Ẩn Long

Chương 91: 91: Người Phụ Nữ Thần Bí




Nhìn đứa bé gái đứng ở trước mặt, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút, sau đó liền gật đầu đáp lại.
“Phải!”
Nghe thế, đứa bé gái lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Đồng thời, từ trong bàn tay của cô bé, mở ra một mảnh giấy nhỏ, trực tiếp đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Anh ơi, vừa rồi có một chị đẹp gái, nói là muốn đưa thứ này cho anh.

Anh nhận giúp em được không ạ?!”
Vừa nói, đứa bé gái vừa dùng ánh mắt lo sợ, nhìn về phía Trần Viễn.

Đối với việc này, Trần Viễn cũng không quá mức kinh ngạc.

Ngược lại, anh hơi có mấy phần tò mò, nhìn về phía mẩu giấy đang cầm ở trong tay của đứa bé gái.
“Được rồi, đây là phần thưởng cho em.

Em hãy nhận đi!”
Đem mẩu giấy cầm lấy, sau đó Trần Viễn từ trong túi quần móc ra một cái ví nhỏ, lấy ở bên trong ra một tờ polyme mệnh giá một trăm nghìn, đưa cho cô bé.
Cầm lấy tờ tiền, vẻ mặt của cô bé tỏ ra vô cùng kinh hỷ, liên tục hướng về phía Trần Viễn vòng tay, gật đầu.
“Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều ạ!”
Nhìn theo bóng lưng của đứa bé gái dần dần đi xa, anh mắt của Trần Viễn lúc này cũng bắt đầu thu hồi lại.

Sau đó, anh hơi nhíu mày, nhìn lấy mẩu giấy đang cầm ở trong tay.

Vừa rồi, sau khi đem mẩu giấy từ trên tay của đứa bé gái nhận lấy, Trần Viễn đã tự mình xem qua, bên trong vậy mà không hề lưu lại bất kỳ một tin tức nào.

Hơn nữa, mẩu giấy này được cắt rất vuông vức, cũng không phải là tùy tiện từ ở chỗ nào đó nhặt đến.

“Làm sao lại là nó?!”
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi, anh trầm tư nhìn lấy mẩu giấy một hồi lâu, rồi mới cuối cùng thở hắt ra.
Lúc này, Trần Viễn đã có thể xác định, người đưa mẩu giấy này cho anh, rất có thể liên quan đến người phụ nữ mà lúc sáng nay anh đã gặp ở trên đường chạy bộ.

Chỉ có điều, việc Lưu Thục Hiền bị bắt cóc, có thể liên quan gì đến cô ta hay không?
Và cuối cùng, mục đích của cô ta là gì?
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không cách nào nghĩ ra được toàn bộ vấn đề ở trong chuyện này.

Mi đầu của anh lúc này càng thêm nhíu chặt.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Nhìn thấy Trần Viễn sau khi đem tờ giấy mở ra xem, thần sắc bỗng dưng trở nên âm trầm đến đáng sợ.

Nhất thời, trong lòng của Thu Trang không khỏi mang theo sợ hãi, đưa mắt nhìn về phía anh.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh hơi khẽ nhìn về phía cô một chút.

Sau đó, anh mới nhẹ nhàng gật đầu nói ra.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Trần Viễn liền đem mẩu giấy “không chữ” gấp lại một cách cẩn thận, đặt ở trong túi quần.

Sau đó, anh mới bước nhanh về phía trước, hướng về chỗ khách sạn Hoàng Gia lúc trước Lưu Thục Hiền đã từng dừng qua, tìm hiểu xem tin tức của cô.
Tất nhiên, Thu Trang lúc này cho dù trong lòng đang rất tò mò, nhưng cũng không dám chậm trễ một chút nào.

Cô cũng vội vàng bước theo bước chân của Trần Viễn, một trước một sau đi về phía khách sạn.
Mà lúc này, trong một chỗ ngõ nhỏ ở bên cạnh khách sạn, một người phụ nữ đeo kính râm, đầu đội mũ rộng vành, trên mặt còn che kín bằng một lớp khẩu trang màu đen.
Thông qua lớp kính râm hơi mờ, có thể dễ dàng thấy được đôi mắt thâm thúy của người phụ nữ này, đang chăm chú nhìn về phía bước chân của hai người Trần Viễn đang tiến về phía khách sạn.

Sau đó, trên khóe môi của cô hiện lên một vệt đường cong, khiến cho lớp khẩu trang bên ngoài cũng nhăn nheo thành một đường.

“Trò vui, chính thức bắt đầu.”
Từ trong bờ môi đã bị che kín bởi lớp khẩu trang, âm thanh của người phụ nữ vô cùng dễ nghe, phát ra từng tiếng khe khẽ, giống như là tiếng ngâm nga của một loài chim sơn ca.
Chỉ có điều, nếu như lúc này Trần Viễn có thể nghe được tiếng nói chuyện của người phụ nữ này, anh nhất định sẽ rất giật mình.

Bởi vì, cô ta vậy mà lại là người đó?
“Lão đại, anh đại ở đâu?”
Đang ở bên trong sảnh lớn của khách sạn, Trần Viễn cùng với Thu Trang còn đang hỏi thăm nhân viên khách sạn về tình huống của Lưu Thục Hiền.

Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên.

Sau đó, giọng nói của Tiểu Trần hơi có phần gấp gáp, lên tiếng hỏi thăm.
“Tôi đang ở khách sạn Hoàng Gia.

Còn cậu, đã tới đâu rồi?”
“Lão đại, em đang trên đường đến chỗ của anh.

