Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 76: C76: Sao anh lại hỏi em nữa



“Sao vậy?" Ninh Chiết kéo Ân Hoa một cái để anh nhanh chóng hồi hồn: "Phương tổng nói gì với anh vậy?

Ân Hoa phục hồi tỉnh thần lại, dở khóc dở cười trả lời: "Phương tổng bảo tôi đến tập đoàn của ngài ấy làm việc, còn đưa cho tôi rất nhiều sự lựa chọn, đều là quản lý cấp trung, còn bảo tôi tự nhiên, chọn vị trí nào. cũng được”

“Hử?" Ninh Chiết kinh ngạc: "Vậy anh thấy sao?

“Tôi có chút mơ hồ." Ân Hoa vẻ mặt mờ mịt: "Tôi muốn nghe ý kiến của cậu”

“Sao anh lại hỏi em nữa?”

Ninh Chiết trợn trắng mắt, cũng thử nói vài câu: "Cái này phải xem mong muốn của anh chứ, nếu trong số những lựa chọn đó có vị trí anh hiểu biết, có thế làm vậy nằm lấy nó đi. Tốt xấu gì nó cũng mang tiếng quản lý cấp trung, ngon lành hơn việc anh đang làm bây giờ mà?"

Ân Hoa suy nghĩ một chút, yên lặng gật đầu.

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Ân Hoa vậy mà vẫn có chút không yên lòng.

Sau khi chia tay Ninh Chiết, Ân Hoa ngồi lên xe điện của mình chạy về nhà, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện Phương Tân Hồng nói khi nấy.


Tập đoàn Đông Thần là tượng đài kinh doanh bất động sản rất nổi tiếng ở Giang Châu.

Tiềm lực kinh tế không phải một công ty cỏn con, tổng tài sản chưa đến một tỷ như Tô thị có thể so sánh

Một quản lý cấp trung của tập đoàn Đông Thần, nếu ở Tô thị chắc chắn sẽ trở thành quản lý cấp cao.

Hơn nữa, Phương Tân Hồng rất có tâm, để trong danh sách lựa chọn mấy chức vụ đều thiên về quản lý nhân sự, yêu cầu đối với năng lực nghiệp vụ không quá gay gắt.

Suốt một đêm, Ân Hoa thao thức chỉ để suy nghĩ chuyện này.

Ngày hôm sau, Ân Hoa rốt cục hạ quyết tâm.

Vì vậy mới sáng sớm, Ân Hoa đã nộp đơn từ chức.

Nhân viên quèn như anh có từ chức cũng không tốn nhiều thời gian làm thủ tục phức tạp, chỉ loáng cái đã xong.

Ân Hoa vừa đi ra thì ngay lập tức đụng phải Tô Lan Nhược đang trên đường tới công ty.

“Tô tổng, ngày mới vui vẻ!”

Tuy rằng nghỉ việc, Ân Hoa vẫn chủ động chào hỏi Tô Lan Nhược.

Tô Lan Nhược khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại thoáng nhìn thấy đơn nghỉ việc trong tay Ân Hoa nhất thời nhíu mày nói: "Quản lý Ân, anh... Từ chức?"

“Vâng." Ân Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh là nhân viên kỳ cựu của công ty, sao lại đột ngột từ chức vậy?" Tô Lan Nhược khó hiểu nhìn Ân Hoa, hơi nghĩ một chút, lại hỏi: "Không phải vì chuyện của Ninh Chiết chứ?"

Vừa đề cập đến Ninh Chiết, Ân Hoa vội vàng phủ nhận: "Tô tổng, tôi đang muốn nói với cô chuyện của Ninh Chiết, Ninh Chiết bây giờ không giống Ninh Chiết rước kia, cậu ấy hiện tại rất xứng đôi với cô, tôi tối hôm qua.

"Tôi biết anh và Ninh Chiết có quan hệ tốt, nhưng mà chuyện giữa tôi và anh ta là chuyện riêng của hai chúng tôi, không phải vấn đề thảo luận chung nên anh đừng thay Ninh Chiết nói mấy điều này nữa!" Tô Lan Nhược ngắt ngang lời nói của Ân Hoa: "Việc từ chức, tôi mong anh suy nghĩ thật kỹ, nếu anh không hài lòng về cơ chế lương bổng cũng có thể nói ra còn nếu anh có chỗ tốt hơn muốn hướng đến, tôi đây sẽ không giữ anh lại...


Ân Hoa cười khố một tiếng, lắc đầu nói: "Tôi đã làm xong thú tục từ chức rồi.”

Ý tứ của anh đã rất rõ ràng.

Cơ hội lăn này anh quyết tâm không muốn bỏ lỡ!

Tô Lan Nhược cũng nghe ra được ý của Ân Hoa, gật đầu nói: "Vậy tôi chúc anh sau này tiền đồ mở rộng đi!"

Dứt lời, Tô Lan Nhược liền đi vào trong.

Vừa vào tới văn phòng, Tô Lan Nhược nhận được điện thoại của Tô Minh Thành.

“Thiệp mời tiệc rượu của Sở gia nếu không lấy được thì thôi. Bữa tiệc đó đều mời những nhân vật nổi tiếng Giang Châu, cấp bậc như nhà mình vẫn chưa đủ đâu con gái. Vòng tròn xã giao đó nếu chen vào được thì tốt, nếu không thì con cũng đừng buồn”

Tô Minh Thành đoán được con gái sẽ tầu rĩ vì chuyện thiệp mời, cố ý gọi điện thoại tới an ủi cô.

“Tiệc rượu tám giờ tối mới bắt đầu mà cha, con còn thời gian, con muốn cố gắng thêm chút nữa” Tô Lan Nhược xoa trán nói: Nếu có thể tham gia tiệc rượu này thì mạng lưới quan hệ của nhà mình sẽ được mở rộng đó.”

“Ai..."

Tô Minh Thành thở dài một tiếng:" Vậy con cứ thử đi! Thật sự không được thì thôi.”


“Vâng, con gái biết mà” Tô Lan Nhược gật đầu cúp máy.

Siết chặt điện thoại di động trong tay, chưa gì mà Tô Lan Nhược lại bắt đầu rầu rĩ.

Cô quả thật rất muốn tham gia bữa tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu này.

Đây là cơ hội hiếm có để mở rộng mạng lưới quan hệ.

Nhưng tiệc rượu này chỉ mời những người tai to mặt lớn ở Giang Châu.

Tô gia chỉ được xem như hạng hai, đương nhiên không nắm trong danh sách mời.

Cùng chung số phận với Tô gia chính là Tôn gia.

Tôn Vân Thạch cũng đang nghĩ cách lấy thiệp mời, nhưng vẫn chưa được.

Yên lặng suy tư một lát, Tô Lan Nhược lại gọi điện thoại cho Tôn Vân Thạch, muốn hỏi tình hình của gia tộc đang cùng cảnh ngô với nhà mình....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.