An Nhiên

Chương 103: Thế giới 4 - Chương 9: Vua Lear



"Hắt xì..." – Mạc Nhiên nhíu mày xoa xoa mũi. – "Chắc chắn có người đang nhắc đến mình. Chẳng lẽ là gã Calliope khốn nạn?"


Tất nhiên mấy lời lảm nhảm ấy vị thần tóc đen cũng nhanh chóng vứt ra sau đầu. Cậu nhìn bãi đất trống trước mặt lần nữa lại nhìn vào quyển sách trên tay. Trên đường đi Mạc Nhiên đã nhanh chân thó được quyển thần thoại Basilia. Nhờ đặc quyền của thần là tàn hình mà cậu có thể ung dung lấy hàng mà không cần trả tiền.


Khụ, quay lại vấn đề chính.


Theo như trong thần thoại miêu tả, mê cung Valas xuất hiện khi thần sáng thế muốn tạo ra một vị thần mới với sự mạnh ngang bằng 4 vị thần kia. Nhưng đó là vị thần nào lại không được đề cập. Nếu không nói mấy vị thần le ve kia thì bầu trời của Calliope, biển sâu của Bairbin, mặt đất của Phaedia và lòng đất của Achilleas. Nếu vị thần đó sinh ra thì hắn sẽ sở hữu thứ gì? Thần thoại cũng như kí ức của nguyên chủ đều không đề cập thậm chí nguyên chủ là thần nhưng cũng không biết về chuyện này.


Tất nhiên dẫu trong thần thoại nói vậy nhưng thần sáng thế đã thất bại khi tạo ra vị thần mới mà ngược lại ngài đã tạo ra một con quái vật. Con quái vật ấy tên Valas. Con quái vật ấy mang sức mạnh to lớn hơn cả.


Nó tượng trưng cho thời gian, nó tượng trưng cho không gian. Nó phá vỡ mọi quy luật. Nó sản sinh ra những quy tắc của nó. Nó là vừa là thần vừa là ác quỷ. Nó không có hình dạng nhưng nó vẫn tồn tại trong không khí. Nó là ác mộng của Balisia.


Vậy thần sáng thế làm sao để cản nó? Ngài tạo ra mê cung Valas để nhốt nó lại. Mê cung ấy là một vòng lặp luân hồi. Dù quái vật có cố gắng đến thế nào nó vẫn chỉ đi đến một cái kết và khi cái kết ấy kết thúc thì khởi đầu mới lại mở ra với khởi đầu y hệt khởi đầu cũ. Tuy nhiên, theo một dị bản khác mà Mạc Nhiên cũng "vô tình" thó được. Quái vật Valas chịu ở trong mê cung là vì trong đó có thứ nó đang tìm kiếm. Đó cũng chính là bảo vật của mê cung Valas.


"Dù sao cũng là do dân chúng nghĩ ra. Mấy thứ này chỉ mang tính chất tham khảo được thôi." – Mạc Nhiên nhún vai gập lại sách.


Theo như hướng dẫn, để nhìn thấy mê cung Valas cậu phải dùng máu của bản thân nhỏ xuống đất. Khi tiếp xúc với máu của thần thánh, mê cung Valas sẽ hiện ra. Chuyện này thử hay không cũng không mất miếng thịt gì nhưng mà...


"Mạc Nhiên, chúng ta trở về đi." – Black trong chiếc váy xinh đẹp đầy cảnh giác mà dựng thẳng đồng tử.


Cậu nhóc lúc này giống như một con mèo hoang gặp phải kẻ địch, khó môi đỏ không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ đầy cảnh giác. Ngay cả White thường ngày ôn hòa hơn Black rất nhiều cũng trở nên căng thẳng. Cả hai lá bài cùng ý thức được rằng: Lãnh thổ của chúng đang bị xâm phạm.


Tất nhiên Mạc Nhiên không có thuật đọc tâm nên không thể hiểu được tâm tình của cả hai. Cậu cũng muốn về lắm chứ hmu hmu. Nhưng nhiệm vụ của "Trò chơi" là bắt buộc phải làm. Nghĩ một lúc cậu quyết định mở bảng điện tử ra. Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ nhất, ngoài một mẩu truyện cỏn con còn có một lần rút thăm gọi bài ma sói. Vì thần bước vào mê cung này sẽ mất hết sức mạnh, còn con người sẽ vị trúng độc mà biến dạng hình hài nên Mạc Nhiên không thể không dùng đến bài ma sói. Bài ma sói không phải thần cũng không phải là người. Theo lí thuyết hẳn sẽ không bị ảnh hưởng bởi quy tắc của mê cung Valas.


