An Nhiên

Chương 59: Thế giới 3 - Chương 5: Nắng gắt



Cứu vớt Hạ Cảnh Lam. Cứu vớt Hạ Cảnh Lam? Cứu vớt Hạ Cảnh Lam!


Đờ mờ, mị chưa cần cứu thì thôi giờ còn đi cứu hắn?


Mạc thánh mẫu đau khổ suy sụp ngồi một góc. Tiết Lâm cùng Nam Yến Hoài sau khi nhận được tin tức, sắc mặt ai nấy đều cực kì kém.


"Hạ Cảnh Lam tên này thần thần bí bí, ta đã từng đánh giáp lá cà với hắn chỉ có thể nói rằng hắn là một tên quái vật." – Tiết Lâm ủ rũ mở miệng.


Hạ Cảnh Lam vẫn luôn là nỗi lo lắng của hắn suốt mấy ngày nay. Dù Thái Bình quân đã mạnh lên trông thấy nhưng dựa vào chiến tích của Hạ Cảnh Lam cùng ký tức về lần đánh đầu tiên, Tiết Lâm vẫn nhịn không được mà rùng mình. 


Hắn mang theo sát khí nồng đậm mà cưỡi ngựa lao vào chính giữa, khuôn mặt đẹp như tượng khắc nhuốm một mùi vị khát máu. Thoang qua Tiết Lâm đã nghĩ người cưỡi ngựa kia là diêm la vương đến kết tội hắn thay vì một tướng quân trẻ tuổi. Kẻ kia giơ cao kiếm lên tựa như sét rạch ngang trời mà hạ xuống trước mặt Tiết Lâm. Chỉ trong một chiêu, Tiết Lâm ngã ngựa.


"Mạc ca ca, là lỗi của đệ. Do đệ còn yếu đuối vẫn chưa thể bảo vệ được binh lính của mình." – Nam Yến Hoài tự trách bản thân mình. Những tháng ngày sống cùng Thái Bình quân, tiểu hoàng tử vẫn luôn coi họ là người anh em của mình. Giờ đây một nhóm người bị bắt cũng khiến tiểu hoàng tử áp lực vô cùng.


"Hai người không cần tự trách như vậy. Chúng ta đều biết Hạ Cảnh Lam là người nham hiểm khó dò." – Đã một lần đấu với Hạ chiến thần, Mạc Nhiên cũng biết được hắn mạnh thế nào. Nếu không phải khi ấy hắn coi thường cậu mà mất cảnh giác thì có lẽ cậu đã sớm bị Hạ Cảnh Lam túm cổ rồi. – "Ta sẽ đi gặp hắn."


"Mạc đệ/Mạc ca ca!" – Hai người đồng thanh mà kêu lên.


"Chúng ta đều không thể chắc chắn hắn sẽ không sử dụng thủ đoạn để ép binh lính của chúng ta khai ra căn cứ chính. Thay vì ngồi chờ hắn đem quân đến bắt chi bằng để ta gặp hắn một chuyến. Dù gì ta cũng có vật hộ thân mà."


Mạc Nhiên mỉm cười giơ ra tiêu trúc. Cậu có thể kiêu ngạo đến bây giờ cũng là nhờ có thứ này. Để hai người kia lo nốt việc còn lại, Mạc Nhiên liền mò đi tìm hệ thống nhà mình. Hệ thống đang tưới cây ở sau vườn thần sắc hết sức chăm chú. Nhận ra Mạc Nhiên đến, hệ thống liền dừng tay.


"Kí chủ, ngày mai tôi đi cùng ngài."


"Ngươi vẫn nên ở nhà coi trừng nhân vật chính. Ai biết được liệu hắn có dùng chiêu giương đông kích tây hay không. Nếu hắn cố tình gọi ta đến kinh thành nhằm đánh lạc hướng sau đó tìm cách tấn công Thái Bình quân thì sao? Vẫn là hai ta nên tách ra."


Mạc Nhiên mỉm cười phẩy tiêu trúc một cái. Tuy nhiên tiêu trúc lại không phẩy ra lưỡi dao gió như mọi lần nữa. Mạc Nhiên ngạc nhiên liền lặp lại động tác nhưng vẫn không có bất kì điều gì xảy ra.


"Hệ thống đây là..." – Mạc Nhiên cứng đờ nhìn khoảng lặng trước mặt.


"Có lẽ là do hết pin..."


"Vậy có cách nào sạc pin cho nó không?"


Hệ thống im lặng một lúc rồi phản hồi:


"Nghe nói đây là hàng dùng một lần."


Mạc Nhiên: ...


Hệ thống: ...


"Ta cảm thấy hơi đau đầu có lẽ chuyến thăm phủ tướng quân nên hoãn lại."


