Ẩn Long

Chương 40: 40: Cứu Viện




Nhìn thấy người bước xuống xe là Trần Viễn, mấy tên lưu manh đang vây quanh chiếc xe của anh lập tức giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.

Nhất là hai anh em Chó Lớn, Chó Nhỏ.

Bọn họ càng đối với Trần Viễn lộ vẻ sợ hãi không thôi.

“Tại… tại sao lại là mày?”
Đối với thái độ của đám người này, Trần Viễn chẳng thèm bận tâm chút nào.

Anh chỉ chậm rãi đi về phía nhóm người A Hổ đang bị một nhóm thanh niên cầm them hung khí vây ở xung quanh.

Thấy Trần Viễn không thèm để ý gì đám người mình, cứ một mực đi thẳng về phía trước, có vài tên lưu manh nhịn không được, hét lớn lên.

“Mẹ nó, mày muốn chết rồi phải không?”
Thế nhưng, mấy tên lưu manh này còn chưa kịp lao tới, thân hình của bọn chúng liền nhanh chóng bị hất bay ra ngoài.

Sau đó, từ trong cuốn họng của Trần Viễn phát ra một trận trầm thấp.

“Cút!”
Mặc dù âm thanh của Trần Viễn không lớn, nhưng lực chấn nhiếp lại cực kỳ đáng sợ.

Cả đám lưu manh đều đứng sững người lại, không có bất kỳ một kẻ nào lại dám tiến lên phía trước một bước.

Nhất là hai anh em Chó Lớn, Chó Nhỏ, cả hai người bọn họ đều đã lui về phía sau, trốn ở phía sau lưng của mấy tên lưu manh còn lại.

“Bên đó đã xảy ra chuyện gì?”
Từ trong đám đông đang vây quanh lấy mấy người A Hổ, một gã thanh niên cắt tóc ngắn, đeo khuyên tai, trên tay cầm lấy một con dao bấm, dưới chân giẫm lấy một người tràn đầy máu me, vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía một tên đầu trọc đứng ở bên cạnh, nói ra.

Ngay lập tức, ánh mắt của gã đầu trọc không khỏi liếc về phía thân ảnh của Trần Viễn, đang chậm rãi tiến về phía bên này.

“Anh Báo, có kẻ đến đây để gây sự với chúng ta.”
“Ồ, là tên nào bản lĩnh như vậy, còn dám xen vào chuyện của A Báo tôi?”
Gã thanh niên tự xưng là A Báo dường như đối với sự xuất hiện của Trần Viễn tỏ ra vô cùng hứng thú.

Chỉ có điều, mấy người A Hổ vừa nhìn thấy được Trần Viễn xuất hiện, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần kinh dị.


Ai cũng không nghĩ đến, lúc này Trần Viễn còn thật sự đến cứu bọn họ.

Nhất là A Hổ, trong ánh mắt của anh ta lộ ra dáng vẻ vô cùng phức tạp.

“Được rồi, Đầu Trọc, cậu đi qua giải quyết tên nhóc đó đi.

Cũng đừng tốn quá nhiều thời gian.

Tôi còn phải đem một cánh tay của tên A Hổ này về cho tiểu thư.

Nếu như để cho tiểu thư chờ đợi qua lâu, tiểu thư nhất định sẽ rất tức giận.”
Nói xong, tên A Báo cũng không để đến sự xuất hiện của Trần Viễn nữa.

Hắn từ mình rút lấy một con dao phay bị đánh rơi ở dưới đất, chậm rãi hướng về phía A Hổ đi tới.

Mà lúc này, sắc mặt của A Hổ đã trở nên tái nhợt, trên thân đã xuất hiện rất nhiều vế thương.

Cho dù A Hổ muốn tự mình đứng dậy, cùng với tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt đánh một trận.

Nhưng vết thương trên người thật sự rất nặng, để cho A Hổ cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể lẳng lặng nhìn lấy A Báo từng bước, từng bước tiến về phía bên cạnh của mình.

“Anh Hổ, nể tình anh trước đây đã từng dìu dắt tôi một đoạn thời gian.

Lát nữa, tôi sẽ rat ay rất nhanh.

Hy vọng là anh có thể chịu đựng được, ha ha ha!”
Vừa nói, tên thanh niên tên là A Báo vừa cất tiếng lên cười to.

Đồng thời, hắn cũng trực tiếp vung lấy con dao phay trên tay, chém thẳng về phía một bên cánh tay của A Hổ.

“Anh Hổ, chạy đi!”
Thế nhưng, đúng ngay vào lúc này, Lưu Toàn lại đột nhiên hét to một tiếng.

Sau đó, Lưu Toàn trực tiếp đem thân hình của A Hổ đẩy ra ngoài.


Còn bản thân anh ta, thì chấp nhận dùng lấy thân thể của mình đỡ lấy một dao của A Báo.

“A!”
Ngay lập tức một tiếng hét thảm vang lên.

Thế nhưng, cảnh tượng Lưu Toàn bị một đao của A Báo chặt cho đổ máu cũng không có xảy ra.

Ngược lại, lúc này vẻ mặt của A Báo vô cùng đau đớn, trực tiếp ôm lấy cánh tay của mình, giữ chặt vị trí vết thương đang bị đổ máu.

“Cái này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.

Ai cũng không nghĩ đến, A Báo lúc này lại bị thương.

Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng một đao kia của A Báo đã hạ xống.

Thế nhưng, con dao của A Báo chỉ cách thân thể của Lưu Toàn không đến một centimet, thì đột nhiên A Báo lại ôm lấy cánh tay hét thảm một tiếng.

