An Nhiên

Chương 27: Thế giới 2 - Chương 12: Schneewittchen



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Nhiên bị hành động của Wittchen làm cho giật mình. Cậu vươn tay đẩy hắn ra xa cố tạo một khoảng cách an toàn nhất có thể. Wittchen cũng không bắt ép Mạc Nhiên ngược lại còn thuận theo cậu lùi ra xa vài bước, chỉ là đuôi cá vẫn dán chặt lấy cẳng chân cậu tựa như lông chim không ngừng phe phẩy qua lại.


"Nhóc con là do tôi là người thân cận lâu nhất với cậu nên cậu mới có cảm xúc như vậy thôi. Nếu cậu gặp một cô gái... chàng trai cũng được, nguyện ý làm tất cả vì cậu chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tình cảm lúc này thật buồn cười biết bao nhiêu."


Đáp lại lời khuyên bảo tận tình của Mạc hoàng tử là một tiếng cười lạnh. Cảm xúc của nhân ngư tóc đỏ biến động khiến những nhân ngư khác hốt hoảng bắt đầu bơi tán loạn. Lòng biển sâu thẳm lúc này dần được khuấy động bởi màu sắc đẹp đẽ của những chiếc đuôi cá. Mạc Nhiên chưa kịp kinh ngạc vì cảnh tượng diễm lệ trước mắt, cậu đã bị nhân ngư tóc đỏ thu hút sự chú ý.


"Mạc Nhiên, tôi không phải một đứa trẻ." – Wittchen rũ mắt nhìn chàng trai tóc nâu. Sâu trong ánh mắt hắn hiện lên sự bướng bỉnh. – "Muốn độc chiếm. Muốn người ấy chỉ nhìn mỗi mình. Muốn từng hơi thở từng sợi tóc từng tế bào người ấy đều có dấu ấn của mình. Đó là thứ tình cảm buồn cười sao?"


Sau đó hắn ngước mắt nhìn lên mắt biển. Biển lúc này đã tĩnh lặng trở lại. Từ trên cao hàng loạt đốm sáng màu xanh được rải xuống tựa như những bông tuyết tuyết nhỏ rơi trong đêm đông. Một hạt sáng rơi xuống chóp mũi Wittchen rồi nhanh chóng tan biến mất.


"Sinh mệnh của người cá rất dài. Chúng có thể sống đến hàng nghìn năm dưới biển sâu." – Mạc Nhiên nghe thấy người thanh niên khẽ nói với mình. – "Sau khi chết chúng liền tan thành bọt biển hòa vào thứ nước mà chúng cả đời này không thể tách rời. Ngược lại, con người chỉ có thể tồn tại được nhiều nhất 100 năm. Sự tồn tại của loài người đối với nhân ngư giống như một đốm sáng lóe lên rồi ngay lập tức lụi tàn. Nhưng cũng có nhân ngư muốn sinh mệnh nhỏ yếu như đốm sáng đó."


Từ trên tay Wittchen xuất hiện một chiếc vòng cổ bằng vỏ sò, bên trên có một kí hiệu nhỏ hình cây đinh ba.


"Có một nhân ngư nhỏ bé lỡ yêu phải một hoàng tử trên mặt đất. Để được ở bên hắn, nàng chấp nhận hi sinh và đánh đổi rất nhiều. Nhưng cuối cùng nàng vẫn tan biến thành bọt biển. Mạc Nhiên biết đó là ai không? Đó chính là mẹ tôi." – Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt diễm lệ của nhân ngư. Đối với mẹ của mình, Wittchen chưa bao giờ có bất kì cảm xúc gì với nàng ngoài tiếc thương. Đến khi hắn 15 tuổi hắn mới biết đến sự tồn tại của nàng trước đó hắn vẫn luôn nghĩ người phụ nữ điên điên khùng khùng kia mới là mẹ của hắn.


Mạc Nhiên im lặng nhìn đốm sáng, theo bản năng cậu liền vươn tay ra hứng lấy nó rồi lại nhìn nó lụi tàn. Wittchen nói không sai, sinh mệnh của con người chẳng là gì so với nhân ngư.