Trên giao diện chợt xuất hiện một 5 lá bài ma sói được úp xuống. Mạc Nhiên không suy nghĩ nhiều lựa chọn cái ở giữa.


[Bạn xác định chọn lá bài này?]


"Xác định."


[Chúc mừng. người chơi đã lựa chọn lá bài phù thủy.]


Lá bài phù thủy? Phải mất một lúc Mạc Nhiên mới nhớ ra đây là lá bài cậu đã trao đổi với Hỗn Độn ở thế giới X để đổi lấy sự giúp đỡ của hắn. Tuy nhiên sang thế giới X thứ hai Hỗn Độn đột nhiên lại trả lại nó cho cậu.


[Bài phù thủy


Tính chất: Bài đặc biệt


Hạn sử dụng: Hai thế giới


Số lần sử dụng: Hai


Tính năng: Một lá phù thủy bao gồm 2 mặt, mặt sinh dùng để triệu hồi thiên sứ để cứu người, mặt tử dùng để triệu hồi ác quỷ đến hủy diệt.]


[Bạn chấp nhận đánh đổi đôi chân của mình để đạt được sức mạnh cường đại?]


Nghĩ gì vậy đồng chí?


Mạc Nhiên suýt hộc máu với yêu cầu vô cùng vớ vẩn kia. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại bài phù thủy là một lá bài mạnh dù sao cũng chỉ làm người khuyết tật trong vòng 24 giờ. Qua tất cả ta lại là anh hùng.


"Chấp nhận."


[Quả là một lựa chọn thông minh.]


Mạc Nhiên:...


Mạc Nhiên: Có phải "Trò chơi" vừa khen đểu cậu không?


Tuy nhiên Mạc Nhiên nhanh chóng bị hình ảnh đầy vi diệu trước mắt thu hút sự chú ý. Một ngọn lửa nhỏ chợt xuất hiện sau đó ngọn lửa ngày một to hơn cuối cùng hóa thành một đoàn lửa bao bọc lấy người thanh niên tóc đen. Cả Black cùng White đều bị nóng đến cả người đau đớn, bàn tay nắm lấy tay mạc nhiên cũng bị nhuộm đến đen thui rồi hóa thành tro. Người duy nhất không bị tác động có lẽ chỉ có Mạc Nhiên. Cậu ngẩn ngơ mà nhìn đoàn lửa ôm ấp mình mà không đem đến bất cứ thương tổn nào. Cả người cậu như ngâm trong suối nước nóng, những gì cậu nghĩ được cũng chỉ là thoải mái.


Nhưng Mạc Nhiên không tận hưởng cảm giác này được quá lâu. Cảm giác hai chân vô lực khiến cậu mất đà ngã ra sau. Ngay khi cậu nghĩ bản thân sắp được đo độ cứng của đá hay làm nhân vật chính trong tình tiết mất trí nhớ bla bla gì đó thì một cánh tay vòng qua ôm lấy người thanh niên.


"Lần đầu gặp mặt, chủ nhân của ta." – Giọng nói ấm áp tựa như nắng mùa thu chợt vang lên.


Giọng ấy khiến Mạc Nhiên hơi ngẩn người. Rõ ràng cậu chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng lại có cảm giác bản thân mình đã nghe được ở đâu đó. Mang tính tò mò, Mạc Nhiên ngẩng đầu lên, người kia của cúi đầu xuống nhìn cậu.


Lá bài ma sói phù thủy dưới dạng người là một người thanh niên mặc trang phục tư tế với trang phục bên trong là màu trắng, vắt ngang qua vai trái là một tấm vải màu vàng được cố định bởi chiếc móc biểu tượng bích màu tím. Trang phục tư tế của Balisia rất đơn giản nhưng không biết vì lý do gì mà khoác lên người thanh niên lại tô điểm cho sự thần thánh, không vướng bụi của hắn.


"Bài phù thủy?"


Mạc Nhiên nghi hoặc nhìn nhìn mái tóc màu bạch kim chói lóa của người thanh niên. Cậu cho rằng phù thủy sẽ đội nón chóp nhọn rồi tay cầm chổi chứ nhỉ?


