Khi yêu đừng sợ tổn thương
Có lẽ Nhuyễn Nhuyễn là người ghét ăn trứng gà nhất trên đời này. Khi còn rất nhỏ, cô đánh trứng cho mej, lúc đập trứng, ấy thế mà bên trong lại có phôi thai gà con đang thành hình. Nhuyễn Nhuyễn nhất thời bị dọa sợ đến phát khóc, từ đó cô không bao giờ đụng đến trứng gà và những món ăn liên quan đến trứng gà nữa.
Ngoài những quả trứng gà, Nhuyễn Nhuyễn còn có nỗi sợ lớn hơn từ người bạn trai cũ. Khi đó Nhuyễn Nhuyễn còn trẻ, đáng yêu, cô vẫn tin có ông già Noel. Cô không giữ lại chút gì, dũng cảm yêu người đàn ông cô nghĩ là xứng đáng với tình yêu của cô. Nhuyễn Nhuyễn dâng hiến toàn bộ trái tim lao vào tình yêu, nào ngờ cho càng nhiều thì mất cũng càng nhiều.
Vào ngày hôm đó, Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy không thoải mái nên tan làm sớm, về đến nhà lại nhìn thấy bạn trai và bạn thân của mình trần trụi trên giường với nhau, tim Nhuyễn Nhuyễn như bị ai xé nát, vỡ thành những mảnh vụn.
Không chỉ tim vỡ vụn, sự can đảm của cô cũng vậy, thì ra tình yêu còn đáng sợ hơn cả trứng gà. Nhuyễn Nhuyễn quyết định chạy trốn thật xa, như vậy sẽ không bị tổn thương nữa. Cô sẽ không chịu được nếu bị tổn thương lần nữa, linh hồn chia năm xẻ bảy đã yếu đến nỗi không chịu nổi sự kích thích nào nữa.
Nhuyễn Nhuyễn tránh xa tất cả những chuyện có khả năng phát sinh tình cảm, sau khi tan sở cô luôn nhanh chóng về nhà, thà xem ti vi một mình cũng không muốn đi xem phim với mọi người, tự mình lặng lẽ bưng tô mì ăn bữa tối, đây có lẽ là chuyện Nhuyễn Nhuyễn cho là an toàn nhất. Nhưng dù vậy, cảm giác lo lắng vẫn như cỏ dại mọc lan tràn trong lòng Nhuyễn Nhuyễn giày vò cô không thương tiếc, chỉ cần lơ là một tí là máu chảy đầm đìa.
Ngay tại lúc Nhuyễn Nhuyễn cho là cả thế giới đã không còn liên quan đến cô thì Vương Cường lại xuất hiện. Anh dùng thái độ vô cùng chân thành bắt đầu theo đuổi Nhuyễn Nhuyễn, mỗi ngày đều gửi tin nhắn pha trò khiến cô vui vẻ, buổi sáng sẽ mang theo sữa đậu nành, bánh tiêu xuất hiện trước nhà Nhuyễn Nhuyễn.
Nhuyễn Nhuyễn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không yêu ai cả, anh đừng đến đây nữa!”
Vương Cường không nói gì nhưng ngày hôm sau lại đến. Nhuyễn Nhuyễn không biết phải làm sao, cũng không có cách nào gây khó dễ cho anh được, chỉ có thể kệ anh vậy.
Nhưng Nhuyễn Nhuyễn vẫn không có thái độ tốt với Vương Cường, có thể nói một từ nhưng không bao giờ nói hai từ. Trái lại, Vường Cường không quan tâm, vẫn âm thầm đối tốt với Nhuyễn Nhuyễn.
Lòng người cũng không phải làm bằng sắt đá, mặc dù Nhuyễn Nhuyễn không muốn tiếp nhận Vương Cường nhưng cũng sợ sẽ chậm trễ anh, cô tận tình khuyên anh không cần đến nữa. Cô quyết định kể chuyện về bạn trai cũ cho Vương Cường nghe, kể xong câu chuyện, Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa nói: “Hiện tại tôi sợ bị tổn thương còn nhiều hơn sợ ăn trứng gà.”
Vương Cường sững sờ, nhìn Nhuyễn Nhuyễn với vẻ không thể tin được, lại có người sợ ăn trứng gà. Vương Cường nghe xong không nói gì liền đưa Nhuyễn Nhuyễn về, anh cũng về nhà. Nhuyễn Nhuyễn mong anh cứ như vậy đừng quay lại nữa.
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa nhà Nhuyễn Nhuyễn, cô mở cửa nhìn, lại là Vương Cường.
Anh cầm một hộp cơm, cười ngốc nghếch: “Em mau xem đây là món gì.”
Vương Cường tràn đầy thích thú.
Nhuyễn Nhuyễn đành phải mời anh vào nhà. Mở hộp cơm ra nhìn một chút, không ngờ lại là hộp canh trứng gà. Vương Cường nấu trứng gà chung với nấmvà tôm tươi, rồi rải một chút hành, cho thêm một chút nước tương hải sản, hương thơm không ngừng tràn vào mũi.
“ Em thử ăn một miếng xem thế nào.” Vương Cường đưa cô một cái muỗng.
“Tôi không ăn trứng gà.” Nhuyễn Nhuyễn tức giận.
Vường Cường múc một muỗng nhỏ canh trứng gà đưa đến miệng Nhuyễn Nhuyễn, anh cố chấp nói: “Anh mới làm lúc sáng sớm, em nhất định phải thử một miếng, không ăn được thì thôi.”
Nhuyễn Nhuyễn ngây ra, từ trước đến giờ chưa có ai bắt buộc cô phải ăn thử trứng gà, sau khi cô bày tỏ mình không thể ăn trứng gà, mọi người cũng chỉ nói rồi thôi. Khi ăn cơm chung với cô, mọi người cũng hiểu ý mà không gọi đồ ăn có trứng. Thế mà hôm nay Vương Cường lại nhất quyết muốn cô phải ăn thử một miếng. Được rồi, chỉ ăn một miếng thôi, ăn một miếng cũng không chết được. Nhuyễn Nhuyễn bỗng sinh ra một loại dũng khí chưa từng có, cô nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến chuyện lúc còn bé, từ từ cho thìa canh vào miệng rồi nuốt chỗ canh kia xuống.
Canh trứng gà của Vương Cường nấu rất ngon, không hề tanh như Nhuyễn Nhuyễn tưởng tượng, cũng cảm nhận được sự thơm ngon của nấm và tôm tươi. Hương vị đó mềm mại nhẹ nhàng tan trong miệng Nhuyễn Nhuyễn, cô chưa bao giờ nếm được món ngon như vậy.
Cô mở to mắt ngạc nhiên, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Vương Cường, Nhuyễn Nhuyễn không kìm lòng được nói: “Ngon thật đấy!”
Vương Cường kích động nhảy cẩng lên, khua tay hô to: “Tốt quá!”
Nhuyễn Nhuyễn cười, tên ngốc này.
Đang cười cô bỗng nhiên nhận ra trứng gà cô cũng ăn rồi còn sợ gì mà không dám yêu đương lần nữa.
Có lẽ từ thận trọng, dè dặt đến không sợ hãi chỉ cách một bước chân, cứ như vậy, Nhuyễn Nhuyễn chấp nhận sự theo đuổi của Vương Cường, nhưng cô cũng nhấn mạnh, phải từ từ. Cô cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Khi yêu đừng sợ bị tổn thương, bởi không có sự can đảm để yêu còn đáng sợ hơn sự tổn thương.