An Nhiên

Chương 79: Thế giới X - Chương 6: Cô gái đó



Mạc Nhiên cùng Vạn Phong ôm nhau lăn đến một mật thất nhỏ.


"A... Anh có sao không?" – Mạc Nhiên xoa xoa trán mình chợt nhớ đến Vạn Phong vừa rồi vươn tay đỡ đầu cậu. Cậu liền lo lắng mà kiểm tra tay hắn nhưng vì quá tối không thể nhìn ra cái gì.


"Không sao." – Vạn Phong nhanh chóng rụt tay lại sau đó bắt đầu quan sát căn phòng.


"Không ngờ dưới gầm bàn lại là cửa dẫn đến mật thất. Xem ra ngay hôm nay tôi đã dùng hết vận may của mình trong một năm rồi."


Mạc Nhiên phì cười mà đi sâu vào trong. Mật thất này chỉ đơn giản là một căn phòng nhỏ bị bịt kín, có lẽ vị trí dưới gầm bàn kia vừa là cửa vào cũng là cửa ra. Nhưng để như vậy có quá lộ liễu không? Chẳng may người ở muốn đem cái bàn đi mà vô tình đá phải thì nơi này cũng không còn là bí mật nữa. Hoặc có thể đây là manh mối mà "Trò chơi" muốn người chơi phát hiện ra. Chắc chắn phải liên quan mật thiết đến nhà họ Tố.


"Có thể đây là manh mối quan trọng để chúng ta điều tra thôn Phong. Vạn Phong, anh có mang điện thoại không?" – Mạc Nhiên quay sang hỏi người bên cạnh. Dù điện thoại của tất cả đều không bắt được sóng nhưng ít nhất nó vẫn có tác dụng chiếu sáng.


"Không cần." – Vạn Phong chìa ra một cây nên cùng hộp diêm. – "Nơi này có nến."


Ánh sáng xuất hiện, chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Vạn Phong tiện thể cũng cũng làm căn phòng sáng hơn. Mạc Nhiên lúc này mới nhận ra căn phòng treo rất nhiều ảnh hơn nữa đều là cùng một người. Nhân vật chính của mọi bức ảnh là một cô gái, có lẽ khoảng hơn hai mươi tuổi. Người con gái này rất đẹp, nếu như xuất hiện ở thành phố chắc chắn cô sẽ thành con mồi của những tay săn người mẫu. Tuy nhiên...


"Chụp mọi nơi mọi lúc thế này... trời ạ còn chụp cả lúc cô ấy thay quần áo, tên này là biến thái à?" – Mạc Nhiên nhăn nhó mặt mũi mà buông tấm ảnh ra.


"Cô gái này là người của Tố gia sao? Không đúng! Tố Hồng Diễm chúng ta đều gặp qua rồi, Tố An là con trai nên có thể bỏ qua, chị cả Tố Như Nguyệt năm nay cũng đã hơn 30 hơn nữa đã có hai đứa con chắc chắn không thể thanh xuân như vậy được. Chẳng lẽ ai trong Tố gia thầm thích cô gái này?"


"Cô gái này ở trong Tố gia." – Vạn Phong đưa tay chỉ vào khung cảnh phía sau cô gái. Thiết kế khung gỗ tỉ mỉ như vậy cũng chỉ có nhà trưởng thôn mới được ưu đãi như vậy còn những nhà khác hoàn toàn là lớp gỗ thô kệch.


"Anh nói đúng. Có thể chụp được cả cảnh con gái người ta thay quần áo chắc chắn phải sống dưới một mái hiên mới có thể làm như vậy. Chẳng lẽ là người ở sao? Ài thật đau đầu. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng trưởng thôn đang cố lấp liếm điều gì đó về nơi này." – Mạc Nhiên vuốt cằm mà suy tư.


"Trò chơi" đưa ra nhiệm vụ cá nhân ép buộc cậu phải đi theo ma nữ kia chắc chắn muốn cậu phát hiện ra căn phòng này. Tiện tay nhặt lấy một tấm hình ít bị chú ý nhất, cậu vỗ vai Vạn Phong ra hiệu cho hắn tắt nến. Nếu phần nến bị đốt quá nhiều chắc chắn chủ nhân của căn phòng sẽ nghi ngờ có người đến đây mà Mạc Nhiên vẫn chưa muốn rút dây động rừng.


Vạn Phong cùng Mạc Nhiên rất ăn ý mà cùng nhau rời khỏi mật thất. May mắn lần này cả hai trở về phòng mà không gặp bất kì trở ngại nào.


