏ này cũng không giống với đám dị thú khác, có được năng lực vô cùng đặc thù.

Hơn nữa, trên người còn có không gian bảo vật.

Nếu giết đi, thật sự là quá đáng tiếc.
Thế nên, vừa rồi anh cũng không có ra tay tàn nhấn, cũng không có đem đồng bọn của nó giết chết.

Nếu không, mấy đao bổ xuống, Trần Viễn hoàn toàn có thể đem toàn bộ bầy Thiểm Điện Hồ này giết đến sạch sẽ.
“Chít chít!”
Cảm nhận được một cỗ lực lượng đặc thù lạc ấn ở trong linh hồn.

Lúc này, Thiểm Điện Hồ có chút sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn kêu lên một tiếng.
Đối với Trần Viễn mà nói, Thiểm Điện Hồ hiện tại đã là sủng vật của anh.

Mà anh thì có thể hoàn toàn chúa tể sinh mạng của nó.

Chỉ cần một cái ý niệm trong đầu, Trần Viễn có thể trực tiếp đem nó diệt sát.
Tất nhiên, Thiểm Điện Hồ cũng nhìn ra, Trần Viễn vừa rồi không có thật sự làm tổn thương đến bầy đàn của nó.

Nếu không, với bản tính của con Thiểm Điện Hồ, cho dù bị Trần Viễn uy hiếp, chưa chắc gì đã chịu thần phục.
“Tốt, hiện tại mày đã là sủng vật của tao.

Để cho dễ phần biệt, sau này tạo gọi mày là Tiểu Bạch, cùng với Tiểu Hoàng và Tiểu Long chính là một bọn!”
Đem Tiểu Bạch thu phục, tâm tình của Trần Viễn lúc này vẫn tương đối tốt.

Thế nên, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền quyết định ban tên cho nó.

Nhưng mà, nghe xong cái tên này, hai tròng mắt của Tiểu Bạch không khỏi trừng lớn.

Nó thật sự rất nghi ngờ, vừa rồi mình có phải đã nghe lầm rồi không?
“Thế nào? Có phải cái tên này rất dễ nghe đúng không? Ha ha ha, mày cứ yên tâm đi, sau này mày đi theo tao, chỗ tốt tuyệt đối là không thiếu phần của mày!”
Vui vẻ cười lên một tiếng, lúc này Trần Viễn vô cùng hài lòng, gật gật đầu vỗ nhẹ lên trên đỉnh đầu của nó một cái.

Thấy được bộ dáng này của anh, trong lòng của Tiểu Bạch hơi có chút thất vọng.
Xem ra, vị chủ nhân này của nó đối với việc đặt tên thật sự là rất tùy hứng.
Thế nhưng, lúc này nó cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
“Được rồi, Tiểu Hoàng, đem Tiểu Bạch buông ra đi, chúng ta cần phải đi ra ngoài cùng với Tiểu Long hội họp.”
Nhìn thấy Tiểu Hoàng vẫn còn đem móng vuốt đè lên trên người của Tiểu Bạch, lúc này Trần Viễn không khỏi ra lệnh để cho nó thu hồi lại.

Nghe thế, trong miệng của Tiểu Hoàng hơi phát ra một chút âm thanh, cũng không biết nó là đang bày tỏ thái độ vì.

Nhưng lúc này, thân hình của nó đã thu nhỏ lại, trở thành một con chim sẻ, vỗ cánh đứng ở phía trên bả vai của Trần Viễn.
Thấy được một màn này, Trần Viễn vô cùng hài lòng gật đầu mỉm cười.

Mà Tiểu Bạch cũng rất hiếu kỳ.

Nó thật sự không hiểu, một con Phượng Hoàng giống như Tiểu Hoàng làm sao có thể làm được như vậy.

Hơn nữa, lúc này trên thân của Tiểu Hoàng, còn không có một chút linh khí nào phát tán ra bên ngoài.

Giống như, lúc này nó chỉ là một con chim sẻ bình thường mà thôi.

Chuyện này đối với Tiểu Bạch, thật sự là rất kỳ lạ.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định lên tiếng giải thích.

Dù sao, đây là năng lực đặc thù của Tiểu Hoàng.