Cậu chợt nhớ đến cô bé hàng xóm trước đây. Cô nhóc có nuôi một con mèo nhỏ, nàng rất yêu quý con mèo đó. Nhưng sinh mệnh của mèo rất ngắn chỉ khoảng từ 2 đến 16 năm, khi cô nhóc năm nào vào cấp 2 con mèo đó đã chết vì quá già. Năm đầu nàng còn đau thương vì mèo yêu của mình chết nhưng dần dần cảm xúc đau thương không còn nữa nàng nhận nuôi một con mèo khác và chăm sóc nó như thú cưng trước và cứ thế như vậy cho đến khi nàng tốt nghiệp đại học. Nàng nhận ra mèo không thể ở bên nàng cả đời cho dù chúng mang cho nàng những niềm vui và hạnh phúc. Cô bé hàng xóm bắt đầu có bạn trai vì nàng biết chỉ cùng giống loài mới có thể tồn tại lâu dài với nhau. Đó cũng là lý do con người luôn phân biệt "chúng ta" và "chúng nó".


Trong thế giới này loài người chính là "chúng ta" và nhân ngư chính là "chúng nó". Đối với những cá thể khác biệt nhưng lại không đem đến bất kì lợi ích nào, loài người thường có những xu hướng tiêu cực như căm thù, ghê tởm... thậm chí còn tìm cách tiêu diệt. Vì vậy việc nhân ngư yêu loài người chẳng khác nào việc một con người ở hiện đại muốn kết hôn với một con đười ươi. Dù câu chuyện theo cách kể của Andersen hay Walt Disney cuối cùng loài người vẫn không chấp nhận sự khác biệt. Nàng tiên cá đã phải lựa chọn làm con người để được ở bên hoàng tử. Nàng chấp nhận từ bỏ giống loài của mình để trở thành giống loài khác. Nàng tiên cá mất đi đuôi cá sẽ không còn là nàng tiên cá nữa.


Trong vô thức chàng trai tóc nâu đưa mắt nhìn nhân ngư bên cạnh mình. Wittchen vẫn luôn nhìn cậu, chưa từng rời mắt. Thứ tình cảm ẩn sâu trong đôi mắt ấy khiến Mạc Nhiên hốt hoảng.


Vì sao lại là cậu?


Vì sao lại là cậu?


Thiếu niên tóc đen năm nào tuyệt vọng ôm lấy đầu.


Vì sao lại thích tôi?


...


{Vì người là Mạc Nhiên.}


Giọng nói từ trong hư vô vang lên nhưng chưa kịp đến tai chàng trai đã tan vào trong không khí.


"Wittchen!" – Mạc Nhiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Theo bản năng cậu vươn tay che đôi mắt người đối diện.


"Nhân ngư rất ít khi yêu thậm chí chúng có thể sống một mình đến già nhưng một khi đã yêu là yêu đến tận cùng."


Wittchen nắm lấy bàn tay đang che mắt mình xuống, con ngươi tựa như hố đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Mạc Nhiên.


"Nhân ngư ăn thịt bạn tình là thật. Sinh mệnh chúng kéo dài đằng đẵng nên chúng dần trở nên lo sợ bạn tình sẽ đổi thay. Nhân ngư cho rằng chỉ có hòa vào làm một mới là sự tồn tại vĩnh cửu."


Bàn tay thon dài vươn ra dừng lại ở đôi mắt xanh đang trợn trừng nhìn nhân ngư tóc đỏ.


"Đầu tiên là mắt, sau đó là tay rồi đến chân." – Tựa như một nghệ sĩ piano đang lướt tay trên phím đàn, mỗi lần nhắc đến một bộ phận Wittchen sẽ dừng lại một lúc. Cuối cùng ngón trỏ hắn điểm điểm trước lồng ngực của chàng trai. – "Cuối cùng là tim."


