An Nhiên

Chương 99: Thế giới 4 - Chương 5: The Crystal Coffin



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại vương quốc Monarda có một nàng công chúa xinh đẹp sống cùng 12 người anh trai. Tuy nhiên không ai biết rằng công chúa không hề có 12 anh trai nào hết. Bọn chúng là 12 tên cướp đã giết chết cha mẹ nàng và lấy danh nghĩa là anh trai để biến công chúa thành món hàng trao đổi lợi ích chính trị. Sau nhiều năm nhẫn nhịn cuối cùng công chúa cũng cùng thần dân của mình vùng lên giết chết 12 tên cướp. Sau khi đoạt lại ngôi công chúa cho người lột da chúng làm thành 12 con quạ.


Có một hoàng tử trúng lời nguyền của phù thủy trở thành một con ếch xấu xí. Một công chúa nhỏ tuổi đánh rơi quả cầu yêu thích của mình xuống cái ao. Hoàng tử ếch liền trao đổi với công chúa rằng nếu hắn nhặt quả cầu lên cho nàng công chúa phải trao cho hắn một nụ hôn. Công chúa không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý. Cho đến khi nhặt quả cầu kia lên hoàng tử liền phát hiện đó không phải quả cầu mà là một cái đầu người. Từ đó chẳng ai nghe nói về hoàng tử ếch nữa.


Quốc vương Lavandula là Asinus đột nhiên đưa ra tuyên bố rằng ông muốn cưới con gái của mình. Sau nhiều lần thách thức vua cha, công chúa vẫn chẳng thể làm khó được ngài vì vậy chỉ có thể ôm mặt khóc lóc trong phòng. Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất thì bà tiên đỡ đầu hiện ra. Bà nói nàng hãy yêu cầu vua cha lột da con lừa tạo ra vàng của mình để dâng lên công chúa. Quả nhiên ngày hôm sau trước cửa phòng của nàng xuất hiện một tấm da lừa. Nhưng công chúa Lavandula không biết, nàng từ nhỏ đã dính phải lời nguyền rằng người đàn ông cưới nàng đầu tiên sẽ bị yểm bùa hóa thành lừa. Vì không muốn con gái yêu mình đau khổ vua cha của nàng liền quyết định chịu đựng lời nguyền mà tỏ ý muốn cưới nàng đầu tiên. Về con lừa biết tạo ra vàng của nhà vua đó không ai khác ngoài ngài. Asinus có nghĩa là con lừa, biệt danh của đức vua là "con lừa tạo ra vàng".


"Kế tiếp..." – Người thanh niên khẽ mỉm cười nhìn kẻ trước mặt. – "Bluebeard bị mọi người e ngại vì bộ râu xanh xấu xí của ông ta. Ông ta đã cưới vợ 3 lần nhưng cả ba người họ đều mất tích. Đến người vợ thứ 4, như mọi lần, Bluebeard trao cho cô một chùm chìa khóa và cấm tiệt cô được mở. Tuy nhiên không dấu nổi sự tò mò, người vợ thứ tư đã mở căn phòng cấm ra. Và cô ta thấy gì? Một căn phòng toàn váy vóc, trang sức cùng đồ trang điểm. Bluebeard yêu thích cơ thể ấm áp của phụ nữ và gã khát khao được làm phụ nữ. Khi những người vợ của gã nhìn thấy và chửi gã là đồ biến thái, Bluebeard đã không chịu được mà giết họ. Gã bảo quản họ trong sáp, mặc lên cho họ những bộ váy đẹp nhất và để họ ngồi trong những chiếc bàn sang trọng."


"Thật là những câu chuyện cổ tích cảm động phải không, ngài Bluebeard? Oops, xin lỗi, ta quên mất ngài cũng đã bị làm thành tượng sáp rồi nên làm sao trả lời ta được."


"Thu thập xong hoa rồi thì chúng ta mau đi." – Từ trong căn phòng nhỏ của Bluebeard, một thiếu niên mặc áo choàng đen bước ra.


"Ngươi thật chẳng có một chút hài hước nào như chủ nhân của ngươi." – Người thanh niên bĩu môi từ từ đứng dậy.


Hai người này chính là hệ thống cùng Hỗn Độn. Sau khi Mạc Nhiên biến mất cùng Tô Nhã, hệ thống quyết định quay lại thế giới thứ 2 để tìm gương thần. Để có thể trao đổi với gương thần bọn họ bắt buộc phải tìm đủ 5 loại đau thương để đưa cho hắn. Hệ thống đến thế giới cổ tích là vì cứu Mạc Nhiên nhưng nó không hiểu vì sao kẻ nguy hiểm này lại đi cùng mình.