Đến khi đặt lưng xuống giường, Mạc Nhiên mới để ý lúc này đã qua 12 giờ được một lúc vì vậy cậu vội vã mở bảng điện tử ra.


[0 giờ restart đã kích hoạt:


Ngày thứ nhất: Vật phẩm hỗ trợ của bạn là "Quả cầu tiên tri".]


Mạc Nhiên: ...


Gì? Chỉ có vậy thôi sao? Không có hướng dẫn sử dụng? Đậu!


Nghiên cứu một hồi vật phẩm hỗ trợ mình vừa "mướn" được, Mạc Nhiên quyết định từ bỏ ý định dùng thử. Nếu bây giờ sử dụng, thời gian sử dụng lần tới sẽ là sau 12 tiếng, cậu cũng không ngu đến nỗi như vậy. Tốt hơn hết ngày mai cứ tìm đến chính chủ mà hỏi.


Nghĩ vậy Mạc Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều về vật phẩm hỗ trợ nữa. Đóng lại bảng điện tử, cậu cũng nhận ra bản thân đã đến giới hạn nếu không nghỉ ngơi chỉ sợ mai cũng không có sức mà dậy. Làm tốt công tác tư tưởng, Mạc người chơi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ mà không để ý Vạn Phong vẫn luôn nhìn cậu từ nãy đến giờ.


******


Sau một đêm nghỉ ngơi đầy đủ, ngày hôm sau thần sắc của tất cả người chơi đều tốt hơn rất nhiều. Vì hôm qua quá mệt mỏi nên chưa ai kịp tắm, Dư Kiều Kiều liền đề nghị ra con sông gần thôn tắm rửa một chút. Phụ nữ sẽ tắm trước còn cánh đàn ông sẽ đứng ngoài trông xem có kẻ nào dám rình trộm bọn họ không.


"A~ Thật thoải mái." – Dư Kiều Kiều thoải mái ngả người ra đằng sau. Tống Diệu Ân nhìn cặp bưởi đang trôi nổi trên mặt nước của ai kia liền bĩu môi tiếp túc cọ rửa chân tay.


"Phải rồi. 0 giờ restart các chị nhận được gì vậy?" – Lưu Vy mở miệng đánh tan không khí trầm mặc giữa 3 người.


"Tôi nhận được vật phẩm hỗ trợ của Đỗ Gia Mộc. Sáng nay có mặt dày hỏi cách sử dụng nó nhưng tên đáng ghét đó nhất quyết không không nói cho tôi." – Dư Kiều Kiều thở dài mà vuốt mái tóc ẩm ướt của mình. – "Tôi với hắn ta cũng tính là chỗ quen biết vậy mà còn đề phòng tôi hơn cả đề phòng địch. Các cô nói xem cô gái yếu liễu tơ đào như tôi có thể làm gì được hắn chứ."


Lưu Vy chợt nhớ Ân Cửu đã từng kể người phụ nữ này từng vì nhiệm vụ mà suýt nữa thẳng tay giết anh. Cô nhìn Dư Kiều Kiều đang làm vẻ yếu ớt bên cạnh liền run rẩy lui xa một chút.


"Vậy phải xem cách làm người của cô thế nào." – Tống Diệu Ân cười nhạo một tiếng rồi mới trả lời câu hỏi của Lưu Vy. – "Của tôi là bài ma sói của Mạc Nhiên. Tôi đã hỏi chính chủ về cách dùng rồi tất nhiên là sẽ không như ai đó bị người ta phũ phàng từ chối rồi. Mạc Nhiên giải đáp rất kĩ nhưng theo tôi mấy lá bài ma sói Mạc Nhiên lựa chọn sẽ không quá có ích trong thế giới này. Vậy còn em, Lưu Vy?"


"Em... em vẫn chưa biết vật phẩm hỗ trợ mình nhận được là của ai. Em vẫn chưa dám hỏi." – Lưu Vy xấu hổ mà cúi đầu. Bởi vì hồi nhỏ từng bị một bạn nam tỏ tình hơn nữa còn suýt bị cưỡng hôn nên hình thành tâm lý sợ đàn ông trong Lưu Vy.


"Em gái phải mạnh mẽ lên chứ." – Tống Diệu Ân hào phóng mà vỗ vỗ vai an ủi cô nhóc cấp 3. – "Nếu cần chị sẽ đi cùng em. Đám đàn ông kia trông vậy thôi chứ toàn một đám yếu sinh lý."


