Cuối cùng Thi Yến vẫn chọn một học viện, chỉ là trước tiên cậu sẽ học ở nhà một quãng thời gian rồi mới đến trường học. Ngược lại Thi Dã dẫn cậu đi chào hỏi ban giám hiệu học viện trước, nhân tiện tham quan một chút.
Hiện tại Thi Yến hoàn toàn trái ngược so với lúc được đế quốc tìm ra. Cậu ăn mặc như một thiếu gia nhà quý tộc, không có dáng vẻ ăn mày nơi phố chợ như trước kia. Thời điểm hai người tham quan học viện còn hấp dẫn ánh mắt của không ít Omega.
******
Tham quan trường học xong, bọn họ phải đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra.
Thi Yến vẫn có chút căng thẳng, hay là nói loại tâm tình này là mong đợi thì đúng hơn. Hiện tại cậu không cần lo lắng bản thân vì độ xứng đôi thấp rồi bị tiên sinh vứt bỏ, thế nhưng cậu vẫn rất muốn biết độ xứng đôi của hai người là bao nhiêu. Cậu cảm thấy yêu cầu của mình chẳng hề cao, chỉ cần cao hơn 75% là được rồi, nếu như quá thấp không chừng sẽ đem lại phiền phức cho ngài thượng tá.
Thi Yến nắm lấy tay ngài thượng tá, cùng đợi kết quả chung với bọn họ còn có quản gia. Ngài thượng tá bên cạnh nhận ra lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, quay đầu nhìn Alpha.
“Em vẫn còn hồi hộp nhiều vậy sao?”
Người yêu của hắn lắc lắc đầu.
“Em vẫn tốt, tiên sinh.”
Thi Dã siết lấy bàn tay cậu.
“Nhưng lòng bàn tay em đang toát mồ hôi đây này.”
Thi Yến vội vã rút tay mình ra.
“Em, em chỉ rất mong chờ mà thôi.”
Ngài thượng tá nắm lấy tay cậu, rút khăn tay từ trong túi mình, từng chút từng chút lau khô mồ hôi trên lòng bàn tay cậu.
“Ta không cho rằng độ xứng đôi sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
“Đương nhiên, tiên sinh, em cũng cho là như vậy.”
Thi Yến nhìn khuôn mặt người yêu.
“Chỉ là em có chút mong đợi mà thôi, nhỡ như kết quả kiểm tra của chúng ta rất tốt thì sao?”
Omega im lặng một lát, động tác trên tay cũng ngừng lại. Thi Yến thấy hắn không trả lời, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tiên sinh, sao thế?”
Ánh mắt Thi Dã có chút né tránh.
“Ta, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Hả?”
Thi Dã vò vò chiếc khăn trong tay, cúi đầu nói:
“Kỳ động dục của ta là nửa tháng trước.”
“Đúng vậy tiên sinh, nhưng nói chính xác hơn là khoảng cách từ ngày cuối cùng của kỳ động dục đến hôm nay đã được 17 ngày.”
“Kia, vậy lần đầu tiên chúng ta kết hợp là khi nào?”
Ngài thượng tá vừa nói vừa nghĩ ngợi.
“Ngày thứ nhất, tiên sinh.”
Thi Yến còn chưa ý thức được chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn đáp lời:
“Ngày đầu tiên chúng ta hoàn toàn kết hợp, còn hoàn toàn ký hiệu là ngày cuối cùng.”
(Editor giải thích chút cho bạn nào quên mất nội dung mấy chương trước. Khoảng cách từ ngày cuối cùng của kỳ động dục đến hôm nay đã được 17 ngày, mà kỳ động dục của ngài thượng tá kéo dài 7 ngày -> Ngày hai người lần đầu tiên lăn giường cách đây 17+7= 24 ngày, ngày ký hiệu cách đây 17 ngày)
Ngài thượng tá sửng sốt một chút.
“Kết quả kia hẳn là cũng có rồi…”
“Kết quả gì cơ?”
Thi Yến cầm lấy ngón tay ngài thượng tá.
“Tiên sinh nghĩ chuyện gì vậy?”
Thi Dã nắm chặt ngón tay Alpha, ngẩng đầu lên, có chút ấp úng.
“Ngày hôm nay không chỉ đưa ra kết quả độ xứng đôi…”
Thi Yến nhìn Omega không nói gì. Thi Dã nhẹ nhàng khều một chút lòng bàn tay cậu, trong mắt mang theo một ít căng thẳng, hắn có chút không hiểu nổi phản ứng của Thi Yến.
Alpha ngơ ngác nhìn Thi Dã, sau đó có chút kích động bật dậy khỏi ghế. Omega bị động tác đột ngột của cậu doạ tròn mắt.
“Em sao vậy?”
Thi Yến ngồi xổm trước mặt Thi Dã, vội vã cuống cuồng nắm lấy tay Omega.
“Tiên sinh, ý ngài là…”
Cậu nuốt một ngụm nước bọt.
“… là hôm nay sẽ có kết quả mang thai?”
Ngài thượng tá gật gật đầu.
“Đúng thế.”
Vừa dứt lời, Alpha cũng có chút luống cuống đứng lên.
“Vậy, vậy em sắp làm cha?”
“Tiểu Yến.”
Thi Dã gọi cậu lại.
“Không nhất định thế, cũng có Omega không đậu thai trong kỳ động dục.”
Lúc này Thi Yến mới phản ứng được bản thân vọng động, nhưng trong lòng cậu phần nhiều lại là sự mong đợi. Cậu quay lại ngồi trên băng ghế nắm lấy tay Omega.
“Là, là em hồ đồ rồi.”
Thi Dã nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu.
“Không nên gấp gáp, Tiểu Yến.”
Thời điểm Thi Yến vừa định mở miệng, quản gia cầm kết quả kiểm tra xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tiên sinh, đã có kết quả kiểm tra của ngài rồi.”
Quản gia đưa túi giấy cho ngài thượng tá, xong việc liền đứng sang một bên. Thi Dã mở chiếc túi được phong kín, phần kết quả thứ nhất được lấy ra chính là độ xứng đôi.
Giấy trắng mực đen.
Độ xứng đôi của Thi Dã (Omega) và Thi Yến (Alpha) là 91%.
Thi Yến nhìn thấy hàng chữ mà hít một hơi sâu, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phần văn kiện thứ hai bị mở ra.
Lúc ban đầu Thi Dã đã cho rằng độ xứng đôi của bọn họ sẽ không quá thấp, thế nên nhìn thấy kết quả cũng không có như Alpha mừng rỡ như điên, chỉ có điều khi mở phần tài liệu thứ hai hắn không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng.
Dòng chữ trên tờ giấy chậm rãi hiện ra trước mắt hai người. Đầu tiên Thi Yến ngẩn người ra, tiện đà mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. Sau đó cậu vội vàng xoay người nhìn người yêu của mình, trên mặt Thi Dã lộ ra một chút vui mừng.
“Tiên sinh!”
Thi Yến bị hai tin tốt liên tiếp đập ngu người, không để ý tới những người xung quanh, ôm lấy thắt lưng ngài thượng tá, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp của người yêu.