Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 5: C5: Quỳ xuống



Sản nghiệp chính của nhà họ Tô là vận tải hàng hóa đường dài trong nước, đồng thời cũng kinh doanh một cửa hàng 4S cao cấp.

Mấy ngày trước, Bạch Phi đi mua xe, người trong cửa hàng không biết Bạch Phi, hơn nữa hôm đó Bạch Phi ăn mặc giản dị, lúc mua xe lại vô cùng tỏ thái độ, kết quả mấy nhân viên trong cửa hàng không kiên nhãn nên đã nói Bạch Phi rằng nếu không mua được xe sang thì đừng giả vờ nữa.

Bạch Phi không chịu được cơn tức, anh ta cho một trong những người ở đó một cái bạt tai ngay tại chỗ.

Một cuộc ẩu đả dữ dội xảy ra sau đó.

Trong cửa hàng 4S có rất nhiều người, trong lúc hỗn loạn, Bạch Phi cũng chịu một số tổn thất.

Điều này hoàn toàn khiến Bạch Phi tức giận, Bạch Phi không chỉ sai người đánh tất cả nhân viên trong cửa hàng mà còn nói ra những lời điên cuồng khiến cửa hàng 4S phải hoàn toàn đóng cửa.

Mấy ngày qua, cửa hàng 4S bị người của Bạch Phi quấy rầy, không thể mở cửa.

Tô Lan Nhược biết chuyện này, cô lập tức sa thải vài nhân viên, sau đó gọi điện thoại cho Bạch Phi vài lần, muốn hẹn gặp trực tiếp Bạch Phi và xin lỗi anh ta cũng như bàn bạc về việc bồi thường.

Nhưng Bạch Phi phớt lờ cô, quyết tâm đánh sập cửa hàng 4S của nhà họ Tô.

Tô Lan Nhược thật sự không còn lựa chọn nào khác cho nên muốn nhờ Tôn Vân Thạch và cha anh ta giúp cô hẹn gặp

Bạch Phi.

Biết Tô Lan Nhược gặp được chuyện phiền toái, trong lòng Tôn Vân Thạch lập tức không ngừng kêu khổ.

Anh ta căn bản khoác lác, được chưa?

Làm sao cha anh ta có quan hệ với Bạch Tứ Gia được!

Nhưng trước đó đã nói vậy mà giờ nói răng không thể giúp đỡ thì sẽ rất mất mặt.

“Được rồi, buổi tối tôi sẽ nói với chal”

Tôn Vân Thạch đồng ý nhưng anh ta đang suy nghĩ xem †ìm cái cớ gì để từ chối.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra.

Một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ bước vào với một ly rượu vang đỏ rồi mỉm cười nói: “Tôi là Phượng Mị, bà chủ câu lạc bộ này, cảm ơn mọi người đã đến đây, tôi đến mời

mọi người một ly nhé.”


Bà chủ câu lạc bộ đã đến mời rượu, đương nhiên mọi người không từ chối.

Sau một ly rượu, Phượng Mị không vội vã rời đi mà ngồi xuống nói chuyện với họ.

Đây cũng là một thủ đoạn phổ biến được họ sử dụng.

Rút ngắn quan hệ thông qua các cuộc nói chuyện, để những người này có thể ủng hộ nhiều hơn.

Tô Lan Nhược dường như đang lo lắng chuyện Bạch Phi nên khuôn mặt vẫn ảm đạm.

Thấy vậy, Trần Hân Di không nhịn được ôm lấy Tô Lan Nhược an ủi: “Đừng lo lắng, cha của Tôn thiếu rất quen với Bạch Tứ Gia, ông ấy nhất định có thể giúp gia đình cậu làm hòa với Bạch Phil”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Hai người khác cũng nhao nhao gật đầu.

Phượng Mị nghe vậy, cô lập tức ngước mắt lên nhìn Tô Lan Nhược: “Cô có thù oán với Bạch thiếu sao?”

Tô Lan Nhược gật đầu nhẹ: “Nhân viên công ty chúng tôi đã đắc tội anh ấy, tôi muốn đích thân xin lỗi anh ấy”

Vừa nói, Tô Lan Nhược lại kể lại nguyên nhân sự việc.

“Chuyện này đơn giản.” Phượng Mị cười chân thành: “Không cần làm phiền cha của Tôn thiếu, bây giờ Bạch thiếu đang ở chỗ này của tôi, cô

chờ một chút, tôi sẽ đi mời anh ấy đến đây ngồi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Tô Lan Nhược tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, nhìn Phượng Mị với vẻ mặt khó có thể tin được.