Nhân ngư nở một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm:


"Mạc Nhiên, ngươi sẽ trao tim cho ta chứ?" – Thấy Mạc Nhiên không lên tiếng, nhân ngư nghiêng đầu đầy ngây thơ nhưng lời nói từ miệng hắn phát ra lại khiến người khác kinh ngạc. – "Vậy để tôi dâng tim của ta cho người."


"Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã chú ý đến Mạc Nhiên." – Wittchen tựa như một thiếu nữ đang yêu bắt đầu kể về ngày đầu tiên hai người gặp nhau. – "Mạc Nhiên rất đặc biệt. Rõ ràng Mạc Nhiên đang đứng ở đây nhưng lại luôn khiến người khác cảm giác với không tới. Người luôn nhìn mọi vật tựa như đây chỉ là vở kịch trên sân khấu còn Mạc Nhiên đóng vai trò là người dẫn chuyện hướng câu chuyện đi theo đúng mạch của nó."


Từng câu từng chữ của Wittchen tựa như một tảng băng đè trong lòng Mạc Nhiên. Nhóc con này quan sát cậu từ bao giờ? Vì sao có thể nhìn ra những cảm xúc của cậu. Tuy nhiên Wittchen lại không để ý đến biểu cảm của Mạc Nhiên, hắn buông cậu ra, móng tay dài đâm sâu vào lồng ngực mình. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Mạc người chơi, nhân ngư dường như không cảm thấy đau đớn mà ung dung móc trái tim của mình ra. Hình ảnh máu me trước mắt khiến Mạc Nhiên hoàn toàn mất khả năng phản ứng. Cậu ngơ ngác nhìn người thanh niên dâng trái tim lên trước mặt mình.


Thế giới này có một phong tục kì lạ. Để biểu hiện tình yêu tuyệt đối người ta sẽ móc trái tim và trưng trước mặt người mình yêu. Vì sao là tình yêu tuyệt đối? Bởi vì trái tim rời đi rồi con người cũng sẽ chết. Mắt sẽ không thể nhìn ai khác, tay sẽ không chạm vào người khác, chân cũng sẽ không bước theo bóng hình kẻ nào.


"Nó đẹp sao?" – Cậu nghe thấy nhân ngư hỏi mình.


"Khi ở cạnh Mạc Nhiên, tim đập rất nhanh, sự dịu dàng của người đều khiến tôi tham luyến và muốn độc chiếm cho riêng mình. Hai chúng ta dường như có một sợi liên kết vô hình, khiến tôi nghĩ tôi tồn tại là vì người. Nhưng dần dần tôi nhận ra người có rất nhiều bí mật và những bí mật ấy đã ngăn cách tôi và Mạc Nhiên. Mạc Nhiên rốt cuộc người là ai?"


Mạc Nhiên hốt hoảng ngẩng mặt nhìn nhân ngư. Ngay khi cậu định mở miệng Wittchen đã vươn ngón trò đè lại môi câu:


"Mạc Nhiên không nói cũng không sao. Bởi vì bây giờ không ai cướp được người nữa."


Nhưng khi hắn vừa dứt lời, một luồng điện chạy dọc sống lưng Mạc Nhiên khiến cậu suýt giãy nảy lên. Ánh mắt nhân ngư trở nên tối sầm. Hắn vươn tay muốn giữ chàng trai tóc nâu lại nhưng vô ích chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Nhiên dần tan biến. Người thanh niên cầm trái tim đã ngả sang màu xám xị khóe môi đỏ mấp máy khẩu hình:


"Đây là lần cuối cùng tôi để người chạy mất."


[Kí chủ.]


Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang bên tai. Mạc Nhiên mở choàng mắt ngồi dậy. Vuốt mái tóc ướt đẫm của mình, cậu bất đắc dĩ lên tiếng:


"Hệ thống, ta bị Wittchen kéo vào giấc mơ."


[Theo như đo lường cơ thể của hắn lúc này cực kì suy yếu nên hắn chỉ có thể đưa ngài vào giấc mơ. Trong mơ mọi cơ chế phòng về của con người đều trở nên suy yếu nên ngài dễ dàng bị Wittchen tấn công tinh thần.]


