Ăn No Sao

Chương 85



Trong sự hỗn loạn tưng bừng, Thẩm Tinh Lê chạy xuống trong sự ồn ào, thầy Tùy bất đắc dĩ lắc đầu: "Em cô gái này, thật là không thành thật."

Cô toét miệng cười, nói: "Thầy ơi em đi trước, lát nữa xin lỗi thầy!"

Xin lỗi cái gì, cũng không phải là chuyện lớn gì. Sau một lúc, bản thân thầy giáo cúi đầu suy nghĩ. Như vậy cũng rất thú vị. Không phải là người trẻ tuổi nên có dáng vẻ mạnh mẽ sao?

Ngôn Gia Hứa bên này nhìn Thẩm Tinh Lê vội vàng chạy xuống, đoán chừng là cô tìm mình, thế là nhét điện thoại vào trong túi quần, đi về phía sân khấu.

Thẩm Tinh Lê nhìn thấy Lâm Thanh ở cửa ra vào, bắt lấy tay Phương Lâm, hai người đang tranh chấp. Dáng vẻ Lâm Thanh hung ác muốn giết chết Phương Lâm, không khỏi có chút bận tâm, vội vã chạy tới, đám bạn cùng phòng cũng đi cùng một hướng.

Mà quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Lê đi về một phía nào đó, nếu thổ lộ với bạn trai vậy thì đối phương chắc chắn cũng ở hiện trường...

Ngôn Gia Hứa người cao chân dài, đi vài bước tới bắt lấy cổ áo của Thẩm Tinh Lê, nói: "Chạy đi đâu?" Khóe miệng của anh giương lên một đường cong, kỳ lạ, vô cùng đắc ý, lại đẹp mắt.

Thẩm Tinh Lê không rảnh để ý đến Ngôn Gia Hứa, lao ra nói: "Đợi chút nữa em nói với anh, nếu không sẽ xảy ra án mạng."

Ngôn Gia Hứa không biết xảy ra chuyện gì.

Thứ người qua đường nhìn thấy chính là, bên cạnh bạn học Thẩm Tinh Lê có một chàng trai cao cao đẹp trai đi theo.

Chính là ông chủ Ngôn.

Anh không nhiều lời, thành thật đi theo sau lưng cô, hai tay đút túi, vẻ mặt "Anh xem em còn có thể làm trò yêu gì".

Lâm Thanh nắm chặt cổ tay Phương Lâm, mắt nhìn thẳng vào cô ta, giống như con dao độc, ngay cả Liêu Hiểu Vân có vẻ đắc ý cũng bị dọa sợ.

Đây là muốn ăn người ta rồi sao?

Sắc mặt Phương Lâm trắng bệch, căm hận nói: "Cậu bắt tôi làm gì?"

Lâm Thanh dừng lại mấy giây không nói chuyện, mở miệng, lộ ra răng nanh phù thủy của cô ấy: "Tôi tìm thấy địa chỉ IP đăng ảnh chụp của Thẩm Tinh Lê trong diễn đàn, ngay ở trong tòa nhà của chúng ta."

"Hơn nữa là ở trong ký túc xá của cậu." Thật ra vốn dĩ sẽ không tra ra được vị trí chính xác như vậy, Lâm Thanh hù Phương Lâm một trận.

Đối phương không nói chuyện, cắn môi, nhìn hai cô gái cao cao đứng phía sau Lâm Thanh.

Lâm Thanh nói: "Là cậu tung tin đồn nhảm hại bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ giảng viên hướng dẫn của các cậu. Đồng thời, cậu công khai xin lỗi Thẩm Tinh Lê."

Thịnh Hạ nghe được nửa vời, cả giận nói: "Là cậu chửi bới con gái tôi sao?"

Liêu Hiểu Vân đứng lên.

Lâm Thanh vốn định hù dọa Phương Lâm một chút, bị Thịnh Hạ quấy rối, cạn lời nói: "Cậu có phải là sinh viên thời đại này không, nói chuyện gì mà không có trình độ?"

Thịnh Hạ: "..."

