Ẩn Long

Chương 86: 86: Tổ Chức Tà Giáo




“Này, cô bị làm sao thế? Tôi chỉ lấy giúp cô lá me ở trên đầu mà thôi, có cần phải căng thẳng như vậy hay không?”
Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng của Lưu Thục Hiền, Trần Viễn lúc này hơi nheo mắt lại nhìn về phía cô.

Đồng thời, trên tay của anh còn cầm lấy một đoạn lá me, giơ ra ở trước mặt của Lưu Thục Hiền như khẳng định lời nói mới vừa rồi của mình.

Qua một hồi lâu sau, Lưu Thục Hiền mới phản ứng lại, sắc mặt của cô lúc này đã đỏ thấu, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Viễn.

“Tôi không thèm nói chuyện với nha nữa!”
Đem câu nói của mình bỏ lại, Lưu Thục Hiền rất nhanh liền vội vàng bỏ đi.

Mà Trần Viễn sau khi nhìn theo bóng lưng của cô dần dần khuất mất sau cánh cửa phòng.

Lúc này, anh mới lắc đầu thở ra một hơi.

Đồng thời, âm thanh cũng trở nên thấp đến mức chỉ mình anh có thể nghe được.

“Xin lỗi!”
Lời này của anh, Lưu Thục Hiền tất nhiên là không thể nào nghe được.

Lúc này, cô đang ngồi ở trong phòng ngủ, trên mặt vẫn còn đang nóng hầm hập.

Hai tay của cô liên tục áp sát vào hai trên gò mà, miệng thì không ngừng lẩm bẩm lấy.

“Hiền ơi là Hiền, mày đang nghĩ thứ vớ vẩn gì chứ? Anh ta là người đã có vợ rồi, mày không thể nghĩ lung tung được đâu.”
Mặc dù ngoài miệng tự nói như vậy, nhưng trong lòng của cô lại không cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình.

Thỉnh thoảng, hình ảnh của Trần Viễn cứ xuất hiện ở trong đầu của cô, để cô không cách nào đem nó vung ra được.

“Lão đại, anh có ở đó không? Ra ngoài này một chút đi, em có việc muốn tìm anh.”
Hơn mười hai giờ đêm, trong lúc Trần Viễn đang lim dim chợp mắt, đột nhiên anh nhận được cú điện thoại của Tiểu Trần gọi đến.

Nhất thời, hai mắt của anh bừng sáng, trên mặt mang theo mấy phần tinh thần.

Sau đó, anh mới vội vàng lao nhanh xuống giường, đem quần áo cẩn thận mặc vào.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, bước vội ra phía bên ngoài.

“Có việc gì?”
Đi qua đầu ngõ, Trần Viễn đã nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Trần đứng tựa vào trên một chỗ tường rào, trong tay còn cầm một mẩu thuốc lá, đã bị đốt hơn phân nửa.

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đi đến, Tiểu Trần cũng vội vàng đem tàn thuốc dập tắt.


Sau đó, cậu ta nhanh chóng nhảy lên chiếc xe honda đã cũ của mình, nổ máy chạy tới trước mặt của Trần Viễn, nói.

“Lão đại, anh nhanh lên xe đi!”
Trần Viễn nhìn thấy biểu hiện của cậu ta như vậy, anh cũng không có nói gì thêm, vội vàng ngồi ở phía sau xe máy, đem mũ bảo hiểm cẩn thận đội lên trên đầu.

“Đi thôi!”
Tiếng lạch cạch của chiếc xe máy cũ kỹ vang lên, bóng lưng của cả hai người nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, chiếc xe honda cũ kỹ của Tiểu Trần chở theo Trần Viễn rẽ vào bên trong một chỗ nghĩa địa.

Sau đó, Tiểu Trần vội vàng thắng gấp.

Bởi vì, lúc này ngay chỗ đầu xe đang có một cái bóng người lảo đảo đi tới.

“Làm gì mà lâu vậy? Tôi đã đợi cậu hơn nửa giờ đồng hồ rồi.”
Cái bóng người vừa mới nhìn thấy Tiểu Trần đi tới, đã lên tiếng trách mắng cho cậu ta một trận.

Nhất thời, Tiểu Trần hơi có chút xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi đầu của mình.

Sau đó, cậu ta mới quay lưng lại, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

“Lão đại, đây là đội trưởng Lân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cam Hải.

Hiện giờ anh ấy đang điều tra về vụ án xảy ra ở trên đường quốc lộ 1A sáng nay anh đã gây ra.”
Mặc dù giọng nói của Tiểu Trần không lớn, nhưng người đàn ông đang đứng bên cạnh cũng đã nghe hết sức rõ ràng.

Nhất thời, ánh mắt của người này không khỏi liếc nhìn về phía Trần Viễn, đồng thời đánh giá anh một phen.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không có thời gian để ý nhiều đến như vậy.

