Thẩm Tinh Lê trợn lên giận dữ nhìn một cái! Không quan tâm anh nữa, dùng nước lạnh vỗ vỗ bờ môi đỏ bừng.
Càng vỗ càng cảm thấy buồn cười, nhìn người đàn ông ở sau lưng dựa vào cửa đang nhìn chằm chằm sau gáy cô, nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười.
Đáng tiếc nước lạnh vốn dĩ không có cách nào làm tiêu sưng bờ môi được, ngược lại làn da non mịn xung quanh môi đều hơi đỏ lên.
"Làm sao bây giờ?" Đây giống như là viết sai đáp án lên bài thi, càng tô càng đen, còn không bằng mặc kệ,
"Anh xem xem." Bả vai bị người ta lật qua, tiếp theo cái cằm trong chớp mắt bị ngón tay hơi lạnh nâng lên: "Có hơi đỏ."
"Anh còn nói!" Thẩm Tinh Lê không nhịn được trừng đôi mắt lớn của cô lên, vừa trừng vừa nghĩ, may mà mình học mỹ thuật chứ không phải học diễn xuất, quản lý biểu hiện khuôn mặt cũng rối tinh rối mù, hơn nữa đi diễn kịch chắc chắn sẽ bị khán giả mắng là lấy tiền để vào đoàn. Ngôn ngữ cũng thiếu thốn, tới tới lui lui đều là "Anh mới X, cả nhà anh đều X." "Anh cái chày gỗ này."
Nhưng cô tổng kết, văn chương mình viết không tệ, sức sáng tạo cũng vẫn được, sở dĩ đến khi lâm trận không phát huy được, hoàn toàn là bị áp bức bởi sự lạm dụng uy quyền của Ngôn Gia Hứa.
Cô không dám lỗ mãng.
Đây là sự thật, bởi vì lúc cô quay người trừng mắt, bờ môi mềm mại tinh tế của người đàn ông lại một lần nữa áp xuống, bốn cánh môi chạm nhau, ma sát, ngậm mút.
"Ô ~~" Cô mở mắt ra, hơi đứng không vững, phía sau lưng đụng vào bồn rửa tay, đầu lưỡi bị đau mà cắn anh, kết quả bị hôn sâu hơn...
Người này, anh là ma quỷ à?
Quanh đi quẩn lại, cô cảm thấy mình gần như muốn rơi xuống, chỉ có thể ôm eo anh. Giống như con lười mà bám trên người anh, Ngôn Gia Hứa dễ như trở bàn tay mà ôm lấy cô, nhấn lên cửa, hôn môi, nhìn biểu lộ đầu hàng của cô, cười nói: "Còn dám nữa không?"
"Không dám nữa không dám nữa... Ô... có người đi vào rồi... a..." Lời nói đứt quãng, bởi vì lại một lần nữa bị hôn.
Thật ra lúc này yếu tố để chơi đùa cô càng nhiều, cô gái nhỏ căng thẳng, liền thích né tránh ra phía sau, hiện tại cũng không né ra phía sau nữa, lại nắm chắc áo anh. Khuôn mặt lớn bằng bàn tay đỏ thành màu cherry.
Hai người náo loạn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Tinh Lê: "..." lập tức không dám thở mạnh một cái.
Là bảo mẫu.
"Gia Hứa, cháu có cần quần áo tắm rửa không? Cô để ở chỗ máy giặt." Mặc dù bà nội Ngôn từ trước đến nay đều là tiểu thư khuê các, lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng cũng sẽ không dung túng cho con trẻ nhà mình tự cao tự đại với bảo mẫu hoặc là tài xế.
Giữa mọi người đều là xưng hô của vãn bối đối với trưởng bối, chưa bao giờ có cảm giác quan hệ thuê mướn.
Đương nhiên, Ngôn Gia Hứa cũng sớm đã thành thói quen đồ vật bên người, quần áo các loại, không cho người ngoài đụng vào.
"Không cần đâu."
Anh ôm Thẩm Tinh Lê, lại tranh thủ trả lời, bờ môi không hề rời khỏi cô, còn dán vào cổ cô.
"Tinh Tinh ở trong phòng cháu làm gì vậy?"
Bị nhắc đến tên, trái tim Thẩm Tinh Lê đều nhảy đến cổ họng rồi, ngón tay sít sao níu lấy áo anh.
Ngôn Gia Hứa: "Chơi game."
"Cô cắt một ít hoa quả cho các cháu nhé. Vừa ăn vừa chơi."
"Không cần đâu." Ngôn Gia Hứa nói: "Em ấy không chơi nữa rồi, chơi xong ván này liền xuống."
"Ài, cũng được."