Giống như Tiểu Bạch, bản thân nó vốn là Thiểm Điện Hồ, bên trong cơ thể vậy mà ẩn chứa một cái không gian, còn có công năng bảo lưu được năng lượng, để cho đồ vật không bị tiêu hao.

Đây cũng là lý do vì sao, vừa rồi Trần Viễn lại quyết định đem nó thu phục.

Cho dù đã được truyền thừa rất nhiều ký ức, nhưng đối với năng lực đặc thù của Tiểu Bạch, kỳ thật Trần Viễn cũng không hề biết gì cả.
“Đi thôi!”
Ra hiệu cho Tiểu Bạch đi theo, lúc này Trần Viễn từ trong khe hở mang theo Tiểu Hoàng, rất nhanh liền chui ra bên ngoài.
“Ngao… ngao…”
Vừa nhìn thấy Trần Viễn đi ra, Tiểu Long lập tức liền từ trên nhánh cây nhảy xuống, trong miệng của nó còn phát ra âm thanh lo lắng, giống như đối với Trần Viễn hơi có mấy phần bất an.
Thấy được bộ dáng này của Tiểu Long, Trần Viễn không khỏi bật cười, đưa tay lên sờ soàng ở trên đỉnh đầu của nó một lúc.
“Chít chít!”
Nhưng mà lúc này, phía sau cửa hang đột nhiên truyền ra từng trận âm thanh kêu gọi, để cho vảy rồng trên người của Tiểu Long đều không khỏi dựng ngược.

Nó dùng lấy ánh mắt vô cùng dữ tợn, nhìn về phía bầy Thiểm Điện Hồ đang đứng ở phía trước cửa hang, nhe ra răng nanh, gầm lên một tiếng.
“Rống!”
Nghe được tiếng rống này của Tiểu Long, bầy Thiểm Điện Hồ tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội vàng rụt về bên trong, không dám ló đầu ra ngoài.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi lắc đầu, vội vàng hô lên một tiếng.
“Đừng làm bọn chúng sợ! Hiện tại Tiểu Bạch đã là đồng bọn của chúng ta.

Bọn chúng chỉ muốn đi ra tiễn đưa thủ lĩnh của mình mà thôi!”
Mặc dù trong đầu hiện đầy một đám hỏi chấm, nhưng Tiểu Long đối với Trần Viễn vẫn rất tin tưởng, nghe lời.

Thế nên, lúc này nó cũng không có lao đến công kích.

Ngược lại, ánh mắt mang theo mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía bầy Thiểm Điện Hồ.
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Thấy Tiểu Long thu hồi răng nanh, lại nghe được âm thanh của Tiểu Bạch phát ra, đám Thiểm Điện Hồ lúc này mới một lần nữa chui ra bên ngoài.

Sau đó, một đám Thiểm Điện Hồ cứ như vậy chít chít liên hồi.


Trần Viễn cũng không biết là bọn chúng giao lưu với nhau những gì.

Nhưng nhìn thần sắc có chút không bỏ của Tiểu Bạch, Trần Viễn cũng có thể suy đoán ra được chút gì.
“Được rồi, chúng ta cần phải đi thôi.

Nếu có cơ hội, tương lai tao sẽ để cho mày quay lại nơi này, tìm đến bọn chúng!”
Nhìn thấy sắc trời đã dần dần tối, Trần Viễn cũng không muốn lưu lại ở bên ngoài để qua đêm.

Thế nên, anh mới ra hiệu cho Tiểu Bạch, để nó cùng với đám đồng bọn của mình chào tạm biệt nhau.
“Chít chít!”
Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, đám tiểu đồng bọn của nó cũng phát ra âm thanh đáp lại.

Nhưng vào lúc này, ngay khi nhóm người Trần Viễn chuẩn bị rời đi, bên trong hang đá đột nhiên lao ra hai thân ảnh, là hai con Thiểm Điện Hồ còn nhỏ, bọn chỉ chỉ to cỡ bằng một nắm tay của trẻ con.

Thấy được hai cái thân ảnh này, Tiểu Bạch hơi có chút sững sờ.

Sau đó, nó tỏ ra vô cùng tức giận, kêu lên vài tiếng.
Thế nhưng, hai con vật nhỏ này vậy mà không chịu rời đi, còn liên tục kêu lên không ngừng.