"Chậc nhóc ngực sân bay, cô cũng phải trừ Mộc Mộc nhà tôi ra chứ. Tôi cùng Ân Cửu trải qua 2 thế giới X với nhau, anh ta là người thế nào tôi biết rõ hơn cả. Mộc Mộc trông thô lỗ vậy thôi chứ anh ta là kẻ ghét mấy kẻ bắt nạt trẻ em phụ nữ nhất trên đời. Tôi cảm thấy người chơi trong thế giới X lần này đều là những người tử tế chắc chắn sẽ không có ai thừa nước đục thả câu mà làm hại em đâu. Nếu hắn muốn chạm vào em trước hết phải bước qua chị đây đã."


"Chị Kiều Kiều." – Lưu Vy cảm động mà nhìn Dư Kiều Kiều.


Bình thường trông cô có vẻ không đáng tin như Lưu Vy biết Dư Kiều Kiều là người từng trải sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn học sinh chỉ biết cầm bút như cô. Vì vậy Lưu Vy lựa chọn dựa vào người phụ nữ này. So với việc dựa vào một gã đàn ông mà bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đòi hỏi thân thể bạn thì dựa vào người phụ nữ có trái tim sắt đá như Dư Kiều Kiều vẫn tốt hơn.


Lưu Vy nhanh chóng tắm rửa xong. Để lại hai người phụ nữ còn không ngừng mỉa mai nhau, cô nhóc ôm lấy đống quần áo bần của mình ra một góc khá xa để giặt qua.


Trong lúc này, đám đàn ông con trai lại ngồi tụ tập một góc ăn sáng. Mạc Nhiên kể cho đám người Ân Cửu về chuyện đêm qua mình và Vạn Phong gặp phải. Ai nấy nghe xong đều rơi vào trầm mặc. Mọi người đều có hướng suy nghĩ giống Mạc Nhiên nhưng manh mối lại quá ít, họ không thể mạo hiểu mà đem tấm ảnh người phụ nữ này đi hỏi trưởng thôn được.


Mạc Nhiên ngồi một góc đã sớm giải quyết xong bữa sáng của mình. Cậu cầm điện thoại rồi mở phần tin nhắn lên. Sau 0 giờ phần tin nhắn trong điện của tất cả người chơi đã được mở ra nhờ vậy Mạc Nhiên có thể thông qua đó tìm hiểu về tính cách từng người. Giao diện tin nhắn xuất hiện. Đúng như dự đoán của Mạc Nhiên, bọn họ có một nhóm chat chung.


[Vy Vy: Ngày mai khởi hành rồi. Đây là lần đầu tiên em đi xa như vậy thật sự hưng phấn đến nỗi không ngủ được (mặt cười).


Kiều mỹ nhân: Em mà không ngủ ngày mai sẽ bị mụn đấy (mặt quỷ) (mặt quỷ). Dù sao cũng phải cảm ơn Vu Đồng vẫn còn nhớ đến người bạn cũ này.


Tống Diệu Ân: :)))


Kiều mỹ nhân: Ây da tôi đùa tí thôi cô đừng nóng như vậy chứ. Ngày xưa tôi vẫn thường trêu Đồng Đồng như vậy mà. Nếu cô không thích tôi liền không trêu nữa~


Đồng Vu: Mọi người đừng cãi nhau như vậy có được không!!! Dù sao chúng ta cũng phải đồng hành với nhau trong một thời gian dài mà.


Mạc_luv_Phong: Đúng đó. @Vạn_luv_Nhiên, anh mau nói gì đi. Vào nhóm mấy ngày mà chả nói gì là sao?


Vạn_luv_Nhiên: Ừm. Yêu em.


Mạc_luv_Phong: Em cũng yêu anh (hôn) (hôn).


Kiều mỹ nhân: Xùy xùy cút đi đám yêu nhau (giơ ngón giữa). FA mới là số một!


Vy Vy: (đỏ mặt) (đỏ mặt) (đỏ mặt).


Tống Diệu Ân: @Kiều mỹ nhân, tôi cảm thấy cô đang ghen tị với người có cặp có đôi tình đúng hơn (mặt kinh bỉ).


Ân Ân Cửu Cửu: Thôi nào các cô gái. Cãi nhau sẽ làm giảm nhan sắc xinh đẹp của các cô đấy. Mà cho dù có giảm bao nhiêu các cô vẫn xinh đẹp (nháy mắt).