Trong lòng Tôn Vân Thạch cũng vui mừng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, trời giúp anh ta rồi!

Phượng Mị gật đầu cười, lập tức đứng lên: “Mọi người ngồi một lát, tôi đi một chút rồi quay lại.”

“Được! Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều.” Tô Lan Nhược hưng phấn đến mức cảm ơn cô hết lần này đến lần khác.

“Đừng khách khí.” Phượng Mị hào phóng cười một tiếng rồi cất bước rời đi.

Thấy Phượng Mị rời đi, Tô Lan Nhược không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm quyết định.

Thời gian tới cô nhất định phải đến đây ủng hộ nhiều hơn.


Tôn Vân Thạch cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt Bạch thiếu.

Như vậy, anh ta không chỉ có thể leo lên nhà họ Bạch mà còn có thể xoá bỏ những lời nói dối trước đây của mình.

Ninh Chiết im lặng một lát, nhắc nhở Tô Lan Nhược: “Tôi khuyên cô không nên chiêu đãi Bạch Phi bằng loại rượu này, lỡ

như người ta nói đây là rượu giả thì lại có chuyện.”

Mặc dù anh không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng anh cảm giác mùi rượu này không đúng.

“Câm miệng!”

Tô Lan Nhược tức giận trừng mắt nhìn Ninh Chiết: “Lát nữa Bạch thiếu tới, tốt nhất anh đừng nói chuyện!”

Ninh Chiết lắc đầu thở dài, lập tức không nói thêm lời nào nữa.

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.

Bạch Phi đứng ở cửa, sắc mặt khó coi nhìn về phía Tô Lan Nhược, như thể không muốn đi vào.

Thấy vậy, Tô Lan Nhược vội vàng đứng lên, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.

“Bạch thiếu, đừng nhăn mặt nữa, nhanh vào trong ngồi đi.”

Phượng Mị cười duyên một tiếng, kéo Bạch Phi đang không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh bên cạnh Tô Lan Nhược:

“Được rồi, vậy mọi người xin lỗi Bạch thiếu cho tốt, tôi phải đi đến chỗ những vị khách khác, như vậy tôi không làm phiền mọi người nữa.”

Vừa nói, Phượng Mị vừa cười nhẹ với những người trong phòng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ngay khi Phượng Mị rời đi, Tôn Vân Thạch vội vàng duỗi tay ra, trên mặt nở nụ cười:

“Xin chào, Bạch thiếu! Tôi tên là Tôn Vân Thạch, hôm nay tôi thật may mắn được gặp Bạch thiếu...”

Bạch Phi hất tay Tôn Vân Thạch ra, mặt khó chịu mắng: “Ông đây không quan tâm anh tên là gì!”


Tôn Vân Thạch hơi xấu hổ, sau đó lại nói với Tô Lan Nhược: “Lan Nhược, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh rót rượu cho Bạch thiếu! Bạch thiếu tới đây là nể mặt chúng ta lắm rồi.”

Tô Lan Nhược như mới tỉnh khỏi mộng, nhanh chóng cầm chai rượu lên rót cho Bạch Phi.

“Bạch thiếu, anh là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, anh bớt giận nhé...”

Hai tay Tôn Vân Thạch cầm ly rượu, khom lưng đưa ly rượu cho Bạch Phi: “Do Lan Nhược không biết Bạch thiếu sẽ đến mua xe ở cửa hàng 4S nhà họ, nếu không, Lan Nhược nhất định sẽ đích thân đi đón anh...!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vài người gật đầu đồng ý, vẻ mặt nịnh nọt.

Không thể không nói, Tôn Vân Thạch vẫn có chút tài năng nịnh bợ.

Hết câu này đến câu khác, khiến Bạch Phi rất thoải mái, sắc mặt dịu lại.

Trong lòng Tôn Vân Thạch vui mừng khôn xiết, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Tô Lan Nhược.

Tô Lan Nhược đã hiểu, cẩn thận cầm ly rượu lên: “Bất kể như thế nào đi chăng nữa thì chuyện này là do tôi không quản lý tốt, tôi nhất định sẽ cho Bạch thiếu một lời giải thích thỏa đáng! Trước tiên, tôi kính Bạch thiếu một ly, trịnh trọng xin lỗi Bạch thiếu.”