Cuối cùng, Tiểu Bạch tỏ ra vô cùng tức giận, còn định giơ lên móng vuốt, đem bọn chúng đập bay.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đã đi tới, vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

Sau đó, anh hơi cúi thấp người xuống, nhìn về phía hai con Thiểm Điện Hồ ở trước mặt, nghiêm mặt nói ra.
“Thế nào, bọn mày cũng muốn đi theo tao sao?”
Hai con vật nhỏ dường như cũng không hiểu Trần Viễn đang nói gì, bọn chúng dùng lấy ánh mắt có phần ngây ngô, nhìn về phía Tiểu Bạch.

Lúc này, trong lòng của Tiểu Bạch có chút hoảng, vội vàng kêu lên.
“Chít chít!”
Đại ý là, nó kêu hai con vật nhỏ này hãy đi nhanh đi, cũng đừng nên đi theo nó.
Hiểu được tiếng kêu của Tiểu Bạch, Trần Viễn tất nhiên cũng suy đoán được ý định của hai con vật nhỏ ở trước mặt.

Thế nên, lúc này anh mới nghiêm mặt, nhìn về phía Tiểu Bạch nói ra.
“Tiểu Bạch, có phải mày đối với tao có bất mãn đúng không? Nếu như mày đã không muốn đi theo tao.

Vậy từ bây giờ trở đi, tao với mày xóa bỏ khế ước, như vậy có được không?”
Nghe được lời này của Trần Viễn, lại nhìn đến ánh mắt của anh.


Trong lòng của Tiểu Bạch không khỏi dâng lên sợ hãi, vội vàng lắc đầu liên tục, kêu lên.
“Chít chít!”
“Nếu mày không muốn, vậy tại sao lại không để cho bọn chúng theo tao?”
“Chít chít!”
“Ý mày là, tao sẽ làm hại bọn nó hay sao?”
“Chít chít!”
Cảm thấy ánh mắt của Trần Viễn càng lúc càng thêm trở nên đáng sợ, lúc này Tiểu Bạch thật sự đã rất hoảng, nó liên tục lắc đầu không ngừng.
Đến lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi nói ra.
“Vây mày nói xem, làm sao mày lại không muốn để cho bọn nó theo tao?!”
“Chít chít!”
Lần này, Tiểu Bạch không có đáp lại, mà là hai con Thiểm Điện Hổ ở trước mặt của Trần Viễn hô lên.

Giống như, đến bây giờ bọn nó mới phát hiện ra, Trần Viễn đang đối với Tiểu Bạch rất hung.

Mặc dù bọn chúng cũng rất sợ hãi, nhưng lại vô cùng kiên cường, muốn xông lên phía trước, đem Tiểu Bạch bảo vệ.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn liền nhịn không được, ôm bụng bật cười.
“Ha ha ha, hai tiểu chút chít, tao chỉ là đùa với Tiểu Bạch mà thôi, không cần phải hoảng sợ như vậy.”
Sau đó, anh mới lần nữa quay sang, nhìn về phía Tiểu Bạch nói ra.
“Để hai đứa nó đi theo đi.

Sau này mày tự mình chiếu cố bọn chúng, tao cũng sẽ không cùng chúng ký khế ước.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục trêu đùa với đám tiểu chút chít này nữa, anh hướng về phía không trung nhìn lại.

Lúc này, vị trí của anh vẫn còn cách tòa tháp cao kia tương đối xa.
Thế nên, anh mới nhìn về phía Tiểu Long cùng với Tiểu Bạch, ra hiệu một tiếng.
“Đi thôi, tranh thủ thời gian chạy đến bảo tháp.

Chúng ta, chuẩn bị về nhà!”
Không biết vì sao, lúc này trong lòng Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng bất an.

Thế nên, cho dù rất muốn quay lại hang động lần trước phát hiện ra Bạch Liên Hoa để thu lấy linh thủy, cũng như trở về vị trí xuất hiện linh thụ, tìm kiếm linh quả có thể còn sót lại.

Nhưng Trần Viễn vẫn quyết định rời đi, nhanh chóng tiến về phía bảo tháp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.