"Ta đã nói bao lần rồi ta cũng muốn cứu bạn tốt của ta mà~"


Người thanh niên điển trai liền nhe răng cười đầy ngả ngớn. Hai từ "bạn tốt" bị hắn nhấn mạnh đến nỗi khiến người khác phải hoài nghi giữa hai người không chỉ là bạn tốt mà còn có một mối quan hệ mờ ám nữa.


Hệ thống không để ý đến hắn mà tiếp tục đi về phía trước. Hiện tại đã thu thập đủ 4 loài hoa và vẫn còn một loại nữa nhưng hệ thống lại chẳng thể tìm được chút manh mối nào.


"Quả nhiên như ta đoán, ngươi không hề biết loại hoa cuối cùng ở đâu. Father của các ngươi thật keo kiệt khi không chia sẻ cho các ngươi biết."


"Không được xúc phạm Father." – Hệ thống nhìn người thanh niên đầy địch ý. – "Ngươi đừng quên hắn cũng là ngươi Father."


"Đúng vậy, vì hắn là Father của ta nên ta muốn giết hắn. Ta nghe nói kẻ thủ hộ thế giới này được tạo ra từ một giọt máu của Father?"


"Chuyện này không liên quan đến ngươi. Nếu ngươi muốn mau chóng gặp được gương thần thì mau nói loại hoa cuối cùng nằm trong câu truyện cổ tích nào."


"Ta không chỉ biết nó nằm ở đâu mà còn biết nó sản sinh từ trên người ai. Ngươi hẳn cũng muốn gặp lại kẻ đã gây ra tất cả rắc rối này nhỉ?"


*****


Tô Nhã hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm căn nhà kẹo ngọt. Ả không biết vì sao mình lại bị kéo đến thế giới này. Cho dù đã trải qua nhiều lần luôn hồi ả vẫn không thể quên được nơi này. Nơi mà ả cùng người kia gặp mặt. Cỡ nào vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc. Cho đến khi Mạc Nhiên cùng kẻ đó xuất hiện xé rách tấm màn giả dối mà Tô Nhã tạo dựng lên. Từng dòng kí ức cứ như vậy tràn ngập trong đại não của Tô Nhã. Ả chợt nhớ ra vì sao bản thân mình hận Mạc Nhiên đến như vậy.


Hắc ám rút đi liền để lại vô số đau thương. Tô Nhã ôm mặt khóc nức nở, móng tay nhọn hoắt cứa vào da thịt. Mọi chuyện bắt đầu từ khởi nguyên, khi chưa tồn tại bất kì vòng luân hồi nào và kẻ kia xuất hiện bên cạnh người thanh niên với vai trò là... hệ thống.


--------------------Khởi nguyên------------------------------


Hansel và Gretel là những đứa trẻ ngoan nhưng cha mẹ chúng lại không yêu chúng. Hai đứa trẻ bé nhỏ bị bỏ lại trong rừng cùng với hai mẩu bánh mì nhỏ. Em gái dễ thương của Hansel gỗi đầu lên đùi anh trai. Trong cơn giá lạnh em sợ hãi mà rúc vào lòng anh trai.


"Hansel, em sợ quá."


"Em cứ ngủ đi. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm được đường về nhà."


Hansel vuốt ve mái tóc của em gái mà an ủi. Nhưng sự thật những đứa trẻ không tìm được đường về nhà. Chúng đã đi cả ngày lẫn đêm. Chúng băng qua hết con suối này đến con suối khác nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy căn nhà với ống khỏi trắng. Gretel ngày càng suy yếu, em đã đói đến nỗi không thể nhấc nổi chân mà phải nhờ anh trai cõng.


Trong một lần Hansel đi ra ngoài kiếm dâu dại, cậu bé liền nhìn thấy một người bé nhỏ đang núp ở trong gốc cây. Cậu bé lương thiện liền tỏ ra thương cảm đối với người bé nhỏ trong chiếc áo choàng rộng lớn.


"Người bé nhỏ đáng yêu, cậu đang rất đói phải không? Tôi có một chút dâu dại cùng nước suối. Tôi nghĩ cậu sẽ cần đến nó."


"Cút đi! Ta không cần đến sự giúp đỡ của loài người."


