Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 112: C112: Đều là khoác lác



Tôn Vân Thạch cũng sắp khóc đến nơi, kêu r/ên: "Tôi sáng nay cũng đâu có tới đây, cũng không đi ngang qua mà, người của ngài thật không phải tôi đánh mà!"

“Như thế nào, dám làm mà không dám nhận? Một phú thương hừ lạnh nói: "Tôn Vân Thạch, cậu trước đó không phải rất kiêu ngạo sao?"

Tôi kiêu ngạo mẹ ông ấy!

Tôn Vân Thạch kêu r/ên không dứt, mãi thề thốt người đánh người không phải mình.

Nhưng hiện trường lại không ai tin lời anh.

Chỉ coi như anh biết thân phận Tăn Trang rất cao nên không dám thừa nhận.

Ngay khi Tôn Vân Thạch giải thích sắp đứt hơi đến nơi, Tông Phổ lại tiến lên, mỉm cười nói: "Thiếu gia, lúc tôi đi bắt hắn, nghe bà dì bên cạnh hắn nói, cha hắn cùng Bạch tứ gia có qua lại, cái người tên Bạch tứ gia kia, hình như có chút thế lực ở đây”

Tân Trang nhìn Tông Phổ một cái, trong nháy mắt hiểu được ý của gã

Nếu muốn giết gà dọa khi, lấy đại nhân vật khai đao mở màn, hiệu quả khẳng định tốt hơn gấp mấy lần so với lấy loại rác rưởi Tôn Vân Thạch khai đao.

Không đợi Tân Trang mở miệng hỏi, phú thương mập mạp phía sau đã khom người trả lời: "Bạch tứ gia tên là Bạch Nhạc Chương, ở Giang Châu này đúng là một đại nhân vật, so với Tôn gia của thẳng kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần”

Tân Trang mim cười, giương mắt nhìn Tôn Vân Thạch: "Như này đi, tao cho mày một cơ hội, gọi Bạch tứ gia tới cứu mày đi”


Gọi Bạch Nhạc Chương đến?

Tôn Vân Thạch bối rối, thiếu chút nữa ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.

Tôi mẹ nó đều là khoác lác đi!

Ba tôi ngay cả điện thoại của Bạch Tứ gia cũng không có!

Đi đâu gọi Bạch Tứ gia tới cứu??

Giờ khắc này, Tôn Vân Thạch cũng kệ mẹ nó mặt mũi, kêu rên: “Tân thiếu, ba tôi không biết Bạch Tứ gia, đều là tôi khoác lác với người khác”

Tô Thanh Y từ trước mộ chạy tới, cười như không cười nhìn về phía Tôn Vân Thạch: “Lúc trước nhà chúng tôi đắc tội Bạch tứ gia, vẫn là cha anh ta giúp đỡ nhà chúng tôi hòa giải với Bạch tứ gia cơ mà."

Nghe Tô Thanh Y nói vậy, Tôn Vân Thạch suy nghĩ muốn đi chết cũng có.

“Đúng vậy, chuyện này tôi cũng từng nghe thấy.”

“Hình như vợ tôi cũng từng nói với tôi, chuyện này. được mẹ Tô Lan Nhược mang đi khoe khoang khắp nơi."

Lại có hai ông lớn giàu có của Giang Châu rảnh rỗi phụ họa theo.

Tô Thanh Y trong lòng cười to không ngừng, bên ngoài làm ra vẻ mặt lo lắng, hướng Tôn Vân Thạch kêu lên: "Tôn thiếu, tôi biết anh là người trượng nghĩa, không muốn liên lụy Bạch tứ gia! Nhưng nếu Bạch tứ không đến, không ai có thể cứu chúng ta đâu!”

Hả?

Nghe được Tô Thanh Y nói, Tăn Trang nhất thời nhướng mày nhìn về phía Tôn Vân Thạch: "Không nghĩ tới đó, mày vậy mà còn là người trượng nghĩa cơ à!"

“Bạch tứ gia tôi không có quen thật mà, tôi chỉ là kẻ khoác lác mà!”

Tôn Vân Thạch trong lòng kêu khổ không ngừng, kiên trì giải thích.

“Tôn thiếu, anh đừng trượng nghĩa như vậy nữa! "Tô Thanh Y ở bên cạnh tận tình khuyên bảo.

Tôn Vân Thạch vừa tức vừa vội, không ngừng kêu.

“Mẹ nó chứ mày hợp gu tao đấy. Con người tao thích nhất là người trượng nghĩa!


Tần Trang cười nhạt, lại nháy mắt với Tông Phổ: "Để tao xem, mày rốt cuộc trượng nghĩa bao nhiêu! Phổ, giúp nó đi!"

"Vâng!"

Tông Phổ lĩnh mệnh, lập tức đi tới trước mặt Tôn Vân Thạch.

Tôn Vân Thạch cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt hoảng loạn lui về phía sau, nhưng vẫn bị Tông Phổ dễ dàng túm được.

Tôn Vân Thạch vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, Tông Phổ đã bắt lấy cánh tay anh, trở tay vặn mạnh một cái.

Răng rắc...... Rốp....

Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lê

"Áaaaaa..."

Tôn Vân Thạch đau đến mặt mày méo mó, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Nhìn một màn này, mọi người lập tức câm như hến.

Thật ác độc!

Nói bẻ tay là bẻ thật luôn!

Còn không thèm đếm số bắt đầu 1,2,3 luôn!


Đây là uy thế của Tần gia sao?

Tông Phổ lạnh lùng nhìn Tôn Vân Thạch ngã trên mặt đất kêu thảm thiết không ngừng: "Nếu không gọi cứu binh tới, tay kia của mày, tao cũng bẻ nốt nhé!"

Tôn Vân Thạch trong lòng run lên, giấy dụa xoay người quỳ xuống, thất thanh khóc rống: “Tân thiếu, tôi. thật sự là khoác lác thiệt mà, ba tôi... không có quen biết Bạch Tứ gia kia!”

Lúc giả ngầu thì sảng khoái, giờ bị đánh cũng thốn nhất luôn.

Giờ khắc này, Tôn Vân Thạch cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là “Tự lấy đá đập chân mình”

“Dòm nó sợ đến như vầy, cứ thấy chả giống người trượng nghĩa mấy nhỉ!"

Tần Trang khẽ nhíu mày, lại hướng mọi người phía sau hỏi: "Mấy ông ai có số điện thoại của họ Bạch kia? Gọi điện thoại kêu tới nhanh lên”

"Tôi có”

Một người đàn ông trung niên đeo kính trả lời, cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Bạch Nhạc Chương: “Tứ gia, nếu ngài không đến, Tôn Vân Thạch sẽ bị đánh chết đó!”

“Tôn Vân Thạch là ai? Con cháu nhà nào đó b đánh chết thì liên quan mẹ gì đến tôi mà gọi tôi!”

Bạch Nhạc Chương hừ nhẹ một tiếng: "Muốn đánh chết thì mau làm đi, đánh chết rồi chụp ảnh gửi cho tôi, để tôi xem mặt nó là ai có khi lúc đó nhớ ra đấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.