Ẩn Long

Chương 38: 38: Đại Ca




Những người này, đều là do A Hổ đưa tới.

Lúc đầu, ông ta cũng không muốn đi đến bữa tiệc của ông chủ Trần.

Thế nhưng, sau khi nghe được đám đàn em thông báo, Trần Viễn đi theo một người phụ nữ đến đây, ông ta liền thay đổi ý định, dẫn người của mình vội vàng chạy đến.

Mà sự xuất hiện của A Hổ, lại để cho ông chủ Trần hết sức vui mừng.

Hơn nữa, thái độ của ông ta cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.

“Anh Hổ, rốt cuộc anh cũng chịu đến rồi sao? Vừa rồi, tôi thật sự đã chờ đợi anh rất lâu rồi đó!”
“Ha ha ha, ông chủ Trần, ông đừng nên khách sáo.

Một nhân vật nhỏ nhoi như tôi, làm sao lại để cho ông quan tâm như vậy.”
“Nào có, nào có! Ở cái thành phố này, được anh Hổ nể mặt đến đây tham dự tiệc mừng, phải chính là vinh hạnh của tôi mới đúng!”
“Ha ha ha!”
Hai người bọn họ liên tục khách sáo với nhau, nhất thời để cho toàn bộ quan khách ở đây đều không ngừng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn lấy không thôi.

Tất nhiên, thấy thái độ của ông chủ Trần đối với A Hổ như vậy, sắc mặt của Trần Hạo Nam càng thêm khó coi.

Kỳ thật, A Hổ không chỉ là một ông chủ rất có quyền lực ở trong thành phố, ông ta còn có liên quan đến không ít chuyện làm ăn phi pháp, để cho cha của Trần Hạo Nam rất đau đầu.

Thế nhưng, chỗ dựa phía sau lưng của A Hổ rất lớn.

Cho dù là cha của anh ta cũng không dám làm gì A Hổ.

Chính vì thế, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng của Trần Hạo Nam liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ồ, đây không phải là con trai của ngài bí thư sao? Ông Trần, ngay cả con trai của bí thư ông cũng mời đến dự tiệc à? Tôi nghe nói, trước đây ngài bí thư từng vì một người phụ nữ, còn gây ra chuyện xích mích với ông, để ông phải ra nước ngoài sinh sống.

Thế nào, ông Trần đây không tính nhắc lại chuyện cũ với bọn họ nữa à?”

Lời này của A Hổ vừa nói ra, tức thì để cho toàn bộ quan khách ở trong đại sảnh đều một trận ngạc nhiên, nhìn lấy Trần Hạo Nam và ông chủ Trần liên tục.

Chỉ có điều, sắc mặt của ông chủ Trần rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, vỗ lấy vai của A Hổ cười to.

“Anh Hổ, anh thật là biết nói đùa.

Chuyện trước kia, chẳng qua là do tôi còn trẻ tuổi bồng bột, một người làm ăn như tôi làm sao có thể sánh được với ngài bí thư.

Tôi nói như vậy có đúng hay không, cậu Hạo Nam?”
Lần này, ánh mắt của một người lại lần nữa đổ dồn về phía Trần Hạo Nam.

Chỉ có điều, so với ông chủ Trần biểu hiện của Trần Hạo Nam phải kém hơn rất nhiều.

Dù sao, việc trước đây giữa ông chủ Trần và cha của mình Trần Hạo Nam hoàn toàn không biết chút gì.

Lúc này, nghe ông chủ Trần hỏi đến, Trần Hạo Nam hơi có mấy phần lúng túng.

May là, Trịnh Ngọc Nhi phản ứng tốt, liền kéo lấy cánh tay của Trần Hạo Nam, hướng về phía ông chủ Trần mỉm cười, nói ra.

“Chú Trần, chuyện này chúng ta có thể tạm thời gác lại phía sau được không? Nếu như khách mời đã đến đông đủ rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau lên lầu nói chuyện đi.

Cháu cũng có rất nhiều chuyện, muốn ôn lại với chú.”
Rõ ràng, thái độ của ông chủ Trần với Trịnh Ngọc Nhi phải tốt hơn rất nhiều.

Sau khi nghe Trịnh Ngọc Nhi lên tiếng nói chuyện, ông ta cũng không tiếp tục làm khó với Trần Hạo Nam, chỉ gật đầu mỉm cười, rồi nói ra.

“Vậy được, cứ theo như ý của cháu đi.

Nào, mời mọi người cùng tôi tiến lên trên lầu, chúng ta sẽ vừa ăn vừa nói chuyện.

Hy vọng là bữa tiệc hôm nay sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Vừa nói, ánh mắt của ông ta vừa nhìn về phía nữ thư ký, ra hiệu cho cô ta dẫn theo mọi người về phía lầu hai.

Thế nhưng, lúc này Tiêu Hân Hân lại rất gấp gáp.

Cô nhịn không được, lại lần nữa hô lên.

“Ông chủ Trần!”
Thế nhưng, tiếng hô này của cô lại để cho lông mày của ông chủ Trần không khỏi nhíu chặt lại.

Ngay cả nữ thư ký lúc này cũng mặt mũi tràn đầy khó coi, nhìn lấy cô với dáng vẻ vô cùng bất thiện.

“Thưa cô, nếu cô đã không có thiệp mời, vậy thì mời cô hôm khác gặp mặt.

Ngày hôm nay, ông chủ của tôi thật sự rất bận, không thể có nhiều thời gian để nói chuyện với cô.”
Nói xong, ánh mắt của nữ thư ký liền quay sang ra hiệu cho mấy gã vệ sĩ, dự định đem Tiêu Hân Hân đuổi ra ngoài.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, âm thanh của Trần Viễn đã vang lên.

