Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 134: C134: Có người đến thu phí bảo hộ



“Mẹ kiếp!” Tôn Gia Niên hét lớn: "Tần Long Chinh chính miệng nói cho Đường Cung Bội, ông ta từng thấy qua kẻ đê tiện tiểu nhân vô sỉ nhất là mày đó, Tôn Vân Thạch! Bây giờ Đường gia muốn thay Tần gia làm cho Tôn gia chúng ta phá sản, mày mẹ nó còn dám nói mày không đắc tội Tân gia? Đây đều là do mày gây ra đó."

Nghe Tôn Gia Niên nói, Tôn Vân Thạch nhất thời sửng sốt.

Ngay cả tiếng khóc cũng đột nhiên ngừng lại

Dưới sự truy hỏi liên tục của Tôn Gia Niên, Tôn Vân Thạch cả người run run rẩy rẩy kể lại những chuyện đã xảy ra không dám bỏ sót chút nào, tỉ mỉ đến mức ngay cả mỗi một câu anh nói với Tần Trang cũng được anh diễn tả lại vô cùng trực quan sinh động.

“Súc sinh!"

“Mày mẹ nó còn dám khoác lác nói ông đây quen biết Bạch tứ gia?”

“Lại còn muốn lừa Tô Lan Nhược làm gái để Tân Trang chơi?”

“Khó trách Tân Long Chinh nói không chấp nhận được loại tiểu nhân vô sỉ như mày!”

“Đồ súc sinh, sao mày không đi chết đi?! Tao đáng lẽ không nên sinh ra mày!"

Sau khi biết được chỉ tiết mọi việc, Tôn Gia Niên tức giận đến mức găn phát điên, suýt tí nữa là nhịn không được mà bóp chết thãng con trời đánh của mình

Đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tôn Gia Niên, Tôn Vân Thạch nhất thời bị dọa sợ đến mức co rúm cả người lại, không ngừng lẩm tự hỏi: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

Máu mũi Tôn Vân Thạch trộn lẫn với nước mắt không ngừng rơi xuống.


Nhìn qua chật vật không chịu nổi.

Làm sao ư?

Ông làm quái gì biết?

Tôn Gia Niên tức giận ngập trời cũng phải ép. buộc mình phải tỉnh táo.

Đường gia muốn ra tay với Tôn gia, Tôn gia tuyệt đối không chống đỡ được! Đường Cung Bội nói cho Tôn gia con đường sống cũng chỉ có lệ chứ thực tế là không trụ nổi được mấy tiếng ấy chứ.

Tôn gia phá sản, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Ván cờ này đã có kết quả từ lúc Tân Long Chinh đến gặp Đường gia...

Sau khi cố gắng suy tư một phen, Tôn Gia Niên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi quát Tôn Vân Thạch: "Mau gọi điện thoại cho Tô Lan Nhược, nói Tô gia cho chúng ta vay tiền!”

Tôn Vân Thạch nghe vậy, nhất thời giật mình: "Không thể vay tiền!"

Vừa nghe lời này, Tôn Gia Niên lập tức nộ khí xung thiên, vung tay cho Tôn Vân Thạch cái tát trời giáng, cả giận nói: "Ông già mày sắp phá sản đến nơi mà mày còn muốn về phe Tô gia??"

“Con không có ý đó!"

Tôn Vân Thạch bụm mặt nói: "Tô Thanh Y mới rứt cổ phần đó cha, trong tài khoản của công ty nhà họ Tô cũng không có bao nhiêu tiền đâu! Thay vì tìm bọn họ vay tiền, còn không bằng để Tô gia bảo lãnh cho chúng ta đi vay ngân hàng, sau này có đòi tiền cũng đòi Tô gia bọn họ!"

Chuyện Tô Thanh Y rút cổ phần, Tô Lan Nhược cũng đã nói với anh. truyen bjyx

Hiện tại vốn lưu động của Tô gia cũng không nhiều lầm, cho dù vay tiền Tô gia cũng chả mượn được bao nhiêu tiền?

Cao lắm cũng chỉ được 20 triệu!