Kiểu mỹ nhân: Ái chà, hôm nay Ân Cửu nhà ta dẻo miệng ghê. Chẳng lẽ được sếp tăng lương? A phải rồi. Đỗ Gia Mộc, tôi nghe nói em gái cậu là bạn học của Vy Vy. Sao không để con bé đi cùng? Có bạn cùng trang lứa Vy Vy sẽ bớt ngại ngùng hơn.


Anh trai của Đỗ Dung: Con nhóc đã sớm cao chạy xa bay cùng bạn mình rồi.


Anh trai của Đỗ Dung: Sau khi đạt giải nhì cuộc thi ba lê ba lủng gì đấy con bé liền xin phép ba mẹ đi chơi cùng bạn. Mải vui chơi đến nỗi tôi nhắn tin mà cũng không trả lời, gọi cho con bé thì kêu phiền cho tôi vào danh sách đen luôn rồi. Thật không ai quản nổi!


Kiều mỹ nhân: (ha ha) (ha ha).


Kiều mỹ nhân: Đáng lẽ cậu phải học tập Ân Cửu, bám theo em trai đến tận đây chứ.


Mạc_luv_Phong: Anh trai tôi không phải như vậy đâu...


Ân Ân Cửu Cửu: Lần này tôi thật sự bị oan mà (khóc) Chỉ là nơi các cậu đến trùng hợp với nơi tôi cần đi thị sát thôi.


Tống Diệu Ân: Huh? Em nghe nói anh làm ở công ty gì lớn lắm cơ mà. Cái gì mà tập đoàn Cao Cao gì đấy...


Đồng Vu: Là Cao Thiên.


Tống Diệu Ân: Đúng Đúng Đúng. Tập đoàn lớn như vậy mà mò về nơi hẻo lánh để thị sát sao?


Đồng Vu: Nghe cũng vô lý thật. Khi tôi nghe Gia Mộc chọn thôn Phong mà địa điểm đi chơi tôi còn cho rằng hắn đang đùa.


Vy Vy: A em hiểu rồi. Anh Gia Mộc vừa share vị trí của thôn Phong cho em, em phát hiện nơi ấy rất thích hợp để ngắm nguyệt thực.


Kiều mỹ nhân: Ể nguyệt thực? Hình như tôi có nghe nói trên ti vi. Ây da không ngờ Đỗ Gia Mộc trông cục súc như vậy cũng tâm lý ghê (thả tim) (thả tim).


Anh trai của Đỗ Dung: Hừ.


Kiều mỹ nhân: Ân Cửu, hóa ra anh bám theo chúng tôi chỉ để ngắm nguyệt thực thôi sao? Tôi cứ tưởng vì tình bạn của chúng ta cơ chứ. Thật đáng thất vọng~


Ân Ân Cửu Cửu: Tôi đi thị sát thật mà (khóc) (khóc). Ngay hôm ấy tôi chỉ vô tình kể với đồng nghiệp nghe về chuyến đi chơi của Mạc Nhiên không ngờ trưởng phòng lại nghe thấy. Trưởng phòng nói đã phái hai người đi thị sát nhưng đến giờ vẫn chưa thấy họ trở về nên nhờ tôi lên đấy một chuyến xem sao. Nếu thị sát thành công trở về còn được thăng chức.


Kiều mỹ nhân: Thật ghen tị~


Ân Ân Cửu Cửu: Được rồi, Kiều Kiều dù cô hận tôi hay ghen ghét tôi cũng nên để ngày mai. Muộn rồi mọi người mau ngủ đi. @Mạc_luv_Phong, em cũng mau đi ngủ đi còn nhắn tin với tên nhóc Vạn Phong kia nữa anh liền tắt wifi.


Mạc_luv_Phong: Vâng.


Kiều mỹ nhân: Ngủ ngon (thả tim).


Vy Vy: Mọi người ngủ ngon. おやすみ (thả tim).]


Cuộc trò chuyện đến đây là kế thúc.


Sau khi lướt một đoạn dài tin nhắn, Mạc Nhiên có thể nắm sơ sơ mục đích tất cả đến đây. Ngoại trừ Ân Cửu đến đây để thị sát còn lại đều mang mục đích ngắm nguyệt thực. Điều Mạc Nhiên chú ý đến là vì sao Đỗ Gia Mộc lại biết đến thôn Phong. Cậu cảm thấy thôn Phong không giống thôn xóm cởi mở giao thương với bên ngoài. Có thể biết rõ vị trí thôn Phong như vậy có lẽ Đỗ Gia Mộc có mối liên hệ nào đó với nơi này sao?