Ngay cả con dao phay lúc này cũng bị đánh rơi xuống đất, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

“Ai? Rốt cuộc là ai đã đánh lén tao?”
Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nhưng trước đàn em của mình, A Báo vẫn cổ tỏ ra bình tĩnh, cầm lấy cánh tay của mình, đưa mắt nhìn qua xung quanh, hét lớn một tiếng.

Bốp! Bốp! Bốp!
Thế nhưng, đáp lại tiếng hét tràn đầy giận dữ của A Báo, lại là một tràng vỗ tay cực kỳ chói tai.

Ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn về phía âm thanh phát ra.

Ngay lập tức, cả A Báo lẫn đám đàn em của hắn đều không thể nào tin được, trừng trừng hai mắt nhìn lấy Trần Viễn đang chậm rãi đi tới.


“Không tệ, thật sự là rất không tệ! Trúng ám khí của tôi, cậu còn đứng vững được như vậy, coi như là đã rất tốt rồi!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa xách theo gã đầu tróc đã máu me đầy người, hơi thở trở nên thoi thóp, kéo về phía đám người A Báo.

Mà chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của A Báo liền trở nên trắng bệch lại.

Hắn cũng thật sự không có nghĩ đến, tên đầu trọc chỉ vừa đi tới không có bao lâu, giờ lại trở nên thê thảm như vậy.

Phải biết rằng, mặc dù thực lực của tên đầu trọc này thua kém hắn rất nhiều.

Nhưng muốn trong thời gian ngắn như vậy đem tên đầu trọc chế phục, hơn nữa còn thành ra bộ dáng như vậy, chính cả bản thân A Báo cũng không thể nào làm được.

“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, A Báo lúc này mới nhìn về phía Trần Viễn, ánh mắt lộ ra mấy phần kiêng kỵ, nói ra.

Chỉ có điều, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến A Báo chút nào.

Anh trực tiếp đem tên đầu trọc ném tới trước chân của A Báo.

Sau đó, bước chân chậm rãi tiến về phía mấy người A Hổ.

“Chậc chậc, nếu như tôi đến đây trễ một chút, sợ là mấy người các anh đã thảm hơn nữa rồi.”
Cũng không biết là Trần Viễn đang khen mình hay là đang châm chọc.

Nhưng thật sự nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở chỗ này, trong lòng A Hổ đã nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Lão đại, lần này thật sự là phải làm phiền đến anh rồi.

Sau này, A Hổ tôi dù làm trâu làm ngựa cho anh, cũng tuyệt đối không thể quên lấy ân huệ của anh hôm nay.”
Nghe A Hổ nói ra mấy lời này, nhất thời Trần Viễn có chút nhịn không được, trực tiếp đem A Hổ đá sang một bên.

“Cút, ai cần anh làm trâu làm ngựa cho tôi? Tốt nhất, sau này các anh đừng đến làm phiền tôi là được!”
Nhìn thấy Trần Viễn không thèm để ý gì đến mình.

Hơn nữa, Trần Viễn còn tâm sự với A Hổ một cách thản nhiên.

Nhất thời, trong lòng A Báo có chút khó chịu, không khỏi gằng giọng nói ra.

“Này, tao đang noi chuyện với mày đấy, mày có nghe hay không hả?”
“Ồ?!”
Lúc này, Trần Viễn đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh dị, nhìn lấy A Báo.


“Là cậu đang muốn nói chuyện với tôi?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa chỉ tay về phía mình.

Đồng thời, bước chân của anh cũng chậm rãi xoay lại, hướng vê phía A Báo đi tới.

Lúc này, trái tim của A Báo không khỏi nhảy dựng lên một cái.

Hắn cho đến lúc này mới nhớ ra, kẻ này vừa mới đem Đầu To, tên đàn em đắc lực nhất của mình đánh cho chỉ còn một hơi thoi thỏm.

Hơn nữa, trên tay của hắn vãn còn bị một mảnh gỗ găm cho bị thương.

Tất cả những thứ này, đối với một người bình thường mà nói, tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra.

Nhưng bản thân A Báo cũng xuất thân từ trong quân ngũ, hơn nữa hắn còn là một kẻ luyện võ.

Thế nên, biểu hiện vừa rồi của Trần Viễn để cho hắn cực kỳ khiếp sợ.

Theo như hiểu biết của hắn, Trần Viễn nhất định là một tên cao thủ nội công cực thâm hậu.

“Tôi…”
Nhìn thấy bước chân của Trần Viễn càng lúc càng gần, cổ họng của A Báo càng thêm trở nên khô khốc.

Khó khăn lắm hắn mới nói ra được một câu.

Thế nhưng, lúc này thân ảnh của Trần Viễn bỗng dung tăng tốc, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Còn không đợi cho A Báo nói thêm lời nào, một bàn tay của Trần Viễn đã vung lên, trực tiếp tát thẳng vào khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn ta.

Chát!
Âm thanh cực kỳ vang dội, cho dù là đã ở cách đó khó xa, nhưng thiếu nữ mặc áo đen đang ngồi treo lơ lửng ở trên mái hiên cũng có thể nghe được.

Nhất thời, hai mắt của thiếu nữ không khỏi mở to.

Sau đó, trong miệng của thiếu nữ không nhịn được, lẩm nhẩm liên tục.

“Hì hì, xem ra hôm nay mình đã gặp được một đối thủ vô cùng thú vị rồi!”
Thiếu nữ này vừa nói, vừa không quên ngậm lấy thanh kẹo mút trong miệng.

Nếu như không nghe được câu nói mới vừa rồi của cô ta, ai cũng không nghĩ đến người thiếu nữ này lại muốn ra tay với Trần Viễn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.