"Là ta thưa chủ nhân." – Người thanh niên khẽ mỉm cười. Hắn hôn nhẹ lên trán Mạc Nhiên sau đó cất lên lời tuyên thệ giống như lời thơ cổ xưa. – "Ta có thể cứu sống mọi kẻ hèn trên thế gian. Ta có thể dùng tường vi chứa đựng nước mắt của thiên sứ để chúng có thể tiếp tục sống, tiếp tục mang gánh nặng tội lỗi. Nhưng chỉ có thể ngài mới cứu được ta chủ nhân kính mến. Ngài chính là nguồn sống của ta, là người duy nhất cứu vớt ta khỏi khổ đau. Nhân danh tường vi trắng, ta sẽ là nô bộc trung thành của ngài."


"..."


Lão già tạo ra "Trò chơi" là fan cuồng của thơ ca ngày xưa sao?


Mạc Nhiên muốn nói thêm gì đó chợt nhận ra người thanh niên này từ nãy đến giờ mắt vẫn luôn nhắm nghiền.


"Mắt của cậu có ổn không?"


"Chủ nhân an tâm, dù không cần mắt ta vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Mắt của kẻ hèn này rất xấu, ta sợ sẽ mạo phạm đến ngài. Nhưng nếu chủ nhân yêu cầu ta rất sẵn lòng."


"Cái này... Tôi chỉ lo cậu không nhìn thấy gì..." – Nếu vậy thì đoàn chúng ta sẽ có 2 kẻ khuyết tật. Mạc Nhiên gãi gãi đầu. – "Hiện tại chân tôi không tiện nên phiền cậu..."


"Rất sẵn lòng thưa chủ nhân của ta." – Sau đó bế bổng cả người thanh niên tóc đen lên.


Mạc Nhiên: ...


Ý tôi là cõng...


Thôi bỏ đi. Mạc Nhiên thở dài. Cậu cũng giết thời gian ở bên ngoài hơi lâu rồi.


Lôi ra một con dao nhỏ bên hông, Mạc Nhiên cắt một đường nhỏ trên ngón tay sau đó để giọt máu từ từ chảy ra rồi rơi xuống đất. Máu đỏ vừa chạm vào mặt đất liền sản sinh ra một ma lực. Mê cung Valas từ trong không khí hiện ra ngày một rõ hơn sau đó hoàn toàn bại lộ trước mắt Mạc Nhiên. Trước mắt cậu là một con đường được cấu tạo bởi đầu lâu xếp chồng lên nhau thành các vách ngăn. Các đầu lâu được liên kết với nhau bởi những dây gai màu xám tro. Dây gai hấp thú máu từ những đầu lâu dần dần đơm hoa kết trái thành những loại quả có hình dáng giống trái tim.


Cổng vào mê cùng Valas là hai đôi người hươu. Người hươu là những kẻ mang hình hài của con người với cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương với phần dưới là phần của một con trâu đực. Trên đầu người hươu là một gạc siêu to mọc từ thái dương. Chúng cũng không sở hữu là da của loài người mà từ đầu đến cuối chỉ có một màu đen bóng. Khi thấy Mạc Nhiên, hai tên người hươu không hề có mang địch ý ngược lại còn nghiêng người để mở lối cho cậu.


"Chúng ta đi thôi Black, White."


"Ngài đặt tên cho những người anh em của ta sao, chủ nhân? Thật không công bằng mà."


Giọng nói của người thanh niên trong trang phục tư tế pha chút buồn. Dù không nhìn thấy mắt người này nhưng Mạc Nhiên có ảo giác rằng hắn đang dùng đôi mắt cún con mà nức nở với bản thân mình.


"Nhưng đây là đặc quyền của chủ nhân ban cho những người anh em kia, kẻ hèn này không đủ tư cách để van xin sự đặc ân này."


"Không phải." – Theo bản năng cậu liền phản bác. – "Tôi chỉ đặt tên cho các lá bài để dễ nhớ hơn thôi ha ha. Nếu cậu muốn tôi có thể gọi cậu là... Grey. Được chứ Grey?"


"Ta thật sự sung sướng thưa chủ nhân dễ mềm lòng của ta. Ngay cả thánh thư cũng không thể diễn tả được sự sung sướng của ta lúc này. Ngài ban cho ta cái tên đồng nghĩa với việc ngài đã đóng dấu ấn lên người ta. Ta là của ngài. Mãi mãi."


