Là một Alpha nam lang thang, Thi Yến có chút bận tâm. Bởi vì xuất thân của cậu thấp, thế nên trong tương lai con của cậu có thể sẽ phải nhận nhiều bất công. Ngoài ra cậu cũng có một chút tiếc nuối, bởi vì cậu càng muốn một bé trai hoặc một bé gái Omega hơn, ngọt ngào mềm mại, vừa nghĩ đã thấy đáng yêu.
Cũng may Thi Dã đã nhanh chóng giải quyết hết lo lắng của cậu. Thân là con trai thượng tá, cho dù có là Alpha cũng sẽ không bị bắt ép giao cho Omega để xứng đôi, ít nhất con của bọn họ có thể nắm giữ quyền tự lựa chọn bạn đời cho bản thân mình.
“Sao hơi xấu xấu vậy?”
Thi Dã sờ sờ hai má con trai, mềm mại vô cùng.
Thi Yến nở nụ cười.
“Đứa nhỏ nào vừa ra đời đều chẳng như vậy, qua mấy ngày sẽ dễ thương hơn.”
Cậu ôm ôm thắt lưng Thi Dã, bổ sung thêm một câu.
“Con nhất định sẽ rất đẹp trai.”
“Đúng rồi, chúng ta đặt cho bé con tên gì đây?”
Thi Dã nói.
Thi Yến suy nghĩ một chút.
“Ngài quyết định đi.”
Cậu biết kỳ thực lúc mang thai ngài thượng tá đã lật giở từ điển rất nhiều lần.
Ngài thượng tá nghe lời cậu, đi tới trước mặt chiếc tủ đặt trong phòng trẻ, lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn lật qua lật lại.
“Thi Dật, an nhàn an dật (yên vui an nhàn), thế nào?”
Thi Yến nhìn một chút chiếc hộp nhỏ trong lồng ngực người yêu, bên trong đều là những cái tên Thi Dã đặt từ trước.
“Được, rất hay.”
Vì vậy tên của bánh bao nhỏ được định xuống.
******
Sau khi bé con được ba tháng Thi Yến bị Omega thúc giục quay về trường, cậu vẫn còn nợ trường một bài khảo thí tiến giai. Lúc trước vì Thi Dã sinh cho nên cậu bỏ lỡ thời gian dự thi, hiện tại Thi Dã đã có thể chăm sóc tốt đứa nhỏ thì cậu phải về trường thi lại, bởi vì bài khảo thí này đối với Alpha rất quan trọng.
Thi Yến muốn tham gia khảo thí tiến giai thì cần phải tiến vào thế giới giả lập. Thời gian khảo thí là một tuần, điều này cũng có nghĩa là cậu sẽ phải rời khỏi Omega và con trai một tuần. Đối với việc này cậu cảm thấy có chút lo lắng.
Mà một bên khác tuy rằng ngài thượng tá đã khôi phục công tác, nhưng ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng con trai. Vừa mới quay trở lại làm việc đều có chút lo lắng, thỉnh thoảng nhớ đến bạn nhỏ Thi Dật, lo bé con có ngoan ngoãn uống sữa hay không, lo bé con có ngủ trưa hay không.
Cũng may qua một đoạn thời gian Thi Dã cũng từ từ thích nghi, có thể khôi phục trạng thái công tác như cũ. Sau đó Thi Yến thành công thông qua khảo thí tiến giai, trở thành học sinh xuất sắc nhất học viện, bánh bao nhỏ Thi Dật cũng chậm rãi lớn lên.
******
Từ khi Thi Yến gặp Thi Dã hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp. Sau đó bọn họ chung sống một đoạn thời gian thật lâu, Thi Dật cũng từ bánh bao nhỏ trở thành thiếu niên, không ngờ Thi Dã lại mang thai.
Lần này ngài thượng tá sinh một cô con gái, lại còn là một Omega. Thi Yến sướng đến phát rồ rồi, cả ngày vây quanh cô công chúa nhỏ.
Ngày thường cậu không hề bày dáng vẻ này với Thi Dật. Cũng không biết Thi Dật đổ bình giấm chua hay chưa, thế nhưng Thi Dã đã thấy cậu bất công rồi. Vì vậy trước khi ngủ Thi Dã ngồi trên giường chờ cậu. Thi Yến mới vừa hâm nóng sữa cho ngài thượng tá xong, ngẩng đầu lên liền thấy Omega nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
“Sao vậy, tiên sinh?”
“Mấy ngày nay em thu liễm một chút đi, cũng đừng cưng chiều con gái quá, thoạt nhìn Tiểu Dật sắp khóc rồi kìa.”
Thi Yến hơi kinh ngạc.
“Có thật không, sau này em sẽ chú ý hơn.”
Sau đó Thi Yến lén lút cùng Thi Dật đàm đạo một lần. Ngài thượng tá không biết bọn họ hàn huyên chuyện gì, nhưng về sau Thi Dật không còn tủi thân buồn bực nữa. Bởi vì chẳng biết từ lúc nào thiếu niên Tiểu Dật đã đổi sang hệ cuồng em gái.
******
“Tiên sinh, nuôi con thì phải dỗ dành mới được.”
“Thế lúc trước ai chê ta quá cưng chiều Tiểu Dật?”
“…”
“Tiên sinh, Omega không giống Alpha.”
Thi Dã dường như muốn nói gì nữa nhưng Alpha nói:
“Tiên sinh, Tiểu Giai quá giống ngài, em hết cách rồi.”
Hai bên tai Omega có chút nóng lên, bưng ly sữa bò im lặng uống, không thèm trả lời Thi Yến.
“Ngủ đi, tiên sinh.”
Thi Yến nhận lấy ly sữa, Thi Dã quay về trên giường.