Mạc Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Qủa thật khi ấy mọi suy nghĩ của cậu đều trở nên trì độn, não bộ không thể thiết lập được lời nói dối nào hoàn chỉnh, Mạc Nhiên chỉ có thể phản ứng một cách máy móc theo bản năng.


[Kí chủ, hắn có nói điều gì kì lạ với ngài không?]


Trước sự dò hỏi của hệ thống, Mạc Nhiên im lặng một lúc rồi lắc đầu. Sau đó cậu lôi ra hai lọ thủy tinh rỗng bắt đầu ngắm nghía. Xem ra phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này trước khi bị thám tử lừng danh Wittchen phát hiện ra thân phận.


"Hệ thống, ta nghĩ chúng ta nên đến thăm nhân vật chính."


Mạc Nhiên nhảy xuống giường bắt đầu thay quần áo. Nhiệm vụ phụ thường xoay quanh nhân vật chính, nếu có cậu đến gặp Daniel khả năng xuất hiện gợi ý tiếp theo rất cao. Tuy nhiên, khi Mạc Nhiên mở cửa phòng liền bị vẻ mặt đáng sợ của hoàng hậu dọa cho ngây người.


"Nó đã đến đây!" – Bà ta tựa hồ tỉnh táo hơn hôm qua rất nhiều nếu như Mạc Nhiên không nhìn xuống cây rìu còn đang dính máu của bà ta.


"Ha ha, chị bảy chào buổi sáng." – Mạc Nhiên mỉm cười đầy thân thiện. – "Em đi thăm người ốm nha..."


Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào cậu đã bị cây rìu sắt sượt ngang mặt cắm vào cửa gỗ.


Mạc Nhiên: ...


Hệ thống: ...


Mạc Nhiên: Hệ thống, ngươi có thể kích điện thêm lần nữa được không?


[Kí chủ, mỗi lần kích điện đều tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu hiện tại hệ thống đã không còn nguyên liệu để kích thêm lần nữa.]


"Vậy giờ sao?"


[Kí chủ bảo trọng.]


Mạc Nhiên: Cười_ing.


"Thím à, thím bình tĩnh... bình tĩnh..."


Mạc Nhiên gượng cười nhìn hoàng hậu. Người phụ nữ trong bộ váy rách nát cùng gương mặt máu me hầm hầm bước về phía Mạc Nhiên. Rìu sắt bị bà ta kéo lê trên mặt đất phát ra những tiếng ma sát đáng sợ.


"Ngươi chính là người đã cứu rỗi nó!" – Đây không phải câu hỏi mà là lời khẳng định. – "Nó là con quái vậy! Nó cũng giống như mẹ nó chỉ là những con điếm bẩn thỉu."


Chiếc rìu một lần nữa được vung lên nhưng Mạc Nhiên may mắn tránh được.


"Ta... Rõ ràng là ta yêu hắn trước... rõ ràng là ta là người duy nhất xứng đáng với hắn nhưng hắn lại bị một ả người cá mê hoặc. Kể cả khi... kể cả khi... ả ta trả thù hắn bằng một trận đại hồng thủy nhưng hắn vẫn chấp nhận tha thứ thậm chí còn đem đứa con của ả ta về nuôi."


Mạc Nhiên liền nhớ đến chi tiết trong quyển lịch sử Anemone. 17 năm trước, Anemone gặp sóng thần. Xem ra là do nàng tiên cá gây ra để trả thù người yêu.


"Ban đầu ta cũng mở lòng với đứa trẻ đó nhưng nó càng ngày càng lớn càng ngày càng trở nên yêu nghiệt. Ánh mắt hắn nhìn nó cũng dần thay đổi." – Hoàng hậu siết chặt cây rìu vung loạn xạ về phía trước. – "Rồi một ngày ta nhận ra ta bắt đầu có tóc trắng. Ta đã già đi còn nó lại càng xinh đẹp! Nó tựa như con ác quỷ ám ảnh ta từng ngày từng giờ. Dù ta có tìm mọi cách để ngăn cản dấu tích thời gian cũng không tài nào thắng được nó. Ngươi nghĩ cáu thứ hạt giống nuôi bằng máu người là do ta sáng chế ra sao? Ha ha, hoàng tử Lavandula đứa trẻ mà ngươi cho rằng đơn thuần đã tạo ra nó đấy. Nó reo rắc chúng khắp nơi. Nó muốn trả thù loài người, hủy diệt chúng ta."