"Kí chủ, tôi có thể đi cùng ngài." – Hệ thống lần nữa tự tiến cử bản thân.


"Không được." – Mạc Nhiên vội xua tay. – "Cả ta lần ngươi đi thì tiểu hoàng tử phải làm sao? Hạ Cảnh Lam vẫn chưa biết việc tiêu trúc trở thành phế vật, chỉ cần ta không sự dụng tiêu trúc thì sẽ không có việc gì. Hơn nữa đám bài ma sói cũng không phải đèn dầu sắp cạn, nếu tên kia có điên lên thì ta cùng lá thế thân là được."


Hệ thống muốn nói gì đó tuy nhiên chưa kịp mở miệng đã bị một giọng nói khác xen vào.


"Mạc Nhiên, ngươi lần nữa xuống kinh thành Phồn Hoa sao?" – Hồ li nằm trên cành cây đầy hứng thú mà nhìn hai người đang trò chuyện.


"Đúng vậy, có lẽ ta phải ở dưới đó một thời gian." – Mạc Nhiên không hề giấu giếm gật đầu đáp lại.


Hồng Yêu suy nghĩ một lúc, mắt phượng cong lên thành hình trăng non.


"Ta đi cùng ngươi."


"Đi cùng ta?"


"Đúng vậy~ Chẳng phải ngươi lo lắng giáp mặt với tên nhóc nào sao? Ta dù sao cũng là hồ li ngàn năm làm sao không bảo vệ được một người cơ chứ. Ta bảo toàn mạng sống cho ngươi nhưng đổi lại ngươi phải nghe lời ta. Ta bảo ngươi mua cái gì ngươi phải mua cái đấy. Tuyệt đối không kì kèo!"


Tựu chung lại ngươi bảo vệ ta vì lo sợ không ai mua đồ ăn cho ngươi chứ gì?


Mạc Nhiên có chút cạn lời với yêu hồ. Tuy nhiên điều kiện này cũng quá hời với cậu nên cậu không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Khó khăn trước mặt tạm thời được giải quyết thì khó khăn tiếp theo đã mò tới cửa. 


"Mạc huynh đệ!" – Tiết Lâm từ bên ngoài hớt hả chạy vào, thần sắc trắng bệch. – "Hoàng tử... Hoàng tử trúng độc."


Mạc Nhiên không kịp hỏi tiểu hoàng tử trúng độc như thế nào liền bước nhanh về hướng Tiết Lâm. Khi cả ba người đến, gương mặt Nam Yến Hoài đã tím ngắt lại, trên bụng y là một mảng đỏ thẫm dưới chân vẫn còn con dao dính máu. Cậu cho người đem tiểu hoàng tử vào trong phòng rồi ra hiệu cho hệ thống lấy dao. Đến khi sắc mặt tiểu hoàng tử trở lại hồng hào Mạc Nhiên cũng mệt mỏi dựa vào thành giường. Dù được buff cho kĩ năng có thể giải độc nhưng khác với những người thường dược nhân sau khi cho máu rất khó có thể sản sinh ra máu để bù đắp lại. Tính đến số máu mà Mạc Nhiên dùng để cứu tiểu hoàng tử sau hai lần cũng phải mất đến nửa năm để phục hồi lại.


Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạc Nhiên biết là hệ thống mang đồ ăn vào liền không buồn quay đầu lại mở miệng nói vu vơ:


"Hệ thống, ngươi nói xem ai muốn hại nhân vật chính?"


"Có thể là Hạ Cảnh Lam, hắn đang thúc giục kí chủ nhanh lên." – Đặt thức ăn xuống hệ thống tiến đến giúp Nam Yến Hoài thay khăn.


Kí chủ nói đúng. Nhân vật chính hiện tại là trung tâm của sự chú ý vì vậy nó phải theo sát nhân vật chính không để y bị người ta ám sát.


"Ta hiểu rồi." – Mạc Nhiên nặng nhọc mà rơi vào giấc ngủ.


*****


Khi Mạc Nhiên đến phủ tướng quân, Hạ Cảnh Lam đang nhàn nhã ngồi ở tiểu viện ngắm hoa. Trong tiểu viện có một cây lê lâu đời. Thường thì hoa lê nở vào tháng 3 nhưng không biết vì lí do gì mà năm nay đến tận tháng 5 cây mới bắt đầu trổ hoa. Vừa thấy Mạc Nhiên, Hạ Cảnh Lam tay định nâng chén trà liền bỏ xuống, ánh mắt như cũ mang theo khiêu khích cùng tự đắc.


"Không ngờ Mạc công tử lại đến nhanh như vậy."