“Các người muốn làm cái gì? Mau đem cô ấy thả ra!”
Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa xông tới, trực tiếp đem mấy gã vệ sĩ gạc phăng ra ngoài.

Ngay lập tức, bầu không khí ở trong đại sảnh liền trở nên hỗn loạn.

Ai cũng không nghĩ đến, ở trong buổi tiệc của ông chủ Trần còn xảy ra cả chuyện như vậy.

“Các người còn đứng đó nhìn cái gì? Mau đem hai kẻ gây sự này đuổi ra ngoài!”
Nhìn thấy Trần Viễn không biết nói chuyện phải trái, trực tiếp liền đem vệ sĩ của mình hất ngã xuống đất.

Tức thì, vẻ mặt của ông chủ Trần không khỏi nổi giận, nhìn về phía đám vệ sĩ xung quanh, cất giọng quát lên.


Thế nhưng, đám người này còn chưa kịp lao tới, đã bị một nhóm đàn ông cao to, lực lưỡng dùng lấy thân hình của mình chắn ngang.

Ngay sau đó, tiếng bước chật lộp cộp vang lên, thân hình của A Hổ đã xuất hiện ở ngay trước mặt của Trần Viễn và Tiêu Hân Hân.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.

Ai cũng không nghĩ đến, chỉ là một vụ va chạm nho nhỏ, lại dẫn đến vị lão đại có tiếng tăm lững lẫy của giới hắc đạo ở thành phố Tân Cảng phải ra tay.

Giờ phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hân Hân đã trắng bệch như tờ giấy.

Cô cũng không nghĩ đến, mình chỉ vì muốn nói chuyện với ông chủ Trần lại để cho Trần Viễn gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.

Trong lúc nhất thời, cô có chút nhịn không được, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.

Sau đó, hai nắm tay của cô nắm chặt, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn.

“A Hổ, anh muốn làm gì? Cô ấy là bạn tôi, nếu anh dám động đến một sợi tóc của cô ấy, cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nhìn thấy đám người A Hổ đằng đằng sát khí tiến về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân, Trần Hạo Nam hơi có chút lo sợ, muốn tiến lên phía trước để bảo vệ cho Tiêu Hân Hân.

Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người A Hổ vừa trừng đến, liền để cho Trần Hạo Nam không khỏi kinh sợ, vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó liên tục lùi về phía sau mấy bước.

Mà lúc này, Trịnh Ngọc Nhi cũng liếc mắt nhìn về phia bạn trai của mình, trong lòng của cô tâm tình cực kỳ phức tạp.

So sánh với Trần Viễn, từ đầu đến cuối đều không chút do dự đứng chắn ngang ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, thì Trần Hạo Nam thật sự kém đến quá xa.

“Anh Hổ, nể mặt của tôi một chút.

Hôm nay là bữa tiệc đầu tiên tôi trở về nước, anh hãy bỏ qua cho bọn họ một lần này đi.”
Ông chủ Trần nhìn thấy nhóm người A Hổ đằng đằng sát khí vây lấy xung quanh Trần Viễn, trong lòng hơi có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối ánh mắt của A Hổ cũng không nhìn lấy ông ta một lần.

Ngay cả miệng cũng không mở ra, chỉ trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn không thôi.

“Này, anh nhìn như vậy có đủ hay chưa? Nhìn thêm chút nữa, có tin tôi đem đám người các anh đá văng ra khỏi đây hay là không?”

Sau một hồi lâu giằng co, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhịn không được, nhìn lấy A Hổ quát lên.

Mà lời này của anh vừa nói ra, tức thì để cho đám người ở đây đều bị dọa cho một trận hết hồn.

“Trần Viễn, anh đang làm cái gì vậy? Mau xin lỗi anh Hổ, nhanh lên!”
Tiêu Hân Hân vô cùng sợ hãi, vội vàng níu lấy tay áo của Trần Viễn hô lên.

Thế nhưng, thái độ của Trần Viễn thật sự rất ương ngạnh.

Anh không chỉ không có làm theo yêu cầu của Tiêu Hân Hân, mà còn vung chân lên đạp mạnh lên người của A Hổ một cái.

“Này, tôi nói anh nghe không hiểu hay gì? Thật sự còn muốn để tôi ra tay với các anh có phải không?”
Lần này, mọi người ở đây triệt để chết lặng.

Ai cũng không nghĩ đến, Trần Viễn không chỉ lớn tiếng nói chuyện với lão đại của hắc bang, còn vung chân múa tay với bọn họ.

“Đáng chết, tên khốn này có muốn chết thì tự mình đi chết đi, làm sao còn lôi kéo theo Hân Hân để làm gì?”
Lúc này, trong lòng của Trần Hạo Nam đã rất sốt ruột.

Hắn vô cùng biết rõ tính cách của đám người này, một khi Trần Viễn chọc giận bọn họ, sợ rằng Tiêu Hân Hân cũng xảy ra chuyện.

Thế nhưng, ngay khi mọi người cho rằng Trần Viễn sẽ bị đám người A Hổ xông lên đánh cho một trận.

Thì lúc này, khuôn mặt nhăn nhó, khó coi của A Hổ lại kéo dãn ra.

Sau đó, ông ta cực kỳ đắc ý cười to một trận.

“Ha ha ha, thật sự không nghĩ tới lại gặp được đại ca ở đây.

Đại ca, hôm nay em đem người đến thanh tràng cho anh, anh thấy có được không?”
Lời này của A Hổ vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên đến ngây người.

Thế nhưng, động tác tiếp theo của Trần Viễn càng làm bọn họ khiếp sợ không thôi.

“Cút, ai là đại ca của các anh?!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.