Tiểu Kha tò mò bước đến bên cạnh, chị cậu đang lướt xem blog V, trên đó còn có mấy cái hashtag, thậm chí có kèm thêm chữ “nóng”.
#Sốc, cậu bé năm tuổi đặt cược đá quý, tìm ra viên ngọc một tỷ.
#Là em trai tổng giám đốc Vương Tư Kỳ của Băng Sơn?
#Vương Tư Kỳ khí phách bảo vệ em, ngưỡng mộ.
#Em trai tổng giám đốc Vương là ai?
Mười danh mục leo hot search thì có đến bốn chủ đề là liên quan tới hai chị em bọn họ, giờ phút này đây, hai chị em họ đã trở nên nổi tiếng.
Phía dưới bài đăng có rất nhiều bình luận.
“Cậu nhóc đáng yêu quá đi mất, giống búp bê sứ vậy.”
“Oa, cậu bé chính là em trai của tổng giám đốc Băng Sơn – Vương Tư Kỳ ư? Gen hai người họ đỉnh quá.”
“Đẹp trai thật, chị có thể chờ em thêm mười ba năm nữa!”
“Là đứa trẻ bị bắt cóc năm năm trước của nhà họ Vương ư?”
…
Không lâu sau, bài đăng đã thu về hàng chục nghìn lượt bình luận, nét mặt của Vương Tư Kỳ dần trở nên nghiêm túc, cô ấy vội gọi điện thoại cho Tiểu Liên.
“Tiểu Liên, liên hệ với bên quan hệ công chúng, mau chặn hết tất cả những hot search liên quan đến em trai tôi.”
“Dạ được thưa tổng giám đốc Vương.”
Tiểu Kha chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội, cậu không hiểu tại sao chị gái lại căng thẳng như vậy, có cần thiết không?
Sau khi chị gái tắt điện thoại, Tiểu Kha tò mò dò hỏi chị gái, xem tại sao chị lại căng thẳng như vậy.
Bấy giờ Vương Tư Kỳ chỉ cười khổ rồi khẽ xoa đầu em trai, cô ấy không nói gì nhiều.
Mấy chủ đề kia leo hot search nhanh, xuống top hot cũng rất nhanh.
Sau bữa sáng, Tiểu Kha lại lẻn vào thư phòng. Việc ngày nào cũng đến đây đọc sách một tiếng đã trở thành thói quen của cậu, trong sách chứa đựng cả một kho báu.
Tiểu Kha mở điện thoại, cậu cố tình vào blog V tìm tòi những bài leo hot search vừa nãy, xong lại nhận ra những hot search liên quan đến mình đã biến mất tăm, xem ra chị cậu hành động rất nhanh gọn.
“Nhà họ Vương ở thủ đô ư?”
Tiểu Kha nhìn vô định vào giữa không trung, cậu nhớ rõ lời sư phụ từng nói rằng nếu có người động tới mình thì hãy đánh trả, để người đó cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Kha thu mắt về, cậu kiên nhẫn đọc cuốn sách toán học và ngữ văn lớp bốn, đọc nhanh như gió, tiếng lật giở trang sách sột soạt vang không ngừng.
Tại thủ đô.
Được biết đến là thủ đô Hoa Hạ, biệt thự của người đứng đầu nước được xây dựng ở thủ đô, kiểm soát tài chính của cả đất nước.
Đây là khu vực tập trung quyền lực, nơi tụ tập của mấy doanh nhân giàu có.
Nhà họ Vương ở thủ đô.
Đó là một nơi phồn hoa ở thành phố, và tất cả những người sống ở nơi đây đều là người nhà họ Vương.
Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Những người ở rìa thành phố là người thuộc mối quan hệ bà con thân thích dòng bên, các hộ gia đình càng ở gần trung tâm thành phố thì càng chứng tỏ địa vị của họ trong nhà họ Vương càng cao.
Trong phòng hội nghị nhà họ Vương.
Trên mặt bàn bày những tấm ảnh chụp của Tiểu Kha và Vương Tư Kỳ, có năm người ngồi vây xung quanh, sắc mặt người nào người nấy cũng lạnh tanh.
