Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 16: C16: Đi thật xa



Ninh Chiết dở khóc dở cười nhìn Diệp Khinh Hậu.

Tôi thật sự chỉ thuận miệng nói thôi!

Hiện tại anh chỉ nghỉ ngờ mình trước khi mất trí nhớ, anh từng là bác

Vẽ phần cổ trùng kia, làm sao anh biết được chứ?

Nhưng mà dù Ninh Chiết có nói thế nào, Diệp. Khinh Hậu cũng tin chắc anh là cao nhân giấu nghề.

“Ninh tiên sinh, tôi biết thái độ của Thất Cân đối với anh trước đây có chút không tốt, mong anh đừng chấp nhặt với cậu ta”

Diệp Khinh Hậu áy náy mỉm cười, trừng mắt nhìn về phía Thất Cân: "Còn không mau xin lỗi Ninh tiên sinh đi?"

Thất Cân gật đầu, vội vàng tiến lên xin lỗi.

“Tất cả chỉ là hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết gì cải Tôi còn có việc khác, đi trước đây!"

Thất Cân còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, Ninh Chiết đã khởi động xe điện chạy lướt qua bọn họ.


Trong nháy mắt anh đã đi thật xa.

Anh vô tình giúp Diệp Khinh Hậu, bây giờ Diệp. Kinh Hậu lại giúp anh giữ lại ân tình của Tống Thanh. Diên.

Như vậy xem như xong, không ai nợ ai cái gì cả.

Ngộ nhỡ để người khác biết anh không hiểu gì cả thì chuyện của nhà họ Bạch thì khỏi nói, nói không chừng đến món nợ ân tình của Tống Thanh Diên cũng không giữ được.

“Hậu gia, vị này... Nhìn qua không giống cao nhân lắm?”

Nhìn Ninh Chiết đi xa rồi, cuối cùng Thất Cân cũng không nhịn được mà mở miệng nói

“Đừng để những gì nhìn thấy bên ngoài che mắt, có một số người rất thích giả heo ăn thịt hổ đấy:

Diệp Khinh Hậu lắc đầu khế cười: “Hơn nữa, vừa rồi cậu không nghe thấy giọng điệu nói chuyện thoại của cậu ta à, rõ ràng là cậu ta vốn đã không để Bạch lão tứ vào mắt! Những người không có thực lực dám không để Bạch lão tứ vào mắt sao? Xét cho cùng thì lúc trước thái độ của cậu đối với cậu ta không tốt thật...”

Thất Cân đột nhiên hiểu ra, dùng vẻ mặt áy náy nhìn về phía Diệp Khinh Hậu.

Cùng lúc đó, mọi người trong nhà họ Tô tập đang, trung lại bàn bạc xem tiếp theo sẽ làm gì.

Bạch Tứ Gia đã nổi giận rồi!

Cơn giận của Bạch Tứ Gia chắc chản không phải là thứ mà nhà họ Tô có thể chịu đựng được.

Nhưng nhà họ Tô đã tìm tới tất cả các mối quan hệ mà họ có, thế nhưng không người nào nguyện ý đứng ra hòa giải giúp họ.

Ai cũng biết, tuy Bạch Nhạc Chương ít xuất hiện, nhưng một khi bị chọc giận ông sẽ biến thành một con mãnh thú hết sức hung hãng.

Ngay khi mọi người hết đường xoay xở thì bệnh viện lại gọi điện thoại đến.

Báo tin Ninh Chiết đã chạy đến bệnh viện Khang Dưỡng.


“Cái tên phế vật này!”

Biết được tin tức này, Triệu Thục Viện lập tức chửi ầm lên: "Vừa gặp chuyện đã biến thân thành rùa đen rụt cổ, đã vậy còn chạy đến chỗ lão gia tử trốn!”

Tô Lan Nhược nhẹ nhàng thở dài, mặt đầy thất vọng lắc đầu.

Sao cô có thể không hiểu Ninh Chiết đến chỗ lão. gia tử làm gì.

Rõ ràng là anh ta sợ mẹ cô sẽ cho người bắt anh giao cho nhà họ Bạch xử lý.

Ngoài miệng thì hét như da trâu thổi trúng hò thế nhưng cơ thể mới thật sự thành thật.

“Cậu ta cũng bị ép không có cách nào khác thôi”

Tô Minh Thành lắc đầu cười khổ, sau đó ngước. mắt nhìn con gái: “Con thứ gọi điện thoại cho Tiểu Tôn lăn nữa đi!"

Hiện tại ông thật sự không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể gửi gầm hy vọng cuối cùng vào Tôn Vân Thạch.

“Con đã gọi điện rất nhiều lần rồi”. Hã𝔂‎ 𝑡ì𝘮‎ đọc‎ 𝑡𝑟ang‎ chính‎ ở‎ ﹍‎ TRÙMTR‎ 𝗨YỆ𝗡.vn‎ ﹍

Tô Lan Nhược lắc đầu cười khổ: Cha anh ta nhất quyết không đồng ý giúp giảng hòa.”

Biết không thể trông cậy được vào Tôn Vân Thạch, Triệu Thục Viện lập tức nối giận đùng đùng nhìn về phía Tô Minh Nghĩa: “Tất cả là do cậu châm. ngòi thổi gió cho tên phế vật này bước vào nhà họ Tô chúng ta! Bây giờ xảy ra chuyện rồi cậu hài lòng chưa?”


“Đó là ý của lão gia tử mà! Chị mắng tôi làm gì?” Tô Minh Nghĩa không phụ nhìn chị dâu của mình.

“Đúng vậy!" Tô Thanh Y con gái của Tô Minh. Nghĩa lập tức mở miệng: “Việc này phải trách chị gái cháu! Ninh Chiết đã nói đó là rượu giả mà chị ấy còn nhất quyết đưa cho Bạch thiếu gia uống!”

Ngay lúc mọi người sắp cãi nhau, điện thoại của Tô Minh Thành đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy là Bạch Tứ Gia gọi điện đến, Tô Minh

Thành vội vàng giơ tay bảo mọi người ngừng lại, cẩn thận nghe điện thoại: “Tứ gia, thật sự xin lỗi, tôi..”

“Được rồi!" Bạch Nhạc Chương cắt ngang lời Tô Minh Thành: “Một người bạn của tôi đã xin lỗi thay các người rồi, nể mặt ông ấy, chuyện lăn này coi như xong đi Nếu có lăn sau thì đừng trách tôi không khách khí!"

Nói xong, Bạch Nhạc Chương lập tức tắt điện thoại.

Tô Minh Thành ngơ ngác cầm điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Nhưng mà, ngược lại với nhà họ Tô vui mừng, Bạch Phi bây giờ đang tức đến mức muốn thổ huyết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.