Liêu Hiểu Vân cũng nói: "Bạn học cậu xem, bất kể như thế nào, Thẩm Tinh Lê vẫn luôn đứng ở trên sân khấu nhận thưởng cao nhất, lấy học bổng ưu tú toàn phần, cậu đăng những thứ kia lên giống như con gián trong khe rãnh. Có ý nghĩa không?"

"Đúng, dùng thực lực nói chuyện."

Lâm Thanh nhíu mày, thật ra cô ấy cũng không xác định kẻ cầm đầu có phải là Phương Lâm hay không, bắt lấy cô ta chất vấn như vậy, lỡ như không phải thì chẳng phải là thất đức sao?

Trong lòng đại ma vương rụt rè.

Phương Lâm lại bị ba người giữ lại, nhất thời sợ hãi.

Làm việc trái với lương tâm, lập tức cầu xin tha thứ: "Tôi chỉ là tò mò, đăng lên trêu chọc một chút."

"Con mẹ nó cậu xem như là trò vui, để một cô gái vô tội trở thành trò hề?"

"Tôi không phải cố ý." Phương Lâm nhìn đối phương nhiều người, vẻ mặt cầu xin.

Thẩm Tinh Lê thở hồng hộc chạy tới: "Ôi, chúng ta đừng đánh nhau." Lần trước bị dáng vẻ xách đao giết người của bạn tốt của mình dọa sợ rồi.

Thịnh Hạ nhìn thấy sau lưng Thẩm Tinh Lê còn có Ngôn Gia Hứa đi theo tới, vội nói: "Đồ ngốc, cậu nhanh đi yêu đương đi. Chuyện này tụi tớ giải quyết rồi."

"Cái gì mà các cậu giải quyết rồi?" Thẩm Tinh Lê vẫn rất lo lắng.

Thịnh Hạ nháy mắt với cô: "Cậu thật sự muốn xấu mặt đến chỗ bạn trai luôn sao?"

Thẩm Tinh Lê nhỏ giọng nói: "Tuyệt đối đừng đánh nhau."

"Biết rồi. Cậu đi nhanh lên đi."

...

Ngôn Gia Hứa rất lâu cũng không biết, Thẩm Tinh Lê vì sao bỗng nhiên lại thổ lộ.

Có điều anh rất vui, cảm thấy tới chuyến này rất đáng.

Buổi tối hôm đó, có người nặc danh thảo luận trong nhóm.

Em gái học bá năm nhất hôm nay lấy học bổng, chính là Thẩm Tinh Lê đồng thời có hai người bạn trai trong truyền thuyết?

Có cảm thấy phần diễn thuyết buổi chiều của cô ấy hình như là nhằm vào tin đồn gần đây không.

Con mẹ nó cô em này trà trộn vào trong nhóm rồi.

Wow, đại lão chào anh.

Học bá cũng lăn lộn vào trong nhóm sao?

Cũng có người nói:

Thật sự là em gái có hai người bạn trai sao? Nếu vậy thì cô ấy trắng trợn thổ lộ với một người trong đó?

Nói chung em gái lợi hại, dám thổ lộ với bạn trai trước mặt lãnh đạo trường học.

Người siêu cấp học bá còn có thể có bạn trai siêu có tiền cực kỳ đẹp trai, chậc...

Vẫn hoài nghi học bá lên sân khấu diễn thuyết là vì nhắm vào tin đồn trong nhóm.

Được thôi, cô ấy thắng rồi.

Bên này, Lâm Thanh uy hiếp Phương Lâm, xin xóa bài, đồng thời xin lỗi.

Phương Lâm thật sự sợ đối phương truy cứu, làm theo.

Một số người, cảm thấy tung tin đồn nhảm không tốn phí, không sợ hãi. Bởi vì ghen ghét, tò mò, phát tiết, tâm tính ăn dưa.

Bị đối phương truy cứu thì trong giây lát trở nên sợ hãi.

Từ hội trường đi ra, Thẩm Tinh Lê chủ động nắm lấy tay Ngôn Gia Hứa.