…
Sau khi đọc sách xong, Tiểu Kha ra khỏi thư phòng, tiếp theo cậu phải rèn luyện cơ thể.
Chào hỏi với dì Lam mấy câu, Tiểu Kha ra khỏi cửa phòng, Tiểu Hắc vội chạy theo cậu. Thấy Tiểu Hắc chạy bộ với mình, Tiểu Kha mỉm cười rồi vui vẻ tăng tốc độ.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Hắc đã mệt tới nỗi nằm bò, chủ nhân nhỏ này còn chạy giỏi hơn cả chó nữa.
Bấy giờ Tiểu Kha đang đứng bên cạnh hồ nhân tạo ở mặt sau biệt thụ, tận hưởng làn gió nhẹ cuối cùng của mùa hè, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ vào thu.
Tiểu Hắc sủa gâu gâu liên tục, giống như nó đang muốn nói nghỉ một lát đi, đừng chạy nữa, mệt chết rồi gâu gâu.
Tiểu Kha cười he he, sau đó nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc à, mày có muốn xem anh thể hiện tài năng không?”
Tiểu Hắc khó hiểu nghiêng đầu, chủ nhân nhỏ đang nói cái gì vậy?
Tiểu Kha vận chuyển linh khí, làm động tác thực hiện các thế võ, tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy dư ảnh.
“Xích Diễm Cửu Quyền!”
Cậu hét lên một tiếng, sau đó tung một quyền về phía mặt hồ, vô số tia lửa ngưng tụ trên không trung rồi hợp lại thành một nắm đấm lửa khổng lồ.
“Cú đấm đầu tiên, cú đấm lửa!”
Hơi thở cuồng loạn quấn quanh nắm đầu lửa khổng lồ kia, một nắm đấm lửa có đường kính hai mét lao xuống hồ với tốc độ cực nhanh, tựa như sao băng.
“Uỳnh!”
Bọt nước bắn tung toé, chỉ trong một cái chớp mắt, mực nước giảm xuống mấy cm, cả mặt hồ xuất hiện khí nóng.
“Gâu!”
Tiểu Hắc sợ tới mức lông chó trên người sắp nổ tung, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Con chó sợ chết khiếp.
Cho dù cú đấm này không đánh trúng người ta, nhưng có lẽ chỉ cần tới gần cũng đủ khiến người khác tan chảy.
Tiểu Kha vẫy tay, nắm đấm lửa ấy đã tiêu hao gần hai mươi phần trăm linh khí trong cơ thể cậu. Có vẻ như trước khi bức vào kỳ Trúc Cơ, cậu vẫn không thể sử dụng võ thuật một cách tuỳ ý.
Tiểu Kha xoay người, Tiểu Hắc vẫn đang nhìn mặt hồ không chớp mắt, mấy con cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tiểu Kha khẽ vỗ vào đầu, gặp rắc rối rồi.
Cậu nhắc Tiểu Hắc, chẳng mấy chốc nó đã biến mất ở nơi xa.
Một lúc sau, các nhân viên an ninh đi tuần hằng ngày nhìn thấy mặt hồ nhân tạo bốc khói nghi ngút, cá chết nổi lềnh bềnh.
Đợi đến khi một người một chó quay về nhà, vừa đúng lúc chị gái Tiểu Kha về công ty xử lý công việc.
Tiểu Kha đặt Tiểu Hắc xuống đất, cậu nhìn nó với nét mặt nghiêm túc: “Tiểu Hắc, mày có muốn tu hành cùng tao không?”
“Gâu!”
“Được, quả nhiên là anh đây không nhìn lầm mày.”
Suy nghĩ dần có sự thay đổi, Tiểu Kha lấy một quả nạp khí đan cất trong nhẫn trữ vật ra, bẻ thành hai nửa. Tiểu Kha nuốt một nửa, nửa còn lại cậu nhét thẳng vào miệng Tiểu Hắc.
Sau đó Tiểu Kha ngồi xếp bằng tu hành, Tiểu Hắc cuộn tròn như quả bóng, giống như là đã ngủ, quanh thân phát ra tia sáng.
Trong lúc đó, điện thoại di động của Tiểu Kha nhấp nháy.
Là Lâm Hiểu Hiểu gửi tin nhắn tới.