Đánh mất
Trương tiểu thư và Vương tiên sinh đang yêu nhau. Hai người cách nhau năm tuổi, một người người Tứ Xuyên, một người người Nam Kinh.
Trương tiểu thư thích ăn cay, còn Vương tiên sinh lại thích ăn đồ thanh đạm. Trương tiểu thư tính tình nóng nảy, Vương tiên sinh thì lại dịu dàng như nước. Thế nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng thức dậy. Bọn họ cũng có lúc cãi vã, lúc đỉnh điểm, Trương tiểu thư sẽ quát ầm lên, còn Vương tiên sinh thì không nói lời nào, đẩy cửa đi ra ngoài. Giống như tất cả những cặp đôi yêu nhau khác, họ đều cảm thấy đó là việc quan trọng, là vấn đề lớn nhất trong tình yêu.
Nhưng sau đó bọn họ vẫn tiếp tục ở bên nhau, tiếp tục cùng ăn, cùng ngủ, cùng thức dậy, cùng nhau trải qua từng ngày.
Hôm đó, lúc Trương tiểu thư thức dậy thì cũng đã muộn, Vương tiên sinh lại chiếm giữ nhà vệ sinh không chịu ra. Trương tiểu thư vốn nóng nảy nên không kiềm chế được than vãn mấy câu khiến cả hai đều không vui khi bước ra khỏi nhà, ai nấy đến chỗ làm của mình.
Ngồi ở văn phòng, Trương tiểu thư càng nghĩ càng thấy tủi thân, sao cô lại không được nói mấy câu chứ? Cô tức giận lấy điện thoại ra định gọi cho Vương tiên sinh để mắng anh mấy câu cho hả dạ, nhưng mãi không có người nhận máy. Trương tiểu thư tức giận đi họp, sếp nói gì cô cũng không nghe lọt, chỉ lo suy nghĩ rằng lát nữa tan làm về nhà nhất định phải nổi giận với Vương tiên sinh.
Họp xong đi ra ngoài, cô lại thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Trương tiểu thư gọi lại, một giọng xa lạ nói với cô: “Cô là người nhà của Vương tiên sinh à? Anh ấy bị tai nạn giao thông, sắp không qua khỏi rồi.”
Đầu Trương tiểu thư “ầm” một tiếng, cô nhớ lúc ra khỏi nhà Vương tiên sinh còn khỏe mạnh nói với cô “Sao em lại phiền phức thế chứ?” cơ mà.
Cô còn nhớ hôm nay anh mặc chiếc áo khoác màu xanh đen mà cô đã mua cho anh trong dịp dạo phố lần trước. Cô vẫn còn nhớ Vương tiên sinh luôn ngồi xe buýt số 7 đi làm. Khi Trương tiểu thư đến bệnh viện, Vương tiên sinh đã đi rồi.
Bố mẹ của Vương tiên sinh đã tới, đồng nghiệp cũng đến rồi. Trước đây hai người ở chung một ngôi nhà, giờ chỉ còn lại một mình Vương tiểu thư.
Lúc ấy, hai người họ cùng nhau đi mua sô pha, Vương tiên sinh muốn lấy bộ màu sẫm nhưng Trương tiểu thư lại khăng khăng muốn mua màu vàng nhạt. Dùng chưa đến một năm đã thấy hơi cũ, bây giờ nhìn lại, lẽ ra nên nghe lời Vương tiên sinh mới phải.
Bố mẹ Vương tiên sinh đã lấy đi phần lớn đồ đạc của anh, chỉ có vài bộ quần áo là không lấy đi, chúng vẫn lặng lẽ treo trong tủ, còn cả một đôi giày đặt ở cửa ra vào. Trên kệ đầu giường còn đặt bức ảnh chụp hai người lúc đi chơi ở Thái Lan, tóc của Vương Tiên sinh rất đen, tràn đầy sức sống.
Dường như chẳng có gì thay đổi, chỉ là chỉ còn mỗi mình Trương tiểu thư, không có ai cùng ăn, cùng ngủ.
Thật ra, trong thời gian hai người ở cùng nhau không phải chuyện gì cũng êm đẹp.
