Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 133: C133: Nào dám đắc tội tần gia chứ



Sau khi mang theo Tần Trang rời đi, Tần Long Chinh trước tiên ghé qua Đường Gia, một trong ba đại gia tộc giàu có nức tiếng của Giang Châu, cùng Đường Cung Bội nói chuyện hơn mười phút. Sau đó đưa Tân Trang về lại Yến Kinh ngay trong đêm.

Cùng lúc đó, Tôn Gia Niên cũng chạy tới bệnh viện.

Nhìn tình trạng thê thảm của con trai, Tôn Gia Niên nhất thời tức giận mà không có chỗ để trút.

Không đợi Tôn Gia Niên bùng nổ, điện thoại di động của ông liền kêu ầm ï, gần như cùng lúc đó, điện thoại di động của Tôn Vân Thạch cũng vang lên.

Tôn Gia Niên oán hận xen lẫn chua xót nhìn con trai một cái, lúc này mới cầm di động đi qua một bên.

“Tôn Gia Niên đúng không? Lão hú là Đường Cung Bội."

Điện thoại được kết nối nhanh chóng, bên trong truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Đường Cung Bội.

“Đường...... Đường lão?”

Tôn Gia Niên sửng sốt, vội vàng cẩn thận hỏi: "Đường lão, ông gọi điện thoại cho tôi có việc gì thế ạ?”

Đường Cung Bội thản nhiên trả lời: "Không có gì, chỉ là nói với anh Tôn đây một chuyện.”

"Đường lão có sai bảo gì cứ việc nói là được, chỉ cần Tôn Gia Niên tôi có thể, nhất định sẽ cố gắng hết sức làm thật tốt cho ngài!" Tôn Gia Niên nịnh nọt cười cười.


Cho dù cách điện thoại di động, Đường Cung Bội và Tôn Gia Niên không thể thấy được mặt nhau nhưng vẫn không thể ngăn cản nụ cười và bản chất nịnh nọt của Tôn Gia Niên.

Đường Cung Bội đầu tiên là ha hả cười sau đó thanh âm đột nhiên lạnh lùng: "Tôn gia ấy mà, đợi phá sản đi nhé!”

Cái gì?

Tôn Gia Niên thiếu chút nữa ngã xuống đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy thấm ướt cả áo ông ta đang mặc.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sau khi cố gắng ổn định thân thể, Tôn Gia Niên vội vàng cầu xin: "Đường lão, không biết Tôn gia chúng ôi làm sao đắc tội với ông, chúng tôi có chỗ nào không đúng, ông nói cho tôi biết, tôi nhất định..."

“Thực ta Tôn gia không đắc tội tôi” Đường Cung Bội ngất lời Tôn Gia Niên: "Nhưng thà Tôn gia các anh

đắc tội tôi thì các anh còn đường gỡ gạc đấy, đằng này các anh hay rồi, đắc tội hắn Tăn gia ở Yến Kinh”

“Tần..... Tần gia?"

Tôn Gia Niên bối rối, vội vàng giải thích: "Không đúng, Tân gia chúng tôi không đắc tội Tân gia! Là tên phế vật Ninh Chiết với Tô gia vô dụng chọc giận Tân gia cơ mà!”

Bọn họ lấy lòng Tần gia còn không kịp.

Nào dám đắc tội Tần gia chứ!

“Lão hủ khuyên anh nên đi hỏi thẳng con trai ngoan của anh đi!”

Đường Cung Bội hữ lạnh nói: "Tân Long Chinh chính miệng nói, cả đời ông ta gặp rất nhiều loại người trong số đó, con trai anh Tôn Vân Thạch là kẻ tiểu nhân vô sỉ nhất!”

“Cho nên, Tân Long Chinh gửi gầm Tôn gia của anh cho tôi, yêu cầu tôi chăm sóc tốt cho Tôn gia đấy!”

"Nể tình đều là người Giang Châu, lão hủ cũng coi như cho anh một con đường sống đi, cho anh thời gian ba ngày chuẩn bị! Sau đó lão hủ sẽ cho người bao lấy Tôn gia của anh. Chỉ cần Tôn gia cầm cự được ba ngày, lão hủ liền cho qua chuyện này!”

Không đợi Tôn Gia Niên hỏi kỹ, Đường Cung Bội đã cúp điện thoại

Mồ hôi lạnh của Tôn Gia Niên không ngừng nhỏ xuống, vẻ mặt căm phẫn nhìn về phía Tôn Vân Thạch đang nghe điện thoại.


Giờ khắc này, ông ta hận không thể bóp chết tên súc sinh Tôn Vân Thạch.

Nếu Đường gia dùng toàn lực tiêu diệt Tôn gia, đừng nói ba ngày, Tôn gia ngay cả nửa ngày cũng không trụ nổi!

Lúc này, Tôn Vân Thạch cũng cúp điện thoại Tôn Vân Thạch vậy mà đần độn không nhận ra được lửa giận của cha mình, vẻ mặt hưng phấn thông báo: "Cha, Lan Nhược vừa gọi điện thoại cho con, nói Tân gia buông tha bọn họ rồi! Cô ấy còn nói ngày mai muốn mời cha cơm trưa. Về chuyện phế vật Ninh Chiết, cô ấy còn.

Tôn Gia Niên vốn đang trong cơn giận dữ, nghe được những lời này của con trai, lại càng tức giận muốn điên lên được, chân sải rộng, bước dài vọt tới trước mặt Tôn Vân Thạch, thô bạo đánh Tôn Vân Thạch một trận.

Tôn Vân Thạch vốn có thương tích trong người, lại bị đánh thêm một trận nữa, ngoại lực tác động lên các thương tích cũ khiến cho Tôn Vân Thạch đau đến mức kêu cha gọi mẹ, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thám thiết.

“Trời đất ơi! Chú ơi, chú chú làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, y tá vội vàng chạy vào ngăn lại.

“Cút đi! Ông đây dạy dỗ con trai của mình, ai mượn cô xen vào?”

Tôn Gia Niên gầm lên giận dữ, tay vẫn tiếp tục nện Tôn Vân Thạch.

"Đồ điên!”

Y tá tức giận mắng to một câu, rời khỏi phòng bệnh.

Đánh đi!

Đánh chết cho xong! Đố tiền thuốc men!


Dù sao cũng là con trai của ông ta! Đánh chết đánh sống mặc kệ ông ta!

Sau khi phát tiết một trận lửa giận, Tôn Gia Niên rốt cục dừng lại

Trên khuôn mặt sưng tấy của Tôn Vân Thạch lại lần nữa máu me be bét!

"Con đã bị người khác hại thê thảm lắm rồi, cha còn đánh con? Tại sao??"

Tôn Vân Thạch khóc, nước mắt lưng tròng nhìn cha mình.

“Con mẹ nó mày vừa hỏi là tao lại muốn đánh thêm đó!"

Tôn Gia Niên tức giận, nghiến răng nghiến lợi quát: "Nếu không phải ông đây chỉ có một thằng con súc sinh là mày thì hôm nay ông đây làm giỗ cho mày luôn rồi! Nói! Mau nói thật cuối cùng là mày làm cái gì chọc giận Tân gia?”

Tô gia và Ninh Chiết hiện tại chả cần phải lo gì nữa!

Nhưng Tôn gia bọn họ sắp xong rồi!

“Tần gia?”

Tôn Vân Thạch bối rối, khóc ròng nói: "Con làm sao dám trêu chọc Tân gia chứ cha”!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.