Anh ngay lập tức đi vào vấn đề chính.

“Bọn họ là ai? Các cậu đã tìm ra hung thủ đứng ở phía sau lưng bọn họ hay chưa?”
Nghe Trần Viễn lên tiếng hỏi thăm, tức thì người đàn ông được Tiểu Trần gọi là đội trưởng Lân không khỏi nhíu mày.

Thấy thế, Tiểu Trần vội vàng cúi thấp đầu, lên tiếng giải thích.

“Xin tự giới thiệu một chút, đây là lão đại của bọn tôi, là thành viên trong đội Long Vệ số 3, đã từng được đội trưởng cất nhắc lên làm đội phó, nhưng bị anh ấy từ chối.”
Lời này của Tiểu Trần vừa mới nói ra, nhất thời vẻ mặt của đội trưởng Lân không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Mặc dù đội trưởng Lân chỉ là một đội trưởng của đội cảnh sát điều tra tội phạm cấp huyện.


Nhưng thực chất, trước đây anh ta từng nhân tuyển vòng ngoài của cục an ninh quốc gia.

Đối với một số thành viên của đội Long Vệ, anh ta cũng có một chút hiểu biết không nhỏ.

Chính vì thế, lúc này nghe nói Trần Viễn từng là thành viên của đội Long Vệ, hơn nữa còn được cân nhắc lên làm đội phó.

Ngay lập tức, thái độ của đội trưởng Lân đối với Trần Viễn tỏ ra khách sáo hơn rất nhiều.

“Xin chào, tôi là Trọng Lân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Cam Hải.

Tôi rất hân hạnh được làm quen với anh.”
Đối với thái độ chuyển đổi của đội trưởng Lân, Trần Viễn cũng không mấy để ý.

Sau khí khách sáo đáp lại vài câu.

Lúc này, Trần Viễn lại lần nữa hỏi đến vấn đề mà anh quan tâm nhất.

Nghe hỏi, lần này đội trưởng Lân cũng không có nói thêm cái gì.

Anh ta lập tức dẫn theo Trần Viễn cùng với Tiểu Trần, đi đến một chỗ nhà chòi, nằm cách nghĩa địa khoảng chừng hơn năm, sáu trăm mét.

Lúc này, bên trong nhà chòi còn để đó hai bộ thi thể, đều là thi thể của hai tên sát thủ lúc sáng đã đối với Trần Viễn ra tay ám sát.

Chỉ có điều, lúc này bọn họ chỉ còn là hai bộ thi thể, không còn một chút uy hiếp nào đối với anh.

“Từ tư liệu của cục cảnh sát, chúng tôi đã điều tra ra được, hai người này đều là người của tổ chức phản động nước ngoài.

Hơn nữa, bọn họ còn theo một tổ chức tà phái, chuyên môn tu luyện một môn công pháp cực kỳ dị đoan.

Đồng thời, tổ chức này đã bị một trăm hai mươi quốc gia trên thế giới cấm đoan.

Chỉ có điều, thế lực của nó lại rất mạnh, thường hay ẩn giấu dưới lớp vỏ bộc là giáo hội, tôn giao ở khắp các nơi trên thế giới.”
Đội trưởng Lân vừa chỉ về phía hai bộ thi thể ở trước mặt của mọi người, vừa lấy ra một xấp tài liệu đưa đến trước mặt của Trần Viễn.

Nhìn thấy đồ án hiện lên ở trên tài liệu, nhất thời tinh thần của Trần Viễn không khỏi chấn động một cái.

Bởi vì, hình đồ án mà anh nhìn thấy, lại là hình cá chép âm dương, hơn nữa còn trùng khớp với hình xăm ở trên trước ngực của anh.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng đem thi thể của hai tên sát thủ kéo ra.


Ngay lập tức, một loại hình ảnh quen thuộc hiện ra ở trước mặt của anh.

“Như các anh đã thấy, đây là tiêu chí của tổ chức tà phái mà bên trong tài liệu đã được nhắc lên.

Tất cả thành viên của bọn họ, đều dùng loại hình xăm này xăm lên cơ thể.

Mặc dù mỗi người đều có một loại thân phận, cũng như địa vị khác nhau.

Nhưng hình xăm chính là tiêu chí chung của mỗi thành viên trong tổ chức này.”
Càng nghe, đầu óc của Trần Viễn càng vang lên những tiếng ông ông.

Anh không hề nghĩ đến, bí mật về cái hình xăm ở trên trước ngực của anh, lại có một lai lịch lớn như vậy.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy bất an.

Nếu như hai tên sát thủ này thật sự chính là người của tổ chức như đội trưởng Lân nói đến.

Vậy thì, bọn chúng tìm đến anh để ám sát, cũng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chẳng lẽ, hình xăm ở trên ngực của anh đã bị bại lộ.

