Ăn No Sao

Chương 100



Thẩm Tinh Lê đều bị dọa cho mất hồn rồi, cô nhanh chóng chạy tới.

Lông mày của Ngôn Gia Hứa nhíu lại, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, mồ hôi trên trán đã thấm ướt tóc. Nhưng may mà ý thức vẫn xem như là tỉnh táo, có thể tìm tới tay cô một cách chuẩn xác, gắt gao túm vào trong ngực mình.

Thẩm Tinh Lê có sức lực nhỏ, nhát gan.

Giờ phút này cô nói với bản thân mình đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng, dù sao cũng không thể hoảng.

Cô run giọng yêu cầu bảo mẫu: "Làm phiền dì giúp cháu gọi xe cứu thương."

Bảo mẫu mở miệng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi 120, đối phương nói sẽ tới trong vòng mười lăm phút.

Thẩm Tinh Lê cố sức lật người Ngôn Gia Hứa lại, để anh nằm thẳng dưới mặt đất.

Mồ hôi trên đầu anh càng ngày càng nhiều, anh nắm chặt một tay của cô, ấn ở chỗ bụng mình, gần như muốn chọc thủng thân thể, Thẩm Tinh Lê run rẩy hỏi: "Có phải là đau dạ dày không?"

"Ừm." Anh nhắm mắt lại, trầm giọng đáp lời, Thẩm Tinh Lê không dám hỏi thêm một câu nào, sợ anh mất sức.

Thế nhưng nào có người đau đến mức ngã xuống đất chứ? Chẳng lẽ không phải là đau dần dần sao?

Nhìn anh nhấn mạnh vào vị trí dạ dày, lúc này Thẩm Tinh Lê mới nhớ tới, mấy ngày nay Ngôn Gia Hứa bận trước bận sau, gần như không ăn cái gì cả, lại trông coi mấy ngày đêm, thân thể nào chịu được? Bình thường anh chính là bữa đói bữa no, thức đêm thành nghiện, cùng với những người ở công ty anh, không có chút quy luật sinh hoạt nào.

Anh cũng đã đau rất lâu rồi, chẳng qua là nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi.

Bảo mẫu đau lòng: "Nghiệp chướng, sao trong nhà không có lấy một người lớn chứ?"

Ý của bà chính là một trưởng bối cũng không có.

Giọng nói Thẩm Tinh Lê đè nén sự kinh hoảng, cô nói: "Không sao, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

Bảo mẫu thở dài một tiếng: "Ôi, đến cùng cháu cũng là đứa trẻ mới lớn."

Thẩm Tinh Lê lắc đầu. Không phải. Cô có thể làm tốt.

"Cũng vất vả cho cháu rồi."

Thẩm Tinh Lê không cảm thấy vất vả hay không, chỉ là hy vọng anh thật tốt.

Thẩm Tinh Lê lau mồ hôi cho anh, bởi vì sức lực cô thực sự quá nhỏ, mà vóc dáng anh lại cao như vậy, cô thực sự kéo không nổi, chỉ có thể quỳ trên mặt đất cùng anh. Đương nhiên, Ngôn Gia Hứa đều đau đến mức sắp hôn mê còn một mực nắm lấy tay cô, Thẩm Tinh Lê cũng không còn cách nào khác.

Xe cứu thương rất nhanh đã tới, đặt Ngôn Gia Hứa lên xe. Theo tiếng ò e í e vang lên, bà nội về nhà nấu cơm chắc chắn nghe thấy được, thấy là tên nhóc nhà họ Ngôn xảy ra chuyện, bà buộc tạp dề chạy ra ngoài.

Thẩm Tinh Lê nói với bà nội: "Con cùng anh ấy đi bệnh viện."

Nhưng Ngôn Gia Hứa theo bản năng mà kéo lấy áo của Thẩm Tinh Lê.

Cô không kịp bối rối.

Bà nội cũng không nói gì, chỉ nói: "Con đi trước đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho bà."

Đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ thông báo một tiếng với Thẩm Tinh Lê: "Là thủng dạ dày, phải làm phẫu thuật."

"Hả?" Thẩm Tinh Lê đều chưa chuẩn bị tốt.

Bác sĩ cấp cứu đều bận, không có tâm tình tốt để ý tới cô, nói: "Bây giờ biết rồi, sao không đi sớm? Thế nào cũng phải giày vò như vậy."

Thẩm Tinh Lê không có cách nào phản bác được.

Bác sĩ nói: "Cô là người nhà?"

"Đúng."

"Ký tên lên đơn phẫu thuật."

"Ồ." Thẩm Tinh Lê nhận lấy muốn xem một chút, đây là lần đầu tiên cô ký tên lên đơn phẫu thuật, cô nhìn thấy bác sĩ và bệnh nhân trái ngược ý kiến nhiều rồi, cô phải cẩn thận một chút, bác sĩ thúc giục: "Cô gái, cậu ta đây là bị thủng dạ dày, cô còn đang lề mề gì vậy? Nhanh ký đi."

Thẩm Tinh Lê bị dọa, chỉ có thể ngoan ngoãn ký tên.