Thậm chí, mười, hai mươi triệu cũng không có!

Thay vì như thế, còn không bẵng liều một phen.

Nếu thuận lợi, bọn họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó!

“Cho vay?”

Tôn Gia Niên trong lòng khẽ động, hưng phấn nói "Đúng, cho vay, chúng ta cứ đút cho ngân hàng bên kia chút tiền để cho bọn ngân hàng nhanh chóng giải ngân là được! Chỉ căn vay được tiền, chúng ta liền ôm theo. tiền chạy trốn!”

.....


Ngày hôm sau, Ninh Chiết vốn định đi làm.

Kết quả, Tô Thanh Y lại nhất định muốn anh đi cùng với cô qua sơn trang bên kia nhìn xem món đầu tư của cả hai.

"Ông chủ Ninh này, anh cũng không thể ngay cả sơn trang ở đâu, trông như thế nào cũng không biết chứ?" Tô Thanh Y trợn mắt, vô cùng bất đắc dĩ với Ninh Chiết

Làm quái gì có ông chủ nào như anh chứ!

Ninh Chiết nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

Cũng đúng, anh còn dựa vào sơn trang đó để kiếm tiền trả nợ đấy!

Đi xem điều kiện sơn trang một chút thì mới phán đoán được nó có thể giúp anh thanh toán số nợ khổng lồ cho Diệp Khinh Hậu hay không.

Nếu sơn trang này không trông cậy vào được mà muốn trả hết tiền cho Diệp Khinh Hậu, chỉ sợ Ninh Chiết thực sự phải kiếm sống bằng nghề sát thú!

Trên đường đi, hai người tìm một nơi để ăn sáng.

Tổ hợp của Ninh Chiết và Tô Thanh Y cũng rất có. hình tượng, chính là “Thằng thất bại lang thang đi cùng nữ thần gợi cảm đẹp muốn chết", khiến cho khách trong tiệm ăn sáng liên tiếp ghé mắt nhìn qua, không ít người âm thăm thở dài: Mình thua thằng kia chỗ nào!"

Đến lúc bọn họ đi tới sơn trang nghỉ dưỡng thì đã gần chín giờ rưỡi.

Ninh Chiết xuống xe liền thấy có người đang lắp lại bảng hiệu.

Ngự Cảnh sơn trang.

Đây là tên mới vừa được đặt cách đây không lâu.


Sau đó, Tô Thanh Y liền khoác tay Ninh Chiết dẫn lạo trong sơn trang, cũng nói đơn giản cho anh nghe một vài chuyện quan trọng của sơn trang.

Sơn trang rộng lớn này có diện tích hơn một vạn mét vuông, hệ thống tiện ích được trang bị cũng rất đầy đủ, ban đầu được xây dựng để làm nơi tập trung các hoạt động ăn uống, vui chơi, giải trí và cả lưu trú.

Bởi vì sơn trang này mới mở còn chưa tới một năm rưỡi thì đã sang tay cho bọn họ nên cũng không cần trang hoàng hết từ trong ra ngoài một lần nữa, chỉ cần đơn giản tu sửa lại một chút là được.

Tô Thanh Y lên kế hoạch chỉnh đốn sẽ phải mất hết năm ngày, sau đó chính thức khai trương, còn dặn dò Ninh Chiết đến lúc đó nhất định phải tới tham gia nghỉ thức khai trương

Vấn đề duy nhất của sơn trang là cách nội thành hơi xa.

Tuy nhiên chỉ cần tạo được danh tiếng thì đây cũng không phải là vấn đề.

Lúc Tô Thanh Y đang nói chuyện hăng say với Ninh Chiết, di động của cô đột nhiên vang lên.

Sau khi cúp điện thoại, mặt Tô Thanh Y lập tức xụ xuống.

“Làm sao vậy?" Ninh Chiết hỏi.

“Có người đến thu phí bảo hộ!"

Tô Thanh Y đen mặt nói: " Mẹ nó mấy thăng chó này, chúng nó thu phí bảo hộ trước khi mình khai trương cơ đấy! Muốn trù ẻo sơn trang của bà à!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.