Mà mục đích của bọn họ, chính là muốn đem anh trừ khử.

Chỉ là, càng nghĩ trong lòng của Trần Viễn càng thêm cảm thấy nghi hoặc.

Theo như suy đoán thông thường mà nói, hình xăm này ở trên người của anh ngoại trừ chính bản thân anh, ai cũng không thể nào thấy được.

Bởi vì, so với hình xăm ở trên cơ thể của hai tên sát thủ, rõ ràng hình xăm ở trên người anh đặc trưng hơn rất nhiều.

Ngoại trừ vào lúc trăng sáng, hình xăm tự mình hấp thu năng lượng từ ánh trăng, thì nó mới có thể phát sáng, đem hình xăm lộ ra ngoài.

Nếu không, bình thường nó chỉ là một dáng vệt mờ, rất khó có ai có thể phát hiện ra đươc.

Ngay cả Trần Viễn, chính anh ban đầu cũng không phát hiện ra hình xăm này ở trên cơ thể của mình.

Mãi cho đến sau này, khi anh bị thương, một nửa miếng ngọc bội kia biến mất, thì anh mới thấy được hình xăm.

Nói như vậy, đám người của tổ chức kia làm sao phát hiện ra được hình xăm của anh?
Hay là?
“Lão đại, lão đại! Anh không có sao chứ?”
Đột nhiên nhìn thấy Trần Viễn nhìn thấy hai cỗ thi thể sau đó liền lâm vào trầm tư, ngay cả việc đội trưởng Lân lên tiếng hỏi thăm cũng không thấy anh trả lời.

Lúc này, Tiểu Trần không khỏi lay mạnh cánh tay của Trần Viễn, sau đó còn lớn tiếng hô lên.

Đến lúc này, Trần Viễn mới hồi phục lại tâm tình.

Sau đó, anh đưa mắt nhìn lấy đội trưởng Lân, áy náy nói ra.


“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi có chút thất thần, không trả lời câu hỏi của anh.”
“Không có việc gì, không có việc gì.

Tôi có thể hiểu được!”
Đội trưởng Lân đối với thái độ của Trần Viễn tỏ ra cực kỳ niềm nở.

Hơn nữa, trên mặt không hề lộ chút tức giận nào.

Ngược lại, thần sắc của Tiểu Trần lại hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía Trần Viễn.

“Lão đại, anh thật sự không có sao chứ?”
Theo Tiểu Trần nhìn thấy, bình thường lão đại của mình sẽ không trở nên thất thần như vậy.

Thế nên, trong lòng của cậu ta lúc này tỏ ra vô cùng lo lắng.

Nhưng Trần Viễn cũng không có đem suy nghĩ ở trong lòng của mình nói ra.

Anh nhanh chóng lắc đầu, sau đó mới nhìn hai người bọn họ, nói.

“Được rồi, cảm ơn đội trưởng Lân rất nhiều.

Hiện tại tôi còn có việc, nếu như có dịp, sau này tôi sẽ cảm tạ anh một trận.”
Nói xong, Trần Viễn liền đưa mắt nhìn về phía Tiểu Trần để ra hiểu.

Ngay lập tức, Tiểu Trần liền vô cùng hiểu ý, gật gật đầu đáp lại.

Sau đó, cậu ta mới nhìn về phía đội trưởng Lân, nói ra: “Anh Lân, em xin phép về trước.

Việc này em thay mặt lão đại cảm ơn anh.

Sau này, nếu như có việc cần nhờ, anh cứ gọi điện thoại cho em.

Chỉ cần là em làm được, em sẽ không từ chối.”
“Được, tôi nhớ rõ cầu nay của cậu!”
Đối với lời nói của Tiểu Trần, trong lòng đội trưởng Lân tỏ ra cực kỳ sảng khoái, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của cậu ta một trận.

Mà Trần Viễn cũng không dông dài, khẽ gật đầu đáp lại, rồi cùng với Tiểu Trần chạy trở về nhà của anh.

Lúc nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trần cùng với Trần Viễn rời đi.

Từ phía đằng sau chòi tranh, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía đội trưởng Lân, nói ra.

“Đội trưởng, chúng ta cứ như thế để hai người bọn họ rời đi thật sao?”
Nghe người này lên tiếng hỏi thăm, đội trưởng Lân không khỏi liếc mắt, trừng lấy người nọ một trận.

“Không để hai người họ đi, cậu muốn tôi phải làm gì? Trực tiếp đem bọn họ bắt giam được sao? Cho dù là cậu giám, tôi cũng không có lá gan làm chuyện như vậy.”
Nghe đội trưởng nói lời như vậy, nhất thời người trẻ tuổi có chút sững sờ, không biết phải nói tiếp như thế nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.