Ẩn Long

Chương 73: 73: Ẩn Thế Gia Tộc




Nhìn thấy người đứng ở phía trước mặt của mình là một gã thanh niên tầm khoảng hơn hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.

Hơn nữa, đi bên cạnh hắn còn có hai người vệ sĩ cao to, trên người ẩn hiện ra một chút khí tức sát phạt.

Nhất thời, cặp mắt của Trần Viễn không khỏi hơi hơi nheo lại, đánh giá bọn họ một chút.

Nhưng mà, đứng ở bên cạnh của anh lúc này, Lưu Toàn lại có chút gấp.

“Lão đại, chính là hắn!”
Lưu Toàn vừa mới thấp giọng lên tiếng, ánh mắt của Tô Đức Minh lúc này cũng vừa vặn liếc sang.

“Thì ra, chính anh là người đã đi theo phía sau theo dõi tôi từ sáng đến giờ?”
Đối với việc này, dường như Tô Đức Minh cũng chẳng mấy để ý.

Ngược lại, trong mắt của hắn còn hiện lên một chút thú vị.

Nhất thời, vẻ mặt của Lưu Toàn không khỏi trở nên khó coi.

Chỉ là, Trần Viễn lúc này đã bước ra phía trước mấy bước, đứng ở trước mặt của Tô Đức Minh, dùng lấy ánh mắt bễ nghễ của mình, quan sát lấy hắn.

“Mày chính là Tô Đức Minh, phạm tội cưỡng hiếp vào ba năm trước.

Nhờ có cha mày làm bí thư tỉnh ủy, nên mới bị xóa án, có phải không?”
Trần Viễn vô cùng trực tiếp, điểm ra tội danh của Tô Đức Minh.

Lúc này, sắc mặt của Tô Đức Minh hơi có một chút biến hóa.

Ngay sau đó, hắn liền đột nhiên cười lên thành tiếng.

“Ha ha ha, là con nhỏ điên kia, nhờ mày đến đây để điều tra tao phải không? Không nghĩ đến, con điên đó cứ theo sau cắn người, không chịu bỏ qua cho tao.

Được rồi, mày muốn bao nhiêu tiền.


Chỉ cần mày nói ra một con số, tao có thể trả lấy gấp đôi cho mày.”
Lời này của Tô Đức Minh vừa nói ra, Lưu Toàn tức thì nổi giận, mắng to một tiếng.

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì? Lại dám nói chuyện với lão đại cả tao như vậy?”
Nhưng mà, lời này của Lưu Toàn vừa mới nói xong.

Đột nhiên, một bàn tay đem bả vai của Lưu Toàn giữ chặt.

Ngay sau đó, trên khuôn mặt của Trần Viễn hiện ra một nụ cười cực kỳ thú vị, lần nữa nhìn về phía Tô Đức Minh.

Bị ánh mắt này của Trần Viễn nhìn đến, sắc mặt của Tô Đức Minh liền trở nên khó chịu, lông mày không khỏi khẽ nhăn một cái.

Nhưng mà, đứng ở phía sau lưng của hắn, hai gã vệ sĩ lại không có cho Trần Viễn sắc mặt tốt như vậy.

Một trong hai tên vệ sĩ đột nhiên xông đến, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn quát lên.

“Mẹ kiếp, mày bị điếc à? Cậu chủ của tao hỏi, tụi mày muốn bao nhiêu tiền…”
Bốp!
Lời này của tên vệ sĩ vừa nói ra khỏi miệng, một bàn tay trực tiếp vung lên, đem khuôn mặt của hắn đánh cho sưng vù.

Đồng thời, thân hình của Trần Viễn lúc này đã áp sát tới, nhìn chằm chằm về phía Tô Đức Minh.

“Mấy con chó này của cậu, nếu như cậu cảm thấy không dạy được, có thể để tôi dạy cho.