Tôn Vân Thạch lại cầm ly rượu lên, cúi đầu khom lưng đưa ly rượu đến tay Bạch Phi: “Nói thật, Musini này thật sự không xứng với thân phận của Bạch thiếu, nhưng đây là loại rượu ngon nhất tôi có thể mua được, xin Bạch thiếu không chê cười...”

Bạch Phi “hừ” một tiếng, sau đó cầm ly rượu lên.

Trong lòng Tô Lan Nhược vui mừng khôn xiết: “Bạch thiếu, tôi xin phép uống trước để thể hiện tấm lòng.”

Vừa nói, Tô Lan Nhược vừa uống nửa ly rượu vang đỏ.

“Nếu nhà họ Tô không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, chuyện này sẽ không kết thúc!”

Bạch Phi liếc nhìn Tô Lan Nhược với ánh mắt cảnh cáo, sau đó đưa ly rượu lên miệng.

Ngay khi uống ngụm đầu tiên, sắc mặt Bạch Phi đột nhiên thay đổi.

Tô Lan Nhược chú ý tới biểu cảm của Bạch Phi, vội vàng hỏi một cách thận trọng: “Bạch thiếu, rượu này không hợp khẩu vị của anh sao?”

“Hợp cái con khỉỊ”

Bạch Phi tức giận, thẳng tay hất rượu trong ly vào Tô Lan Nhược.

“Ầm!"

Bất ngờ không đề phòng, Tô Lan Nhược bị rượu hất vào người, trông vô cùng chật vật.

Cảnh tượng đột ngột này lập tức khiến ai nấy đều khẩn trương.

Tôn Vân Thạch giật mình, vội vàng lùi lại một bước.


Tô Lan Nhược bị ly rượu đỏ này làm cho sững sờ, đứng đó chết lặng, không biết làm sao.

Bạch Phi đột nhiên đứng dậy, nhìn Tô Lan Nhược với vẻ mặt lạnh lùng: “Tô Lan Nhược, cô cho rằng ông đây là dế nhi, không phân biệt được rượu thật hay giả sao?”

Bạch Phi đã triệt để nổi giận.

Nhân viên của nhà họ Tô dám coi anh ta như dế nhũi.

Tô Lan Nhược cũng cho rằng anh ta là dế nhũi sao?

Anh ta trông giống dế nhũi lắm hả?

Xin lỗi anh ta mà dám dùng rượu giả?

Đây rõ ràng là đang đạp lên mặt mũi của anh ta!

Thấy Bạch Phi tức giận, Tô Lan Nhược sửng sốt.

Những người khác cũng bất ngờ.

Rượu này... Thật sự là giả sao?

Điều này sao có thểt

Chẳng lẽ Bạch Phi không muốn chấp nhận lời xin lỗi của Tô Lan Nhược nên mới tìm cái cớ như vậy để gây chuyện?

Trong lòng Tô Lan Nhược hoảng sợ, bối rối giải thích: “Bạch thiếu, anh hiểu lầm rồi, đây là rượu do Tôn thiếu mang từ nhà đến, chắc là sẽ không...”

“Mẹ kiếp!”

Bạch Phi rất tức giận, nhìn Tô Lan Nhược với vẻ mặt dữ tợn: “Lúc này rồi mà còn dám mạnh miệng với ông đây! Tô Lan Nhược, cô cho rằng ông đây chưa từng uống rượu Musini đúng không? Được, nếu hôm nay để ông đây chứng minh được đây là rượu giả, xem ông đây xử lý cô thế nào!”

Vừa nói, Bạch Phi vừa cầm chai rượu lên, đồng thời lấy bật lửa ra, hơ nhãn hiệu chai rượu trên lửa.

Sau đó, nhãn hiệu được lột ra hoàn chỉnh.

Nhìn nhãn hiệu hoàn chỉnh trước mắt, sắc mặt mọi người đột nhiên tái nhợt.

Họ đều biết rằng để ngăn chặn hàng giả, nhãn của những loại rượu vang đỏ cao cấp đã trải qua quá trình xử lý đặc biệt, không thể lột ra một nhãn hoàn chỉnh như vậy.

“Äm!”

Bạch Phi đột nhiên ném chai rượu trong tay xuống đất, chỉ vào những mảnh thủy tinh khắp mặt đất rồi mắng Tô Lan Nhược:

“Quỳ xuống cho ông đâyỊ”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.