Người thanh niên khẽ cười, đôi tai hình cánh chim của hắn không ngừng phe phẩy biểu hiện sự hạnh phúc đến tột cùng của vị tư tế. Hắn hơi nghiêng đầu, sườn mặt tinh xảo liền rách ra một nụ cười. Ánh mắt hai đứa trẻ đằng sau liền đỏ ngầu. Black nâng lên cánh tay đã mọc lại nguyên vẹn của mình, chỉ cần cậu muốn bàn tay robot này có thể đâm xuyên qua lồng ngực kia. Tuy nhiên Black lại sợ Grey sẽ cao trạng với Mạc Nhiên và chủ nhân sẽ ghét cậu mất.


Black rầu rĩ dùng bàn tay đâm xuyên qua mặt mình. Máu từ gương mặt xinh đẹp chảy xuống nhuộm đỏ chiếc váy trắng, từng giọt từng giọt cứ như vậy rơi xuống tưởng như không bao giờ ngừng. Tuy nhiên, rất nhanh chóng, lỗ thủng trên mặt thiếu niên bắt đầu lành lại. Black ủ rũ mà thu tay.


Chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, Grey lại chẳng tỏ vẻ chút thương xót nào. Trong mắt hắn những lá bài ma sói thường chỉ là những tạo phẩm tầm thường. Chúng chỉ mang những cảm xúc vô cùng ít ỏi, ít đến nỗi hắn khinh bỉ. Mê luyến, trung thành, ghen ghét, thiếu cảm giác an toàn. Những lá bài ma sói thường chỉ là những đứa trẻ tùy hứng không ngừng đòi hỏi sự quan tâm đến từ chủ nhân. Để hủy hoại bọn chúng rất dễ dàng.


Khiến chúng cảm giác được bản thân mình đang bị bỏ rơi.


Grey là một lá bài ma sói đặc biệt vì vậy cảm xúc của hắn sẽ tân tiến hơn. Hắn không đòi hỏi tình yêu từ chủ nhân. Hắn khiến chủ nhân dần phụ thuộc vào mình. Ôn hòa và dối trá. Độc chiếm và tham lam. Grey ngâm nga trong miệng một bài thơ cổ, tựa như đang ngậm một viên kẹo bọc đường, để nó tan dần dần rồi trượt xuống cổ họng.


Hắn biết nếu hắn không xuất hiện người anh em của hắn sẽ sản sinh ra ý muốn ngăn cản Mạc Nhiên tiến vào mê cung. Bọn chúng muốn ngăn cản kế hoạch của Father. Nhân bản tách ra khỏi bản thể quá lâu sẽ hình thành những suy nghĩ biệt lập. Tất nhiên hắn cũng không ngoại lệ tuy nhiên thay vì lựa chọn chống lại Father, Grey lại lựa chọn thuận theo ngài. Hắn không phải người tốt. Hắn chỉ là một nhân bản dạng C vì vậy hắn không đủ mạnh như Hỗn Độn cũng như đủ để lại dấu ấn trong lòng Mạc Nhiên như Hạ Cảnh Lam. Vì không có được nên Grey lựa chọn không để ai có được.


Như vậy cũng tốt phải không chủ nhân đáng yêu của ta?


Vị tư tế trẻ tuổi khẽ mỉm cười nhưng chỉ hắn biết con ngươi của hắn vì khóc quá nhiều đã bị hỏng rồi.


Ngài phải kết thúc vòng lặp. Father.


------------------------------------------


Công tước thông qua những người máy Alpha để nhìn Mạc Nhiên nhưng Father lại thông qua công tước để nhìn cậu. Rốt cuộc ai là rối ai là nghệ sĩ rối?


Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng. Rất nhiều thứ cậu tưởng như đã nắm rõ nhưng lại mang theo một bí ẩn khác. Nguyên do hình thành nên thế giới này cũng dần trở nên mơ hồ. Nó tưởng như là một trật tự thống nhất nhưng hóa ra là một mớ hỗn độn. Father là kẻ tạo ra thế giới nhưng cũng đồng thời là npc. Con người trong thế giới này cho rằng đã lợi dụng siêu máy tính để thực hiện tham vọng của mình nhưng hóa ra bọn chúng lại nằm trong kế hoạch của chính hắn.


[Thế giới X - Chương 18: Hamlet]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.