Tiền công, cậu có thể từ từ tình cũng được.”
Bị đánh, lại còn nghe được tiếng mắng chửi của Trần Viễn.

Lúc này, sắc mặt của cả hai tên vệ sĩ đều trở nên âm trầm xuống.

Nhưng chưa có mệnh lệnh của Tô Đức Minh, bọn họ chỉ có thể trừng mắt lên nhìn lấy Trần Viễn.

Mà Trần Viễn thì chẳng thèm để ý đến ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của bọn họ.


Lúc này, anh đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, sau đó tiếp tục nói ra.

“Phải rồi, cậu nói cho tôi nghe thử xem, một mạng người có thể đáng giá được bao nhiêu tiền?”
Lời này của Trần Viễn vừa nói ra, trên khuôn mặt vốn đang căng cứng của Tô Đức Minh, đột nhiên lộ ra một nụ cười khẩy.

Sau đó, hắn hơi phẩy phẩy tay một chút, đối với hai tên vệ sĩ ở bên cạnh mình ra hiệu.

“Một trăm triệu, hay là hai trăm triệu? Chỉ cần anh cảm thấy hợp lý, tôi đều có thể đưa tiền cho anh.”
Lúc này, trên tay của tên vệ sĩ còn lại đột nhiên cầm lấy một tấm thẻ ngân hàng, giơ lên ở trước mặt của Trần Viễn.

“Ồ, hóa ra mạng của con trai bí thư lại rẻ bèo như vậy.

Lưu Toàn, ông chủ của các anh có đủ tiền hay không? Chỉ cần kêu ông chủ của các anh gửi đến cho tôi một trăm triệu, tôi sẽ lập tức đem thằng nhóc này xử lý ngay tại chỗ.”
Mấy lời cuối cùng, là Trần Viễn cố ý nói với Lưu Toàn.

Trong lúc nhất thời, Lưu Toàn có chút không kịp phản ứng được.

Mà lúc này, sắc mặt của Tô Đức Minh đã trầm xuống, ánh mắt có chút tức giận, nhìn lấy Trần Viễn.

“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Ồ, hóa ra con trai của bí thư không những không có đáng tiền, ngay cả đầu óc cũng xảy ra vấn đề.

Hèn gì, cậu lại có thể làm ra hành vi đến cả cầm thú cũng không sánh bằng.”
Đến lúc này, đừng nói là Tô Đức Minh, cho dù là Lưu Toàn cũng đã kịp phản ứng lại.

Nhất thời, trong ánh mắt của Tô Đức Minh không khỏi phát ra lửa giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.

Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn lấy hai gã vệ sĩ đang đứng bên cạnh, ra hiệu một cái.

“Lên, đem hai tên khốn này bắt lại cho tôi.

Nếu như bọn chúng không chịu hợp tác, vậy thì tôi sẽ đem cả hai người bọn họ tống vào trong tù.”

Lời này của Tô Đức Minh vừa nói ra, hai gã vệ sĩ giống như nhận được kích thích, ánh mắt nhìn lấy Trần Viễn và Lưu Toàn lộ ra đầy vẻ hưng phấn.

Chỉ có điều, ngay tại lúc này Trần Viễn đột nhiên cười lên thành tiếng.

“Ha ha ha, quả nhiên không hổ là con trai của bí thư, ngay cả hành vi bắt người, vu khống cũng thành thạo như vậy.”
Nói xong, thân hình của Trần Viễn đột nhiên xông đến, trực tiếp hướng về phía hai gã vệ sĩ của Tô Đức Minh, bạo phát ra tốc độ nhanh chóng.

Ầm!
Ầm!
Hai âm va đập mạnh lập tức vang lên.

Ngay sau đó, thân hình của cả hai tên vệ sĩ giống như bao cát, trực tiếp bị đập bay ra ngoài, rơi xuống dưới đất cách xa đến hơn mười mét.