Bảo mẫu đi xuống dưới lầu, sắc trời không còn sớm nữa, hai bà cụ cũng muốn quay về đi ngủ. Bà nội Ngôn lớn tuổi rồi, mỗi ngày chẳng có chuyện gì, chỉ là cần có người cùng bà nói chuyện, ăn cơm, nói chuyện... hiện tại, cả ngày cuối cùng đã tới lúc nên ngủ rồi.
"Hai đứa trẻ đang ở trên lầu chơi game, từ nhỏ đến lớn, tình cảm thật sự rất tốt." Bảo mẫu nhìn hai người lớn lên, không khỏi cảm khái nói.
Bà cụ Thẩm híp mắt cười, rất hiền lành: "Chủ yếu là Gia Hứa làm anh trai tốt, lúc nào cũng nhường cho Tinh Tinh, còn chăm sóc con bé như vậy."
"A, tiểu súc sinh kia cũng đáng được khen?" Bà nội Ngôn xem thường: "Tinh Tinh mới là thật sự ngoan, ai lại không thích."
"..." Cháu gái được người ta khen, bà cụ Thẩm đương nhiên là vui vẻ, cười đến mức mắt cũng híp lại thành một đường nhỏ.
Hai bà cụ tận tâm tận lực hoàn thành sự nghiệp tâng bốc đứa trẻ của đối phương,
Tự trải nghiệm nói chung về cơ bản là hoàn hảo.
Bão mẫu tiến đến bên tai bà cụ Ngôn gia nói: "Nếu Tinh Tinh tốt như vậy, không bằng để con bé và Gia Hứa hợp thành một đôi, hiểu tận gốc rễ, thân càng thêm thân."
Bà cụ Ngôn nói: "Chuyện tốt như vậy, tôi cũng không dám nghĩ, tôi cũng không dám hỏi."
Bảo mẫu: "Lão thái thái, bà thấy tốt chứ, tôi thấy đứa trẻ này có hi vọng. Chủ yếu là bây giờ Tinh Tinh quá nhỏ, hai năm nữa so với những đứa khác liền biết Gia Hứa của chúng ta tốt."
"A a, cô còn nói nữa tôi có thể sẽ vui vẻ không ngủ yên giấc."
"..."
Dù sao thì tình nghĩa thân mật từ nhỏ đến lớn như vậy, ai cũng không dám hi vọng xa vời, dù cho tốt hơn đi nữa.
*
Trên lầu.
Thẩm Tinh Lê thật sự không xong rồi. Dán lỗ tai nghe ngóng, tiếng bước chân đi xa rồi mới thở phào một cái. Lúc người kịp phản ứng đã bị anh ôm vứt lên giường, Thẩm Tinh Lê té đau mông, nhe răng toét miệng, kêu aw aw.
Người đàn ông lấn người ngủ lên.
Vẻ mặt Thẩm Tinh Lê hốt hoảng nhớ lại sự kích thích nửa phút trước, hai người ở một bên ôm hôn, ngoài cửa chính là trưởng bối, anh vẫn cung kính trả lời.
Loại cảm giác này rất giống như yêu đương vụng trộm.
Không, chính là yêu đương vụng trộm.
Thẩm Tinh Lê không còn mặt mũi gặp ai, bắt lấy chăn của anh phủ lên trên mặt, ừm, đàn ông thối, chăn mền vẫn rất thơm, chú trọng như thế sao?
Chỉ chớp mắt, Ngôn Gia Hứa nằm bên cạnh cô, vẻ mặt cười xấu xa.
"Anh còn cười, em đều sắp bị hù chết rồi." Nắm đấm nhỏ nhắn trắng nõn nện xuống ngực anh.
Ngôn Gia Hứa nhìn đầu tóc hỗn loạn của cô, sâu xa nói: "Em mà còn làm loạn tóc như thế, tình nghi phạm tội có thể sẽ lớn hơn. Đến lúc xuống lầu không chỉ suy đoán hai chúng ta yêu đương, nói không chừng tên của chắt trai cũng lấy xong rồi."
"Aw ~~ anh làm gì mà hại em như thế." Thẩm Tinh Lê ngồi dậy, không còn mặt mũi nữa.
Lại bị kéo lại, cơ thể nhẹ bẫng, trực tiếp đụng vào, nằm sấp trên người anh, hai tay chống ngực, người đàn ông nào đó cười: "Nhìn một chút tiền đồ này của em xem."
"... Em đi đây."
"Hôn một cái nữa."
Xí!
Còn hôn cái rắm!
Thẩm Tinh Lê nghĩ đến bờ môi phiếm hồng của mình, chột dạ không thôi, trong thời gian ngắn cũng không hết được, đành phải một tay che miệng.
Người ở dưới lầu hỏi: "Tinh Tinh, miệng của cháu làm sao vậy?"
Đầu óc Thẩm Tinh Lê xoay chuyển, nhanh như bay, chỉ vào Ngôn Gia Hứa ở sau lưng nói: "Bị anh ấy đánh. Bởi vì ở trong game cháu đánh chết anh ấy."