Bác sĩ đi vào trong.

Lại có y tá tới, một mạch nhét cho cô một đống đơn, nói là để đi nộp phí, xử lý thủ tục nằm viện, chuẩn bị đồ đạc.

Thẩm Tinh Lê như một khúc gỗ mà nghe, đi xếp hàng nộp phí, nhưng trên người cô không mang túi tiền không mang thẻ, phải đóng năm ngàn, cô tạm thời không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể gọi điện thoại mượn Hoàng Tĩnh Di, đối phương không nói hai lời liền chuyển Wechat một vạn cho cô, còn hỏi cô làm sao, Thẩm Tinh Lê nói bây giờ đang ở bệnh viện.

Di Bảo: "Không phải là cậu bị bệnh chứ."

"Không sao, tớ cúp máy trước, ngày mai lại nói với cậu."

Lại quay về trước cửa phòng phẫu thuật.

Bà nội gọi điện thoại đến hỏi thăm, Thẩm Tinh Lê nói có đâu ra đấy là bị thủng dạ dày, phải phẫu thuật.

Bà nội: "Con ở đó trước đã, đừng chạy lung tung." Bà vừa muốn nói một cô gái như con ở bệnh viện cũng không giúp được gì, vẫn là gọi người nhà cậu ta đến đi, nhưng bà nghĩ lại, bên cạnh Ngôn Gia Hứa thật đúng là không thể có người nhà chạy tới, bố mẹ đều ra nước ngoài, ngược lại thì có bạn bè thân thích nhưng bà con xa không bằng láng giềng gần, huống hồ ai biết đám người có tiền này chung đụng với nhau như thế nào.

Thế là bà dặn dò cô mọi chuyện ổn định, đừng hoảng loạn.

Thật ra Thẩm Tinh Lê cũng chỉ hoảng hốt trong giây phút Ngôn Gia Hứa ngã xuống, nhưng sau đó dần dần liền tốt rồi, cô bình tĩnh nghĩ, sau đó nên làm gì, thậm chí đã liệt kê ra một danh sách trong ứng dụng ghi nhớ của điện thoại.

Dù sao cô cũng không phải là không hiểu gì cả.

Đèn phẫu thuật tắt đi, rất thuận lợi. Thời gian quá muộn rồi, Thẩm Tinh Lê không tiện làm phiền bảo mẫu liền bảo bà ấy đi về trước.

Ngôn Gia Hứa được đẩy đến phòng phẫu thuật quan sát một đêm, hơn sáu giờ sáng, bác sĩ nói với cô là anh có thể quay về phòng bệnh. Kết quả là được sắp xếp trong một phòng bệnh có tám người, điều kiện cũng không tốt.

Thẩm Tinh Lê hỏi: "Có phòng điều kiện tốt hơn một chút không."

Bác sĩ: "Không có, phòng tám người này còn là có bệnh nhân xuất viện sớm nên trống chỗ, nếu không các cô cậu phải ở hành lang."

Thẩm Tinh Lê: "Được thôi."

Thẩm Tinh Lê lại đi vào nhìn Ngôn Gia Hứa, anh chưa tỉnh.

Vẻ mặt anh tái nhợt, dưới mắt hiện lên màu đen, không có chút huyết sắc nào, đó là triệu chứng của việc mệt mỏi trong thời gian dài. Cô lại sờ sờ bàn tay truyền dịch của anh, rất lớn, ngón tay thon dài cứng rắn, nhưng rất lạnh.

Ngôn Gia Hứa trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Tinh Lê nhìn mặt trời sắp nhô ra ở phía Đông, lúc này mới nhớ tới việc về nhà thu dọn đồ đạc nằm viện cho anh, đồ rửa mặt còn có bảo hiểm y tế các thứ.

Cô nhanh chóng tắm rửa một lần rồi lại đi đến nhà họ Ngôn ở đối diện.

Trong khoảnh khắc cô bước vào, thân thể run lên một cái. Lớn như vậy, trống vắng, một tuần trước, cô còn ở nơi này ăn cơm với bà nội Ngôn, đồng thời vụng trộm mắt đi mày lại với Ngôn Gia Hứa.

Lúc đó, vui vẻ biết bao.

Hiện tại cô có chút sợ hãi.

Bà nội hỗ trợ nấu cháo, cũng không biết bây giờ anh có thể ăn hay không.

Nhìn Thẩm Tinh Lê bận trước bận sau, bà nghĩ đến việc cô ôm Ngôn Gia Hứa trong tang lễ vào hai ngày trước.

Mặc dù bà cụ Ngôn đã sớm tiết lộ với bà chuyện hai đứa đang yêu đương nhưng bà nội vẫn hy vọng có thể nói với Thẩm Tinh Lê một chút. Bây giờ thời cơ không đúng, bà đành phải thôi.

Thẩm Tinh Lê ở trên đường đến bệnh viện, nghĩ đến một người chăm sóc Ngôn Gia Hứa cũng không được, anh bắt bẻ như thế chắc chắn không quen ở phòng bệnh tám người, cô sầu trọc đầu mới nghĩ đến, cô có thể gọi điện thoại cho Cốc Dương.