Người bé nhỏ đột nhiên tức giận mà kêu ré lên. Hansel sợ quá liền để lại nước suối cùng dâu dại ở lại sau đó chạy đi mất.


Tuy nhiên ngày hôm sau, khi đi kiếm táo rừng cho em gái cậu lại gặp người bé nhỏ hôm qua. Hansel tốt bụng tiếp tục để lại cho cho người bé nhỏ một chút táo rừng cùng nước suối. Tuy nhiên lần này cậu vẫn bị người bé nhỏ đuổi đi.


Mỗi ngày, người bé nhỏ cùng Hansel lại gặp nhau một lần và cậu bé đều vui vẻ để lại cho người bé nhỏ một chút đồ ăn của mình. Dần dần người bé nhỏ không còn phòng bị cậu nữa. Hansel biết được người bé nhỏ tên là Rumpelstilzchen (đồ bỏ xó) vì vậy cậu nhóc liền gọi người bạn mới này là Rum. Rum chỉ ngang tuổi Hansel thôi nhưng từ nhỏ Rum đã biết pháp thuật. Khi thấy một thôn nữ nhỏ đang ngồi khóc vì không thể kéo sợi rơm thành vàng nên đã mủi lòng giúp nàng.


"Đến lần thứ ba tôi cảm thấy người đàn bà quá tham lam và lười biếng vì vậy tôi đã đưa ra yêu cầu khi bà ta thành hoàng hậu tôi sẽ lấy đi đứa con đầu lòng của ả. Cậu nói xem để một người mẹ như vậy nuôi dưỡng một đứa trẻ làm sao thành tài được. Ai ngờ bà ta khóc lóc than vãn nhiều quá tôi liền thương tình. Tôi liền phá đi quy tắc của mình nói rằng chỉ cần bà ta đoán được ra tên tôi thì tôi sẽ xóa bỏ hiệp nghị." – Rum tức giận nhai ngấu nghiến quả dâu dại. – "Nhưng ai ngờ loài người toàn những kẻ đểu giả. Sau khi cho người theo dõi tôi, bọn chúng liền biết được tên thật của tôi. Hiệp nghị xóa bỏ, hoàng hậu liền hạ lệnh cho người xích tôi lại ở đây."


"Nhưng Rum nhỏ như vậy làm sao nuôi được trẻ con vẫn nên để mẹ ruột của đứa bé nuôi thì tốt hơn." – Hansel hợp tình hợp lý mà nói ra suy nghĩ của mình.


"Nhưng bà ta không xứng để nuôi đứa trẻ. Ngay cả cậu cũng chỉ trích tôi sao? Cậu cũng bị cha mẹ bỏ rơi mà Hansel." – Rum tức giận mà hét toáng lên. – "Tôi sẽ bắt tất cả trẻ con rồi nhốt trong ngôi nhà kẹo ngọt. Bọn họ sẽ không phải chịu bất kì thương tổn nào. Cậu cút đi! Cút mau đi nếu không tôi sẽ ăn thịt cậu."


Dựa theo tiếng hét của Rum, núi rừng bắt đầu rung chuyển. Hansel sợ hãi mà bỏ chay. Ngày hôm sau cậu bé cũng không đến nữa, rồi ngày kia, rồi ngày kìa. Rum bắt đầu ân hận. Nó bắt đầu nhớ Hansel, người duy nhất cho nó ấm áp. Nó không muốn nổi giận với Hansel. Rum từ nhỏ sinh ra từ núi rừng vì vậy nó không học được cách che giấu cảm xúc như loài người. Nó ghét ai, thích ai đều bộc lộ cảm xúc ra ngoài.


Cuối cùng Rum không thể chịu nổi cô đơn nữa. Nó phá vỡ gông cùm do hoàng hậu mời người đặc chế. Nó dùng chân trần chạy ngang qua các khu rừng để Hansel. Sau nhiều nỗ lực Rum cuối cùng cũng nhìn thấy cậu bé rồi. Nó vui vẻ ôm lấy Hansel, chiếc mũ trùm rơi xuống để lộ mái tóc đen nhánh của thiếu nữ.


Hansel rất vui khi gặp lại Rum nhưng em gái Gretel của cậu lại không như vậy. Em ghét những thứ có ma pháp. Em sợ hãi mà kêu Hansel đuổi Rum đi. Rum đã tự tin rằng bản thân mình rất quan trọng đối với Hansel như cách cậu quan trọng trong lòng nó vậy. Nhưng không ngờ Hansel thật sự đuổi Rum đi.