Lúc ăn cơm, Trương tiểu thư luôn muốn ăn cay, Vương tiên sinh không ăn được, đành phải nấu mấy món thanh đạm, còn trách thức ăn Trương tiểu thư nấu quá mặn, đánh chết kẻ bán muối rồi.
Còn có một lần, Trương tiểu thư hừng hực mua một miếng thịt bò về, thái nhỏ, xào với hạt tiêu và măng tươi. Vương tiên sinh ăn được mấy miếng thì bị cay đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, chạy tới tủ lạnh lấy một lon Coca uống một hơi hết nửa lon. Sau lần đó, Trương tiểu thư chú ý hơn, không cho nhiều hạt tiêu vào nữa.
Khi mua mì gói, Vương tiên sinh sẽ tự mua cho mình vị hải sản và mua cho Trương tiểu thư vị thịt bò om tiêu. Hai người ăn lẩu thì có thể gọi một nồi uyên ương, Trương tiểu thư nhúng bên nước dùng màu đỏ, còn Vương tiên sinh nhúng bên nước dùng suông, vẫn có thể ăn uống no nê cùng nhau.
Khoảng ba tháng sau đó, Trương tiểu thư đi làm về liền mua đồ ăn, làm món trứng chiên. Không hiểu sao cô lại nấu them một bát canh rau cải đậu phụ. Cô ăn lưng bát cơm, uống một bát canh, sau cùng vẫn bật khóc. Trương tiểu thư nhìn chiếc ghế trống bên cạnh nói thầm: “Canh không cay, anh ăn nhiều một chút đi.”
Xin chào, cửa hàng tiện lợi.
Cứ khoảng tầm 3 giờ sáng, A Lục sẽ mang một mái tóc rối bù, đeo một chiếc kính to đùng, mặc bộ quần áo ngủ xuất hiện trong cửa hàng tiện lợi 24h dưới tòa nhà. Mí trên của cô sưng vù, vẻ mặt đờ đẫn, lặng lẽ đưa tiền cho cô gái thu ngân rồi lại lặng lẽ cầm lấy đồ biến mất trong màn đêm.
Chớ có hiểu lầm, không phải A Lục thất tình đâu, cô nàng chỉ đang ở nhà làm trạch nữ mà thôi. 3 giờ sáng là lúc mọi người đều đang say ngủ, nhưng lại chính là khoảng thời gian vàng để A Lục vùi đầu vào máy tính làm việc. Khi một lượng lớn tế bào não bị tiêu diệt cũng là lúc cơn đói của cô vùng lên điên cuồng. Nhưng không may là vào giờ ấy, nơi có thể mua được đồ ăn gần chỗ cô nhất chỉ có cửa hàng tiện lợi kia.
(Trạch nữ: chỉ những cô gái lười ra ngoài, chỉ thích ở trong nhà/trong phòng)
Trong cửa hàng tiện lợi thì có thể mua được đồ ăn gì đây? Một ly mì vị hải sản, thêm một túi rong biển, một quả trứng, cho nước sôi vào, mọi thứ cũng trở nên không đến nỗi khó nuốt; hay một túi bánh mì lát, thêm thịt chân giò hun khói đóng hộp, lại thêm ít dưa chuột muối, ít ra cũng có thể gọi là một suất sandwich tự chế; hoặc mua một túi rau cải muối ớt với một túi rong biển nhỏ như thế nữa rồi trộn đều lên, lại cho thêm chút dấm, ăn rất ngon; hoặc cũng có thể mua một hộp sữa chua, vài quả dưa chuột và khoai tây chiên. Trong trường hợp xấu nhất, A Lục cũng có thể mua một phần Quan Đông nấu, hâm nóng ít cá viên, thịt bò viên rồi cho lẫn vào với nhau, thêm vài miếng cà rốt là có thể an ủi được cái bụng rồi.