"Chẳng phải do các người giết hại nhân ngư trước sao?" – Mạc Nhiên nhíu mày trả lời.


"Đúng vậy." – Hoàng hậu không phủ nhận. – "Lúc ấy dịch bệnh bùng phát, nếu như không có thịt nhân ngư loài người sẽ chết. Ngươi hi vọng giống loài chúng ta bị hủy diệt sao? Ngươi là con người vì sao ngươi lại đứng về phía chúng?"


Hoàng hậu tức giận lần nữa vung rìu về phía Mạc Nhiên. Lần này không may mắn như lần trước, cậu bị lưỡi rìu sượt qua tay để lại một vết thương khá sâu. Vì vết thương ở tay mà động tác tránh né của Mạc Nhiên cũng chậm hẳn. Nhận ra điều đó, người phụ nữ trông chẳng khác nào phù thủy Baba Yaga bật cười khanh khách động tác vung rìu cũng điên loạn hơn.


"Ngươi đang chờ nó đến cứu ngươi sao? Ha ha, để ép chất độc ra khỏi cơ thể nó đã yếu đến nỗi không thể quay lại hình dạng con người. Đến khi nó kịp chạy đến ngươi đã bị chặt thành trăm khúc rồi. Ha ha ha."


"Không phải." – Mạc Nhiên ôm cánh tay bị thương của mình, khóe môi nhợt nhạt của cậu nhếch lên thành một nụ cười. – "Tôi đang chờ mặt trời lên."


Dứt lời, rèm cửa đột nhiên bị kéo ra, ánh sáng mặt trời bất ngờ ập tới chiếu thẳng vào người phụ nữ. Vì sống trong bóng tối quá lâu, hoàng hậu bị ánh sáng đột kích bất ngờ liên ôm lấy mắt mình hét toáng lên.


Nhân cơ hội đó, Mạc Nhiên ôm tay chạy ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ phía sau mình, Mạc Nhiên càng tăng tốc độ chạy của bản thân.


"Hoàng tử Lavandula, ngài chạy nhanh thế để làm gì?" – Quản gia đột nhiên xuất hiện. Vẫn là trang phục chỉnh tề quen thuộc nhưng lúc này biểu cảm bình thản của hắn lại khiến Mạc Nhiên không tự chủ rùng mình.


"Hoàng hậu..."


"Ngài là hôn phu của hoàng hậu, ngài phải bên cạnh hoàng hậu chứ." – Quản gia mỉm cười bước lại gần cậu. Tiếng bước chân chậm rãi của hắn trên nền gạch không ngừng đánh vào màng nhĩ chàng trai tóc nâu. – "Để tôi đưa ngài về với hoàng hậu."


Đậu xanh, hóa ra hai người này là cùng một phe.


Mạc Nhiên tuyệt vọng lùi lại. Đằng sau tiếng bước chân cùng tiếng lê rìu cũng ngày một rõ hơn vì vậy cậu bất đắc dĩ đành dừng lại. Đúng lúc ấy một bàn tay vươn ra kéo Mạc Nhiên vào trong phòng. 


------------------------------------


Baba Yaga:  một nhân vật văn học dân gian các dân tộc Slav. Được mô tả là một mụ phù thủy có khuôn mặt gớm ghiếc, đặc biệt là cái mũi dài và dáng lưng còng. Nhân vật này ưa sống ở những nơi ẩm thấp như đầm lầy, rừng sâu, hay thậm chí là núi cao khuất bóng cây... Nơi ở của bà ta là một túp lều chân gà , còn phương diện di chuyển là cái cối biết bay và cây chổi thần .


(Wikipedia)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.