"Nếu ta không đến nhanh chỉ sợ mọi việc sẽ càng trở nên rắc rối hơn." – Mạc Nhiên không hề khách khí mà ngồi xuống trước mặt Hạ tướng quân. – "Người ngươi muốn đến cũng đã đến rồi. Mau thả những người ngươi bắt ra."


"Thật đáng tiếc ta còn đang định để họ gặp vợ con mình một chút." – Hạ Cảnh Lam vuốt ve miệng chén, giọng nói như cũ đạm nhiên. Tựa như hắn chỉ đơn thuần cho binh lính cùng gia đình gặp nhau mà không hề có ý đồ gì khác.


Quả nhiên là lấy gia đình ra đe dọa bọn họ.


Con ngươi Mạc Nhiên hơi lóe sáng. Thật may là cậu đến kịp trước khi hắn kịp động vào người vô tội. Ngay từ đầu Mạc Nhiên cũng không phải đến đây để uống trà thưởng hoa cùng tên điên họ Hạ này, biết Hạ Cảnh Lam đang chờ mình lên tiếng cậu liền theo ý nguyện của hắn mà chủ động mở miệng trước.


"Hôm nay ta đến đây là muốn thương lượng với ngươi."


"Thương lượng với ta sao?"


"Ta muốn ngươi giúp tiểu hoàng tử Nam Yến Hoài lên ngôi vua." – Mạc Nhiên không hề giấu giếm mà nói ra ý định của bản thân.


Trên đường đi cậu đã suy nghĩ kĩ về cả hai nhiệm vụ phụ. Nếu Hạ Cảnh Lam cùng ấu đế tiếp tục đối đầu chắc chắn phải giết Hạ Cảnh Lam thì nhân vật chính mới có cơ hội bước lên ngôi vua. Vì vậy để đảm bảo cả hai nhiệm vụ có thể hoàn thành, Mạc Nhiên chỉ có hai lựa chọn: Một là khiến Hạ chiến thần đứng về phía ấu đế, hai là làm hắn đứng ở phe trung lập. Dựa vào tình hình hiện tại, Mạc Nhiên biết thừa kẻ này sẽ không đứng ngoài cuộc chơi.


"Ngươi biết đó là tạo phản." – Hạ Cảnh Lam không hề bất ngờ mà nhướn mày nhìn người thanh niên trước mặt. – "Ngươi không sợ ta nói cho hoàng thượng sao?"


"Ngươi sẽ không." – Người thanh niên đầy tự tin mà lắc đầu.


Hạ Cảnh Lam không lên tiếng mà chờ cậu giải thích.


"Thứ nhất nếu như ngươi nói cho hắn về sự tồn tại của ta, chắc chắn ta sẽ bị truy nã và tống vào ngục. Dựa vào tình hình hiện tại ta tin tưởng ngươi sẽ không làm như vậy."


"Dù có bị tống vào ngục, ngươi vẫn sẽ trốn thoát." – Nghĩ đến lần trước để người này rời đi ngay trước mắt mình, ánh mắt chiến thần Nam Yến hơi tối lại.


"Uầy ta yếu ớt lắm chạm phát ngã luôn."


Trước vẻ mặt "ta rất yếu ớt" của Mạc Nhiên, Hạ tướng quân trực tiếp làm ngơ.


"Vậy còn thứ hai?"


"Vua đang e dè ngươi. Đế vương thường hay đa nghi bất kể lúc nào cũng sẽ tìm cách giết ngươi hoặc tước quyền chỉ huy quân đội trên tay ngươi. Ngươi hiện tại có thể xem là người có quyền lực nhất trong triều đình cũng là người có thể dễ dàng cướp ngôi vua nhất. Việc ngươi tự ý dẫn quân đội vào trong hoàng cung, tuy lấy lý do bảo vệ vua nhưng vẫn khiến đế vương nổi lên lòng nghi kị. Trong tình cảnh này đổi chủ chẳng phải là một quyết định đúng đắn sao?"


"Ngươi nói rất đúng ta quả thực đang bị hoàng thượng giám sát." – Nhìn vẻ mặt tràn trề hi vọng của người thanh niên, Hạ Cảnh Lam liền cong môi tàn nhẫn dập tắt hi vọng của cậu. – "Nhưng đó vẫn chưa đủ để thuyết phục ta."


"Vậy ngươi muốn thế nào?"


"Ta sắp ra biên cương. Đám người Đông Phong chuẩn bị khởi binh muốn giành là Uẩn Ngọc thành."


"Vậy sao, chúc ngươi đi vui vẻ." – Dù không hiểu vì sao người này lại đề cập đến biên cương nhưng Mạc Nhiên vẫn mở lời chúc hắn.