Cứ thế Lục đã âm thầm cống hiến một số tiền lớn cho cửa hàng tiện lợi này. Cô nhớ mặt cô gái thu ngân vào lúc 3 giờ, đã từng thấy một người trung niên ra ngoài chạy bộ đã rẽ vào đây mua một chai nước khoáng, cũng đã từng gặp qua tình cảnh phải chen qua một con ma men dù chỉ có hai người, và cả một cô gái bị thất tình vào mua sô-cô-la rồi khóc lóc ở trong cửa hàng tiện lợi nữa. Nhưng bọn họ đều đến rồi đi, chỉ có A Lục mỗi ngày đều xuất hiện ở đây lúc 3 giờ sáng, trước nay chưa từng bỏ đi. Cô cảm thấy mình đúng là người tình chung thủy nhất của cửa hàng tiện lợi này, ít nhất cũng nhìn thấy một mặt của nó.
Đêm hôm đó, vẫn như thường lệ, A Lục mặc một bộ quần áo ngủ bằng vải bông, đeo chiếc kính to đùng, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đờ đẫn. Cô đã quen chỗ này nên nhanh chóng tìm được cơm nắm cá ngừ, lấy thêm một chai nước chanh, hài lòng bước ra quầy thu ngân.
Đứng xếp hàng phía trước cô là một người con trai mặc vest, hình như anh ta rất mệt mỏi, đôi mắt khép hờ, hai tay buông thõng, cầm một hộp mì gà xào sả ớt. Như thể bị ma xui quỷ khiến, A Lục đột nhiên mở miệng nói: “Anh nên lấy vị tôm ấy, muộn thế này rồi còn ăn cay sẽ khiến dạ dày khó chịu đấy.”
Người con trai kia nhìn A Lục vẻ khó hiểu, mà cô cũng ngẩn ra. Trong lòng nghiêm khắc mắng bản thân mình, lắm lời gì chứ!
Trên mặt người con trai kia lộ ra nụ cười kì lạ, anh ta bất ngờ đưa tay ra cầm lấy cơm nắm cá ngừ của cô rồi để sang một bên, nói vô cùng tự nhiên: “Ừ, đúng là ăn cay không tốt, chúng ta đi ăn cái khác đi.”
Anh ta nắm tay A Lục bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, giơ tay bắt một chiếc taxi, nói ra một nơi mà A Lục chưa nghe bao giờ. Trong xe hai người không nói câu nào, người con trai kia nhắm mắt lại y như đang ngủ. A Lục cũng không nói chuyện, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa, chẳng những không thấy sợ hãi mà còn có phần mong đợi nữa. Giống như đã ăn đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi quá lâu rồi, cô cũng muốn ăn chút gì đó khác đi.
Xe dừng ở một đầu ngõ cũ kĩ, chỉ có một ngọn đèn mờ màu vàng, dưới ngọn đèn là một quán nhỏ, có một đôi vợ chồng già bán sữa đậu nành và bánh tiêu. Anh chàng kia gọi hai bát sữa đậu nành và hai cái bánh tiêu. Hai người ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Sữa đậu nành rất nồng, có mùi thơm của đỗ tương, bánh tiêu cũng rán vừa tầm, xốp giòn lại dẻo. Uống một ngụm sữa đậu nành còn ấm, rồi lại cắn một miếng bánh tiêu. A Lục ăn một miếng mà hai mắt như sáng lên, anh ta cũng ăn rất nghiêm túc. Một bát sữa đậu nành, uống không còn một giọt, còn chưa hết thòm thèm liếm liếm khóe miệng.
“Ăn no chưa?” Anh ta hỏi.
A Lục gật đầu một cái, anh ta lập tức đứng lên trả tiền, gọi A Lục cùng đi ra khỏi ngõ nhỏ.
“Lâu rồi không tới đây ăn. Có lúc làm việc muộn quá sẽ bị đói, cũng sẽ đến cửa hàng tiện lợi đó qua loa mua chút gì đó.” Anh ta bình tĩnh giải thích: “Chỉ là muốn cảm ơn cô đã quan tâm.”
A Lục bật cười, cô dịu dàng nói: “Thật sự ăn rất ngon đấy.”
Từ sau ngày hôm đó, A Lục không gặp lại anh ta nữa. Khi đói bụng cô vẫn sẽ tới cửa hàng tiện lợi dưới lầu đó để mua đồ về nhà ăn. Nhưng mà đôi khi A Lục cũng đến con ngõ nhỏ kia, uống một bát sữa đậu nành, ăn một chiếc bánh tiêu ngon lành vừa mới rán xong.