Sinh viên người đến người đi, không ai biết Thẩm Tinh Lê, cô giật nhẹ ngón tay Ngôn Gia Hứa, đắc ý với trò đùa dai vừa rồi của mình, hỏi anh: "Có ngạc nhiên không?"

"Phát sốt rồi?" Anh đưa tay sờ sờ trán cô.

Mới không có đâu.

Ngôn Gia Hứa hừ cười một tiếng: "Mặc dù sợ hết hồn, nhưng dù sao vẫn hài lòng. Sau này nhớ giữ vững, mỗi ngày thổ lộ một lần, không cần ở hội trường, ở giữa bãi tập hô to là được."

"Em bị thần kinh sao?"

"Em là tiểu hoa cẩu."

Thẩm Tinh Lê đá chân sau của anh một cái, bị anh nắm cánh tay, ôm vào trong ngực mình: "Anh có thể hỏi một chút không, làm sao vậy?"

Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không muốn nói."

Ngôn Gia Hứa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ trán của cô.

Thẩm Tinh Lê cảm thấy, bất kể như thế nào, phương pháp của cô ngớ ngẩn, vụng về, bị bạn cùng phòng gọi là đồ ngốc, nhưng cô dù sao vẫn có năng lực tự giải quyết vấn đề.

Tối nay lập kế hoạch ăn cơm ngâm nước nóng với bạn cùng phòng rồi, cuối cùng mọi người thấy đại ca cũng tới rồi, nhất trí yêu cầu Thẩm Tinh Lê không được về ký túc xá.

Thẩm Tinh Lê bất đắc dĩ để điện thoại xuống.

Ngôn Gia Hứa nắm tay cô đi về phía bãi đỗ xe, trên đường gặp không ít sinh viên.

Đi ngang qua dưới bóng cây, trong không khí tung bay một luồng hương hoa, không biết là hoa gì. Bọn họ đi chậm rãi, Thẩm Tinh Lê lấy được tiền, cao hứng nói: "Thoáng cái lấy được rất nhiều tiền, vẫn là học hành có đường ra. Chỉ cần học giỏi là có tiền để cầm, so với làm công hơn hai tháng ở studio còn nhiều hơn!"

Ngôn Gia Hứa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, uống chén "canh gà độc" này.

Thẩm Tinh Lê: "Em có tiền rồi, anh muốn ăn gì, cứ nói với em."

"Thật sao? Lưng và eo đều ưỡn thẳng rồi?"

"Cũng không phải."

Ngôn Gia Hứa sờ sờ sau lưng cô, sờ đến ngứa ngáy, cào cho cô kêu oa oa nhảy loạn lên: "Rất nhột, đừng chọc em."

"Năm ngàn tệ đấy." Thẩm Tinh Lê duỗi năm đầu ngón tay: "Chúng ta đi ăn đồ ăn ngon đi, anh muốn ăn gì?"

Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của cô, nhìn mấy giây, chậm chạp mở miệng nói: "Em. Được không?"

Thẩm Tinh Lê phản ứng hồi lâu mới nối liền hai vế được, anh muốn ăn cô.

Thấy người xung quanh bãi đỗ xe ít, cô chạy tới mổ một cái lên môi anh, nói khẽ: "Thật sự rất thích anh."

Ngôn Gia Hứa không phản ứng lại.

Nhìn chằm chằm đến mức cô rụt rè: "Làm sao vậy."

"Đang nghĩ, em rốt cuộc làm sao kể lại với anh."

"... A."

"Tới đây để anh hôn một lúc."

"Ở bên ngoài sao?"

"Là ai nói thích anh?"

Thẩm Tinh Lê lần nữa chạy tới, nhón chân lên.

Một giây sau bị người ta kéo, bế lên, hôn nhiệt liệt, ùn ùn kéo đến, lít nha lít nhít.

Mưa gió ngừng lại, anh dần dần dịu dàng, cọ lấy gương mặt của cô, nhẹ nhàng ngậm mút lấy cánh môi, chậm rãi ướt át, rời đi một lúc lại kề tới gần.

Cũng mặc kệ có phải là đang ở bên ngoài hay không.