Mạc Nhiên muốn tìm thêm vài tin nhắn riêng tư giữa mình và các thành viên trong nhóm nhưng nhận lại chỉ là một mảng trắng xóa. Xem ra "Trò chơi" cũng không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho người chơi. Cậu thở dài lần nữa mở ra nhóm chat, cẩn thận mà đọc lại.


"Phải rồi, nhắc đến tấm ảnh tôi chợt nhớ." – Vu Đồng đang gặm ngô chợt kêu lên. Ngay lập tức mọi người liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.


"Chẳng lẽ cậu gặp qua cô gái này sao?" – Ân Cửu lần nữa giơ tấm ảnh lên.


"Không phải." – Vu Đồng vội vã xua tay. – "Sáng nay tôi có bắt gặp một gã đàn ông đang đứng lấp ló ở bụi cây. Tôi cho rằng là trộm liền tóm gã ra nhưng gã một mực nói mình là nhiếp ảnh hơn nữa còn giờ máy ảnh lên chứng minh. Hắn nói hắn tên Lâm Tịnh."


"Lâm Tịnh sao? Đây chẳng phải là con rể của trưởng thôn sao?" – Mạc Nhiên lầm bầm mà lặp lại cái tên này.


"Con rể của trưởng thôn?"


"Phải rồi hôm qua anh cùng anh Gia Mộc không ở đó nên không biết bọn họ. Nhà trưởng thôn có ba người con là Tố Như Nguyệt, Tố An, Tố Hồng Diễm cùng con rể cũng là chồng của Tố Như Nguyệt – Lâm Tịnh. Tố Hồng Diễm chính là cô gái xinh xắn hôm qua mang đồ ăn cho chúng ta."


"Theo tôi chúng ta nên điều tra từ gã quái gở Lâm Tịnh kia trước."


Quăng bắp ngô lên bàn, Đỗ Gia Mộc từ trên ghế đứng dậy. Hắn dù sao cũng từng là người của quân đội, mặc dù ngày hôm qua bị gã tâm thần kia quăng xuống đất nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là hắn lại khôi phục lại thể trạng như cũ. Nếu đã khôi phục hắn cũng không ngồi yên chờ tai họa đến tìm mình.


"Tôi lại cho rằng chúng ta nên đi tìm người đàn ông đã dẫn chúng ta vào thôn ngày hôm qua." – Dư Kiều Kiều cùng Tống Diệu Ân từ từ tiền lại gần đám đàn ông.


"Cô..."


"Từ từ đã Gia Mộc." – Ân Cửu vội vươn tay ngăn Đỗ Gia Mộc sau đó anh dùng vẻ mặt ôn hòa mà hỏi Dư Kiều Kiều:


"Tại sao lại tìm ông ta?"


"Mọi người nhớ câu nói đầu tiên ông ta nói khi gặp chúng ta không?"


"Hmm... "Các người là ai? Nếu để kiểm chứng ma quỷ thì các người mau về đi."." – Vu Đồng suy nghĩ một hồi xong đáp lại. Đến khi nói xong anh mới ngẩn người ra. – "Eh?"


"Đúng vậy. Tôi đoán trong thôn này đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Cứ cho là gã đàn ông Lâm Tịnh kia rất đáng nghi đi nhưng các cậu nghĩ xem, các cậu chỉ có một tấm ảnh thậm chí còn không biết cô ta là ai làm sao ép được Lâm Tịnh nói ra sự thật? Chi bằng trước tiên hỏi thăm thôn xóm một chút xác định danh tính cô gái trong ảnh rồi tìm Lâm Tịnh sau."


"Cô nói cũng có lý. Vậy ý kiến mọi người thế nào?"


Mặc dù quan điểm của Dư Kiều Kiều rất đúng nhưng Ân Cửu vẫn tôn trọng ý kiến của tất cả liền quay sang nhìn từng người. Ngoài trừ Đỗ Gia Mộc chỉ hừ lạnh không lên tiếng còn lại đều nhất chí.


Ngay khi tất cả định rời đi thì Lưu Vy bị mọi người bỏ quên đột nhiên kêu lên. Dư Kiều Kiều cùng Tống Diệu Ân chợt nhớ ra Lưu Vy vẫn ở bờ sông giặt quần áo.


Đến khi tất cả chạy ra Lưu Vy đã bị dòng nước cuốn ra giữa mặt sông. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.