Ngôn Gia Hứa bởi vì không yên tâm về cô mà ra tiễn: "..."
Cô nhóc Thẩm Tinh Lê này được đấy, có vẻ ngốc nghếch mà nói dối thì mở miệng là nói, vẻ mặt anh rất chó, lại không biết nên trả lời thế nào.
"Gia Hứa chuyện gì xảy ra vậy?" Bà nội Ngôn nói: "Vừa mới khen cháu là anh trai tốt, lúc này lại bắt nạt Tinh Tinh."
Ngôn Gia Hứa nhận thua, dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Được thôi, cháu không phải là anh trai tốt."
Bà cụ ngược lại nói với Tinh Tinh: "Đứa trre ngoan tới cho bà nội nhìn xem, có nghiêm trọng không."
Thẩm Tinh Lê xấu hổ giận dữ: "Không cần đâu."
Bà cụ Ngôn giảng hòa cho hai người: "Cháu chơi trò chơi cũng không thể giết người lung tung. Phải chơi với nhau vui vẻ, biết chưa?"
Thẩm Tinh Lê: "... Được, cháu biết rồi."
*
Hai ngày cuối tuần, Thẩm Tinh Lê không ra ngoài.
Thứ bảy Ngôn Gia Hứa đến công ty một chuyến, chủ nhật ở nhà cả ngày.
Ngày này lại là người hai nhà cùng nhau ăn cơm, Thẩm Tinh Lê ngủ nửa ngày thì bị gọi qua, cô xoa mắt ngồi trong phòng khách, chờ ăn cơm.
Ngôn Gia Hứa ở trên lầu xem tài liệu của nước ngoài có liên quan tới trí tuệ nhân tạo.
Còn có các loại người máy đối chiến tương đối hot, cũng chính là người máy quyết đấu với người.
Người máy thắng thua mỗi thứ một nửa đi.
Các loại thảo luận của quần chúng đối với trí tuệ nhân tạo, nhất là mặt trái, cũng xôn xao.
Nhưng mỗi một giai đoạn xã hội, không có bất cứ ai, bất kỳ lực lượng nào là có thể ngăn cản tiến trình của khoa học kỹ thuật, ai cũng không được.
Các quốc gia phương tây, nhất là nước Mỹ, ở phương diện trí tuệ nhân tạo thì tiên tiến hơn Trung Quốc rất nhiều năm, trong từng lĩnh vực, quan trọng nhất chính là dữ trữ nhân tài và kỹ thuật mũi nhọn.
Nhưng bất kể như thế nào, trên con đường trí tuệ nhân tạo, chúng ta còn một đoạn đường rất dài cần đi.
Có điều, anh nhìn thấy một chuyện thú vị trên ống dẫn dầu.
Một người máy của sở nghiên cứu nào đó ở Nhật Bản mới ra mắt, ngoại hình mô phỏng chân thật, độ nhạy đều rất cao, hơn nữa tên gọi có chiều sâu về năng lực học tập, có thể tự động chuyển hóa ngôn ngữ.
Sau khi một phóng viên người Anh phỏng vấn thì càng được tán thưởng hơn.
Nhưng sau đó một phóng viên người Đức lập tức đặt câu hỏi, Ngôn Gia Hứa rõ ràng phát hiện ra câu trả lời của người máy này, lời trước không khớp với lời sau.
Đến cuối cùng mới phát hiện ra, người máy này chính là một âm mưu khổng lồ. Phóng viên người Anh đặt câu hỏi đều đã sớm chuẩn bị kịch bản, người phát triển đã sớm thiết kế chương trình. Một khi sửa đổi trình tự câu hỏi thì sẽ không được nữa.
Anh hừ cười một tiếng, tắt video đi.
Lưu Chí Phong ở trong nhóm nói: "Đây là cái đồ chơi gì vậy, tôi còn tràn đầy phấn khởi ôm thái độ học tập để xem, hóa ra là lừa đảo."
Cao Tử Xuyên nói: "Trí tuệ nhân tạo bị nói là âm mưu, đây chính là nguồn gốc."
Ngôn Gia Hứa thuận tay nhìn bàn phím trả lời: "Quỷ nhãn không giống như vậy."
Lưu Chí Phong cảm thán: "Đúng vậy, Quỷ nhãn là tâm huyết ba năm của chúng ta."
*
Thẩm Tinh Lê ở dưới lầy xem TV, bỗng nhiên bị rớt mạng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cô tò mò gỡ router ra xem, cũng không nhìn ra được cái gì.
Bảo mẫu nói: "Để Gia Hứa xuống xem xem rồi sửa."
"Không phải là nó rất biết lần mò máy tính à? Chắc chắn biết."
Thẩm Tinh Lê dở khóc dở cười giải thích: "Học máy tính không có nghĩa là biết sửa máy tính."