"Ta muốn ngươi đi cùng ta. Trong khoảng thời gian ta ở biên cương nếu ngươi có thể thành công thuyết phục ta, ta sẽ đầu quân cho Nam Yến Hoài."


Nụ cười trên môi Mạc Nhiên có chút cứng đờ. Ra biên cương sao? Với một kẻ trói gà còn không chặt như cậu, ra biên cương chẳng khác nào đi tìm chết.


"Sao vậy? Chẳng phải tối hôm đó ngươi vẫn còn hùng hùng hổ hổ đánh bại ta sao." – Ánh mắt Hạ Cảnh Lam không tự chủ mà nhìn xuống tiêu trúc giắt bên hông của Mạc Nhiên. – "Chẳng lẽ tiêu trúc của ngươi xảy ra vấn đề?"


"Không phải." – Như con mèo bị dẵm phải đuôi Mạc Nhiên vội phủ nhận. Biết rõ bản thân đến đây trong vị thế kẻ yếu hơn, cậu chỉ có thể cắn răng mà thỏa hiệp với tên Hạ thần kinh này. – "Ta sẽ đi cùng ngươi ra biên cương. Tuy nhiên nếu nhưng khi trở lại Phồn Hoa thành, ngươi vẫn chưa bị thuyết phục thì sao?"


"Đồng nghĩa với việc ta hết hứng thú với ngươi. Ta sẽ giao ngươi cho hoàng thượng và chính tay ta sẽ tra tấn ngươi."


Trước vẻ mặt máu lạnh của Hạ Cảnh Lam, Mạc Nhiên thở dài mà nhận mệnh. Quả nhiên là fuckboi chơi chán thì bỏ.


"Phải rồi, ta muốn viết thư cho một người. Ngươi có thể thay ta chuyển cho hắn được không?" – Nghĩ đến hệ thống vẫn chưa biết cậu bị đem đến phương xa, Mạc Nhiên liền muốn viết thư nhắc nhở nó một chút.


"Rất sẵn lòng."


Hạ Cảnh Lam dường như không buồn để ý xem người Mạc Nhiên muốn gửi thư là ai liền vỗ tay cho người đem giấy bút đến. Người thanh niên cầm bút chống cằm một lúc rồi bắt đầu hí hoáy viết. Nam nhân ngồi đối diện với cậu nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt cậu nhằm giết thời gian. Đột nhiên một bông hoa lê rơi xuống đáp trên tóc người thanh niên. Mạc Nhiên vì quá tập trung cũng không chú ý đến mấy thứ này vẫn cặm cụi mà viết. Hạ Cảnh Lam nhìn cánh một lúc liền vươn tay muốn gỡ hoa xuống.


"Xong rồi." – Mạc Nhiên kêu lên rồi ngồi thẳng người. Bông hoa cũng theo động tác của cậu mà rơi xuống. Hắn có chút tiếc nuối mà thu tay lại.


"Mang bức thư này đến quán nước nằm dưới gốc cây đa tại trấn nhỏ sát kinh thành, sẽ còn người đến đó lấy thư." – Mạc Nhiên dặn dò ngươi trước mặt rồi đưa tờ giấy cho hắn. Để chắc ăn cậu đã viết địa chỉ cụ thể lên mặt giấy, chắc chắn không có chuyện ship hàng sai địa chỉ.


"Ngươi không sợ ta đọc sao?"


"Ngươi có thể đọc." – Mạc Nhiên nhún vai trả lời.


Trước thần sắc đạm nhiên của cậu, Hạ Cảnh Lam nghi ngờ mà nhìn tớ giấy trên tay mình.


"Gửi hệ wốq wân yêu.


Hiện tại ta daq mắk kẹt tại biên kươq xa qút qàn. Mọi việk ở kin' wàn' kũq n'ư Wái Bìn' kuân dều zao lại co qươi. Vào dêm căq còn hãy mở túi lụa ta cuẩn bị sẵn. Dó cín' là cỉ nan zúp qươi làm việk. Ta sẽ kố gắq căm cỉ hoàn wàn' n'iệm vụ dể sớm doàn tụ với qươi.


Qười viết: Mạk dẹp cai."


(Gửi hệ thống thân yêu.


Hiện tại ta đang mắc kẹt tại biên cương xa ngút ngàn. Mọi việc ở kinh thành cũng như Thái Bình quân đều giao lại cho ngươi. Vào đêm trăng tròn hãy mở túi lụa ta chuẩn bị sẵn. Đó chính là chỉ nan giúp ngươi làm việc. Ta sẽ cố gắng chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ để sớm đoàn tụ với ngươi.


Người viết: Mạc đẹp trai.)


Hạ Cảnh Lam sau khi đọc xong thư: ... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.