Vừa rồi em đã tra qua hệ thống vệ tin.

Chỉ là, dường như đang có người cố ý che đầy thông tin.

Toàn bộ tín hiệu đều bị ngắt kết nối, em cũng không có cách nào phá vỡ được hàng rào của bọn họ.

Lão đại, em cần phải đến chỗ chị dâu kiểm tra một chút.

Có như vậy em mới có thể lần nữa xâm nhập, điều tra tin tức của chị dâu.”

Nghe được câu trả lời của Tiểu Trần, sắc mặt của Trần Viễn lúc này cũng trở nên lạnh xuống.

Anh cuối cùng cũng đã xác định được, kẻ muốn bắt cóc Lưu Thục Hiền, cũng không phải là bọn bắt có bình thường.

Có lẽ, mục đích của bọn chúng chính là anh.

Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền làm ra đáp lại.
“Tiểu Trần, cậu cũng không cần phải gấp, cứ chạy đến chỗ tôi trước là được rồi.

À, còn nữa, giúp tôi liên hệ với Phi Hổ, tôi có việc cần nhờ đến cậu ta một chút!”
“Vâng, em biết rồi lão đại!”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần không hề do dự một chút nào, liền trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Sau chừng hơn mười phút, ở bên ngoài cửa của khách sạn, một người đàn ông trẻ tuổi, với gương mặt hơi có phần gầy yếu, phía trên còn đeo một cặp kính cẩn, từ phía bên ngoài lảo đảo đi tới.
Đồng thời, đi bên cạnh của người đàn ông trẻ tuổi còn có một gã thanh niên cao lớn, thân hình vô cùng cường tráng.

Đặc biệt, trên người của gã thanh niên này tỏa ra một loại khí tức hết sức cuồng bạo, là loại có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
“Lão đại, chúng em đến rồi!”
Vừa đi vào bên trong khách sạn, nhìn thấy Trần Viễn cùng với Thu Trang đang đứng ở quầy lễ tân, Tiểu Trần liền vội vàng chạy tới, hướng về phía Trần Viễn hô lên.
Thế nhưng mà, đợi cho âm thanh của Tiểu Trần kết thúc, một tiếng ồm ồm như là dã thú hống gầm, đột ngột từ phía sau lưng của bọn họ phát ra, để cho nhân viên lễ tân của khách sạn sợ hãi đến phát run.
“Lão đại, là anh thật sao?!”
Tiếng nói này cũng không phải là của ai khác, mà chính là của người đàn ông cao lớn, đi theo bên cạnh của Tiểu Trần.

Tất nhiên, Trần Viễn liền rất nhanh nhận ra thân phận của người này.

Bởi vì, người này chính là Phi Hổ, thành viên đặc biệt của đội Long Vệ số 3.
“Tiểu Hổ, đã lâu không gặp!”
Vừa mới gặp mặt, Phi Hổ đã trực tiếp lao tới, cho Trần Viễn một cái ôm vô cùng “khăng khít”.

Nếu đối lại là người thương, sợ rằng bị một cái ôm nhiệt tình này của cậu ta cũng khiến cho xương cốt cũng trở nên vỡ nát.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình.


Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Nhất thời, cả người Phi Hổ đều trở nên chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó, cậu ta vội vàng thối lui lại vài bước, dùng lấy ánh mắt hết sức kinh dị, nhìn lấy Trần Viễn.
“Lão đại, thực lực của anh?!”
Có thể dễ dàng thấy được, trên khuôn mặt của Phi Hổ đã trở nên khiếp sợ như thế nào.

Lúc trước, mặc dù thực lực của Trần Viễn so với các thành viên còn lại đều thuộc về loại mạnh nhất.

Nhưng khi đó, Phi Hổ cũng không cảm nhận được áp lực giống như hiện tại.
Vừa rồi, mặc dù Trần Viễn chỉ là vỗ nhẹ một cái, nhưng rõ ràng sức lực đã mạnh đến cực kỳ kinh người.

Nếu như Trần Viễn sử dụng toàn lực, sợ rằng bả vai của Phi Hổ đã trực tiếp gãy nứt xương cốt, trở thành một kẻ tàn phế.
“Thế nào? Tôi đã nói với cậu rồi mà, lão đại vẫn là lão đại của chúng ta.

Chỉ bằng vào con mèo nhỏ như cậu, cũng muốn đi thử lực lượng của lão đại hay sao?”
Lúc này, đứng ở cách đó khác xa, nhìn thấy Phi Hổ ăn phải quả đắng, nhất thời Tiểu Trần có chút vui vẻ, nhịn không được mở miệng lên tiếng trêu chọc.
Mà Phi Hổ chỉ tức giận liếc mắt trừng Tiểu Trần một cái.

Sau đó, ánh mắt của anh ta đã lần nữa tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, hiện tại thực lực của anh đã đạt đến trình độ nào rồi, có thể chế phục được đàn bà điên kia hay là không?”
Lời này của Phi Hổ vừa nói ra, nhất thời Trần Viễn không khỏi tức giận, trợn trừng hai mắt nhìn về phía cậu ta.
Sau đó, Phi Hổ không khỏi cảm thấy xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi sau ót của mình.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này lại hết sức nhiệt tình.

Thậm chí, anh còn vỗ mạnh lên bả vai của Phi Hổ một cái.
Thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

Sau đó, ánh mắt của anh dừng về phía Tiểu Trần, khẽ lên tiếng nói ra.
“Đi thôi, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra vị trí của cô ấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.