Giọng điệu dỗ con nít, thật ra nghe vào đều làm cho lòng người tan chảy.

Rốt cuộc quay lại trong xe, mặt Thẩm Tinh Lê nong nóng, đám bạn cùng phòng thảo luận trong nhóm: "Tinh Tinh cố lên, nhanh chóng cùng đại ca làm một phát."

Cô cố ý chuyển giọng nói thành chữ.

Cái nhóm này là người gì vậy!

Quả thật không có mắt nhìn.

Thẩm Tinh Lê ném điện thoại đi.

"Đang xem gì vậy?"

"Không có."

"Cho anh xem một chút."

"Thật sự không có gì."

"Lấy điện thoại ra."

"Không muốn."

"Thẩm Tinh Lê anh nói em đều không cần nghe nữa đúng không?" Người nào đó đưa tay, trong nháy mắt bóp lấy cổ cô, ngăn chặn yết hầu số mạng của cô.

Thật ra không thật sự muốn xem, chỉ là thấy cô lập lòe tránh né, kích thích sự tò mò mà thôi.

Nói muốn xem cũng chỉ là hù dọa cô.

Anh tùy ý nhấn mở tin cuối cùng.

Một giọng nữ kích thích truyền đến.

"Tinh Tinh, nhanh chóng cùng đại ca làm một phát!"

Thẩm Tinh Lê: "..."

Ngôn Gia Hứa: "..."

...

Ngôn Gia Hứa: "Cho nên, em muốn cùng anh làm một phát?"

"Suy nghĩ nhiều rồi?"

"Nói đi, anh không cười em."

"Nói cho hài lòng rồi, anh sẽ thỏa mãn em."

Không biết xấu hổ.

Thẩm Tinh Lê khóc không ra nước mắt.

Không phải!

Cô không có!

Ông chủ Ngôn vẫn cười, nói: "Thật ra anh hoan nghênh."

"Cửa lớn luôn mở ra chào đón em."

"Em không có ý kiến, vậy thì nghỉ hè đi."

...

Tháng bảy, Thẩm Tinh Lê đã sớm quên chuyện này rồi.

Không biết là cố ý hay là thế nào. Ngôn Gia Hứa lại phải đi Lâm Thị công tác.

Anh cần làm tuyên chuyền cho Quảng Thị, kế hoạch marketing đương nhiên không thể thiếu.

Đầu tháng sáu, một người bạn du học Anh năm đó của anh về nước làm biên đạo, biết được anh đang làm về phương diện trí tuệ nhân tạo.

Liền mời anh tham gia một chương trình.

Không, là mời Quỷ Nhãn tham gia chương trình.

Đầu năm Quỷ Nhãn từng sinh ra sự chấn động trong giới ngành.

Liên quan tới so tài người máy, trong nước đã có rất nhiều hồ sơ thi đấu rồi.

Ngôn Gia Hứa khảo sát một tuần, trả lời đồng ý với bạn học.

Bởi vì giữ bí mật nội dung chương trình, bạn học chỉ gửi quá trình cho Ngôn Gia Hứa, đồng thời lúc ký hợp đồng cũng ký hiệp nghị bảo mật.

Ngôn Gia Hứa hỏi Thẩm Tinh Lê: "Em đi với anh."

Thẩm Tinh Lê đúng lúc không có việc gì, lại có chút do dự: "Em đi có thích hợp không?"

"Anh không phải đang hỏi em."

"Được thôi." Thẩm Tinh Lê đương nhiên là muốn đi cùng anh, đi ra ngoài nhìn thế giới miễn phí tốt cỡ nào. Cô hoàn toàn quên đi chuyện kia, sau khi báo cáo chuẩn bị với bà nội xong thì bắt đầu thu dọn hành lý.

Đây là lần đầu tiên cùng anh đi Lâm Thị sau ba năm.

Nhịn không được liền vui vẻ.

Hai người cùng nhau đến địa điểm tập hợp còn có Cao Tử Xuyên và bạn gái Viên Tuệ, Cốc Dương vân vân, một nhóm bảy tám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.