Mà lúc này, một tay của Trần Viễn đã đem cổ áo của Tô Đức Minh nhấc lên, sau đó siết chặt.

“Nói đi, hai tên đồng bọn còn lại của mày ở đâu?”
Lúc nói ra lời này, trong ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên tuôn ra một trận sát khí, dọa cho Tô Đức Minh suýt chút nữa là tè cả ra quần.

Từ trước đến giờ, Tô Đức Minh chừa từng thấy qua ai có ánh mắt đáng sợ như vậy.

Cho dù là cha hắn, cũng chỉ mang theo mấy phần uy nghiêm mà thôi.

Nào có giống như Trần Viễn, chỉ là một cái liếc mắt, cũng đủ để cho Tô Đức Minh cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình đều bị nuốt chửng vào bên trong.

“Tôi… tôi nói… anh… anh hãy mau buông tay ra… đi…”
Trong giọng nói của Tô Đức Minh mang theo đầy vẻ sợ hãi, nào còn có chút dáng vẻ con nhà quyền thế như lúc ban đầu nữa.

Mà Trần Viễn chỉ chờ có thể.

Lúc này, anh hơi nhẹ nhàng đem cổ áo của Tô Đức Minh buông lỏng xuống.

Sau đó, Trần Viễn mới vỗ nhẹ lên trên mặt của Tô Đức Minh, mở miệng cười nói.

“Thành thật như vậy, cần gì phải khổ cực đâu.

Trên đời này, có vài người chưa từng bị đánh đập qua một lần, là còn không biết chữ chết viết như thế nào.

Tôi nói như vậy, cậu thấy có đúng không?”
Mặc dù trên mặt của Trần Viễn lúc này lộ ra nụ cười vô cùng hiền hòa.


Nhưng ở trong mắt của Tô Đức Minh, lúc này nụ cười của Trần Viễn chẳng khác nào tiếng gọi hồn của ác ma.

Hắn chỉ có thể liên tục gật gật đầu, tự xưng là phải.

Sau đó, theo sự giám sát của Trần Viễn, Tô Đức Minh lúc này mới vội vàng đem Trần Viễn và Lưu Toàn dẫn đến tầng trên cùng của khách sạn.

Thế nhưng, ngay cả Trần Viễn cũng không phát hiện ra được.

Ẩn sâu bên trong ánh mắt của Tô Đức Minh, chính là một tia oán độc, không cách nào có thể che giấu được.

“Đại ca, bọn họ ở bên này!”
Dẫn theo Trần Viễn đến trước cửa phòng tổng thống của khách sạn, Tô Đức Minh không tự chủ được, tự mình lùi lại phía sau một bước.

Mà Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không có đáp lại lời nào.

Ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm về phía bên trong cửa phòng.

Đồng thời, thông qua âm thanh ở trong phòng phát ra, hai đầu lông mày của Trần Viễn càng lúc càng thêm nhíu chặt.

Mặc dù căn phòng này đã thiết kế cách âm cực tốt.

Nhưng bản thân Trần Viễn đã có thục lực vượt qua cảnh giới tông sư sơ kỳ, mấy thứ này cũng không có cách nào ngăn được thính lực của anh.

Chính vì thế, từ lúc bước lên trên tầng lầu này, anh đã cảm thấy lửa giận ở trên đầu đang bốc lên ngùn ngụt.

Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn phát tác ra tức giận.

Lúc này, cửa phòng tổng thống đột nhiên mở ra.

Ngay sau đó, Trần Viễn nhìn thấy một gã thanh niên có thân hình hơi cao gầy, bên trong hốc mắt mang theo mấy phần háo sắc, từ trong cửa phòng bước ra.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn đứng ở bên ngoài, ánh mắt của gã thanh niên này không khỏi lộ ra mấy phần ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn lần nữa dời lên trên người của Tô Đức Minh, nhanh chóng cười nói.

“Đức Minh, sao cậu vẫn còn ở đây?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.