Nó hai mắt đỏ bừng nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau đầy thân mật mà rời đi tìm đường về nhà. Rum hận Hansel. Rum hận Gretel. Nó chán ghét loài người độc ác, tham lam và lười biếng. Vì vậy nó muốn khiến cả hai anh em đau khổ.


Rum biến ra một căn nhà bánh kẹo lừa hai anh em dính bẫy. Sau đó nó thôi miên Hansel khiến cậu nghĩ rằng em gái là phù thủy muốn ăn thịt mình. Rum khoái chí cười khi thấy Hansel đẩy cả người em gái vào trong bếp lò.


Sung sướng quá! Vui vẻ quá!


Nó chờ mong nghĩ đến vẻ mắt của Hansel khi thoát khỏi ảo giác. Hẳn sẽ rất thống khổ, hẳn sẽ rất tuyệt vọng. Nhưng ngay khi Rum muốn giải trừ thôi miên, Hansel đột nhiên mê muội mà nắm lấy tay nó.


"Gretel, em lại chạy đi đâu vây? Phù thủy bị giết rồi từ giờ ngôi nhà này sẽ là của chúng ta."


Rum ngây người trước ánh mắt đầy quan tâm của Hansel.


Hay cứ để vậy một thời gian khi nào bản thân mình chơi chán thì giải trừ thôi miên sau. Nó thầm nghĩ sau đó liền hoàn hảo vào vai em gái Gretel.


Rum nấu thịt em gái Gretel lên cho Hansel ăn. Cậu bé hoàn toàn tin đó là súp nấm liền vui vẻ ăn hết. Kể từ đó hai đứa trẻ cùng nhau sống trong rừng. Rum vì Hansel bắt đầu học thêu thùa may vá. Hansel hàng ngày sẽ đi săn tiện tay kiếm vài món đồ lạ lạ về cho Rum.


Tuy nhiên vì đã được nếm qua thịt người nên Hansel trở nên thích món "súp nấm" của Rum. Rum liền sử dụng ngôi nhà kẹo ngọt của mình thu hút các đứa trẻ đến và nhốt chúng dưới tầng hầm. Khi Hansel đi ra ngoài Rum sẽ đem chúng lên và róc xương lấy thịt làm súp.


Hai đứa trẻ cứ như vậy ở bên nhau suốt 10 năm cho đến khi sự biến mất ngày một nhiều của hai đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của hai lữ hành.


-----------------------------------------------------


* The Crystal Coffin hay The Glass Coffin có nghĩa là quan tài thủy tinh. Đây là một câu chuyện cổ tích của Đức do Anh em nhà Grimm sưu tầm. Andrew Lang đã đưa nó vào cuốn The Green Fairy Book với tên The Crystal Coffin.



** Các câu truyện mà Hỗn Độn nhắc đến lần lượt là 12 hoàng từ, hoàng tử ếch, công chúa da lừa và lão râu xanh.


***Hansel và Gretel: là truyện cổ tích có nguồn gốc từ Đức, được ghi chép bởi anh em Grimm và được xuất bản vào năm 1812. Hansel và Gretel là hai anh em và chúng bị đe dọa bởi bà phù thủy độc ác ăn thịt người ở trong rừng sâu. Mụ ở trong một căn nhà được xây bởi bánh ngọt và kẹo mứt. Nhờ sự mưu mẹo của mình mà hai em đã giết được phù thủy và trở về nhà.



**** Rumpelstilzchen hay đồ bỏ xó: nằm trong bộ sưu tập truyện cổ tích của anh em nhà Grimm. Theo trong truyện, có một người đàn ông bé nhỏ tên là Rumpelstilzchen đã giúp con gái của một người thợ xay quay rơm thành vàng. Vào ngày thứ 3 cô gái đã hết đồ vật để trao đổi với hắn nên hắn đã yêu cầu cô đưa đứa con đầu lòng của mình nếu cô trở thành hoàng hậu. Khi cô con gái trở thành hoàng hậu và sinh lứa đầu tiên Rumpelstilzchen đã đến định lấy đứa trẻ đi. Trước sự khóc lóc của hoàng hậu, hắn nói rằng nếu hoàng hậu đoán được tên nó thì cô có thể giữ đứa trẻ. Dưới sự trợ giúp của sứ giả hoàng hậu đã đoán được tên hắn là "đồ bỏ xó". Cuối cùng Rumpelstilzchen tức giận đến nỗi tự xé mình làm đôi. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.