Sau khi bắt máy, Cốc Dương thở phào một hơi: "Tinh Tinh, tối hôm qua tụi em chạy đi đâu vậy? Điện thoại Ngôn Gia Hứa tắt máy, em cũng tắt máy."

Thẩm Tinh Lê nói: "Điện thoại hai tụi em đều hết pin."

Cốc Dương cho rằng hai người đi hẹn hò, nói: "Tụi em hết pin thật đúng lúc."

Thẩm Tinh Lê giải thích: " Không phải, anh ấy thủng dạ dày đi làm phẫu thuật."

"Cái gì?" Cốc Dương giật nảy mình.

Thẩm Tinh Lê: "Em đang muốn tìm anh suy nghĩ một vài biện pháp, có thể đổi sang phòng bệnh tốt hơn một chút hay không, em không có người quen ở bệnh viện, người ta đều không để ý tới em..."

Cốc Dương an ủi hai câu, anh ta nói, chuyện này đã sớm nên tìm anh ta, một cô gái như cô hơn nửa đêm làm sao mà chăm sóc người ta, sợ hãi rồi nhỉ?

Vừa mới đầu Thẩm Tinh Lê không cảm thấy, bây giờ vừa được Cốc Dương an ủi như thế, cô vậy mà lại khóc thút thút.

Giọng điệu Cốc Dương mang vẻ đành chịu: "Được rồi, để anh xử lý."

Có câu nói này của anh ta, Thẩm Tinh Lê cuối cùng cũng yên tâm

Lúc đến bệnh viện, Cốc Dương đã tìm được người, đổi phòng bệnh VIP cho Ngôn Gia Hứa, vừa nhìn tổng thể cơ sở thiết bị đã thấy không giống, ngay cả y tá cũng cười ôn hòa.

Cô ôm một túi đồ đi vào.

Ngôn Gia Hứa được gây mê đã tỉnh lại, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Cốc Dương ngồi trên ghế bên cạnh chơi điện thoại.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

Được rồi, bây giờ cuối cùng cũng khôi phục được tình trạng an toàn, Ngôn Gia Hứa tốt đẹp, cuối cùng cũng có người có thể giúp cô, tâm tình xấu nguyên một tuần của Thẩm Tinh Lê cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Một đêm không ngủ, cô vốn định nằm trên ghế sô pha một chút, ai ngờ vừa nằm liền đến giữa trưa.

Lúc thức dậy, Ngôn Gia Hứa đã dậy từ sớm rồi, giường đều bị Cốc Dương lắc lư, anh dựa vào trên gối, sáp gần lại với Cốc Dương, đang nói chuyện.

Thẩm Tinh Lê xoa xoa mắt, nhìn hai người nói chuyện cực kỳ nhỏ, giống như đang âm mưu chuyện lớn gì đó.

Thẩm Tinh Lê tiến tới hỏi: "Các anh đang nói gì vậy."

Cốc Dương cười nhường chỗ, Thẩm Tinh Lê lườm một cái, hỏi: "Có phải đang nói chuyện công việc không?"

Ngôn Gia Hứa cười không nói, anh không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Cốc Dương cà lơ phất phơ nói: "Chuyện này cũng bị em biết được."

Thẩm Tinh Lê nói: "Đừng nói nữa, bác sĩ đã nói là để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt."

Ngôn Gia Hứa cười một tiếng, đuổi Cốc Dương nói: "Được rồi, nghe Tinh Tinh."

Thẩm Tinh Lê ngược lại đỏ mặt lên.

Ngôn Gia Hứa cẩn thận suy xét khuôn mặt phiếm hồng của Thẩm Tinh Lê, thật ra khuôn mặt Thẩm Tinh Lê rất nhỏ, mềm mại đầy đặn, chỉ dùng ánh nắng buổi sáng cũng có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên má cô.

Anh lại thưởng thức vẻ mặt của cô gái nhỏ này một chút, hung dữ kiểu con nít, trong sự yếu ớt lộ ra sự ngang ngược kỳ lạ, cô đứng thẳng người chặn trước mặt anh ngăn cản Cốc Dương nói chuyện, thế là anh nói: "Nghe cô vợ nhỏ của tớ."

Đây là lần đầu tiên anh dùng xưng hô xấu hổ như thế.

Cốc Dương lảo đảo một cái: "Tớ muốn nôn."

Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê đồng thời không đếm xỉa.

Thẩm Tinh Lê mơ hồ cách đồ bệnh nhân mà sờ sờ chỗ phẫu thuật, cô hỏi: "Còn đau không."

"Đau." Ngôn Gia Hứa nói.

Thẩm Tinh Lê: "..."

Anh bỗng nhiên đưa tay bóp mặt cô hỏi: "Tối hôm qua bị dọa sợ rồi đúng không? Con nhóc nhà em."

Mũi Thẩm Tinh Lê lại chua xót, nhớ tới việc tối hôm qua cô ngồi một mình quan sát cửa phòng.

Vô cùng tủi thân.

Cô dán vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn mà cọ cọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.