Thẩm Tinh Lê trần truồng tỉnh lại trên chiếc giường lớn, chân cọ trên cái chăn có chất vải trơn mượt, vô cùng dễ chịu, giống như tơ lụa lướt qua da thịt cô, lành lạnh.
Vừa mở mắt, nhìn thấy Ngôn Gia Hứa đã tắm xong, đứng ở cuối giường mặc quần thể thao, sau đó là áo thun màu trắng.
Điện thoại vang lên, là chiếc điện thoại màu đem, của anh.
Anh bắt máy: "Mười lăm phút sau đến."
Là muốn đi chăm sóc tình nhân nhỏ của anh, bóng rổ.
Thẩm Tinh Lê có thể đoán được là bởi vì nhìn thấy anh đeo dây cột tóc, chiếc dây màu xanh trắng đan xen, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nổi bật lên khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú kia, nhỏ hơn, cũng càng đẹp trai hơn.
Thu dọn ổn thỏa, anh trở lại bên giường, Thẩm Tinh Lê nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hì hì, buổi sáng lần trước ở Lâm Thị cũng là như vậy.
Tối hôm qua làm chuyện xấu, buổi sáng sau khi Thẩm Tinh Lê khôi phục lại lý trí luôn cảm thấy xấu hổ.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua, anh như vậy rồi lại như vậy, cô hoàn toàn không thể đối mặt được.
Ngôn Gia Hứa không muốn đánh thức Thẩm Tinh Lê, nhìn chằm chằm gò má cô mấy giây, giúp cô vén lọn tóc ra sau tai. Không biết nghĩ tới điều gì, bàn tay nhét vào giữa mặt cô và gối.
Thẩm Tinh Lê quen nằm ngủ sấp, có đôi khi sẽ ép cho mặt mình biến dạng, miệng hơi mở ra, thỉnh thoảng còn không thở được.
Anh dịch góc mặt của cô, để cô hít thở tự do.
Thẩm Tinh Lê đều sắp không nhịn được nữa rồi, trái tim, nhảy bang bang bang.
Tuyệt đối không được để cô trần truồng như vậy mà đối mặt với anh.
Ngôn Gia Hứa lại vén chăn lên một chút, bàn tay che trên đầu vai nhẵn nhụi lại hơi xương của thiếu nữ.
Bỗng nhiên có một xúc cảm ấm áp lại ẩm ướt rơi xuống.
Anh cúi người, hôn lên phía sau lưng cô, vô cùng dịu dàng.
Thẩm Tinh Lê sững sờ. Trên lưng tê dại một trận.
Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh nhẹn đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, rón rén.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Thẩm Tinh Lê mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn hướng anh rời đi, sau đó chậm rãi bò dậy, tùy tiện mặc chiếc áo thun của anh, nghĩ đến quần áo bẩn tối hôm qua của mình cũng chưa giặt, hôm nay làm sao mà mặc?
Lập tức gặp khó.
Tối hôm qua sau khi thân mật, Thẩm Tinh Lê cảm thấy kỳ lạ, hôn cũng có thể khiến người ta chóng mặt vùi vào trong ngực anh, cúc áo sơ mi bị anh mở ra mấy cái, lộ ta một mảng da thịt non mịn mềm mại trước ngực, anh nhìn chằm chằm chỗ đó, lại cúi đầu hôn một cái.
Thẩm Tinh Lê cũng không để ý, ngại ngùng cộng thêm mệt mỏi và bối rối, bóp lấy ngón tay thon dài của anh, so sánh với bàn tay mình thật sự là lớn hơn nhiều, liền hỏi anh: "Tay của anh thật là lớn, sau khi có khi nào tát em không?"
Nhìn xem, một bàn tay của anh, vừa vặn phủ hết cả khuôn mặt cô.
"..." Ngôn Gia Hứa cạn lời, theo bản năng hôn chóp mũi cô, nói: "Không đâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Anh sẽ đánh mông em."
Thẩm Tinh Lê giật mình, thầm nghĩ cái tên này, anh cứ đợi đấy. Nhanh chóng che mông lại, không nghĩ tới bàn tay kia lại rơi trên ngực mình, người nào đó nhếch miệng lên, cười mờ ám, nhưng một thiếu niên bất lương, nhéo hai cái, nói: "Ừm, còn có công dụng ở chỗ này."
"..."
Chơi một lúc thì xô đẩy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô lại bị bắt nạt đến mức vô cùng mệt mỏi, thấp giọng ngâm ê a, lúc bị anh nhấn trên bồn rửa tay, cô nghĩ, một người sao có thể có nhiều kiểu như vậy, rõ ràng là có cùng xuất phát điểm trong chuyện này, sao anh có thể dẫn trước nhiều như vậy? Chẳng là người có trí thông minh cao trong chuyện này năng lực lĩnh ngộ cũng cao hơn người bình thường?
"Có phải anh lén học không?"
Mạch suy nghĩ ngang ngược lại tinh quái, chọc giận anh, Ngôn Gia Hứa tăng thêm lực, nghiêm nghị nói: "Có phục không?"
...
Cô đặt áo sơ mi và quần jean vào trong máy giặt, sấy khô một thể, sau đó giặt tay quần lót, dùng máy sấy sấy khô.
Lại tắm rửa gội đầu, đánh răng, thu dọn bản thân thỏa đáng rồi thì Ngôn Gia Hứa cũng chơi bóng trở về.
Vào cửa đặt đồ ăn trên bàn, bước tới khom lưng hôn môi cô một cái.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê hơi phiếm hồng, đẩy anh một cái, sau đó ra ngoài ăn sáng.
Bữa sáng là bánh bao hấp và sữa đầu nàng bản địa Khai Thành mà cô thích nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Ngôn Gia Hứa còn ở nhà, lúc này Thẩm Tinh Lê mới nghĩ đến, hôm nay là chủ nhật.
Muốn ở lại với anh một lúc, nhưng nghỉ hè làm thêm cũng không chia ra cuối tuần hay là ngày làm việc.
Cô phải đi như thường lệ, Ngôn Gia Hứa vậy mà cũng không nhiều lời, lấy chìa khóa lái xe đưa cô đi.
Trước đi xuống xe thì ôm lấy cô, hôn một lúc, hỏi: "Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em."
Thẩm Tinh Lê nói: "Tối nay phải về nhà rồi. Nếu còn không về nhà nữa thì bà nội em không yên lòng."
Ngôn Gia Hứa gật đầu: "Được, tối nay anh cũng về."
Thẩm Tinh Lê: "Vậy gặp nhau ở nhà?"
Cô đẩy cửa bước xuống.
"Đi đi, nhìn đường." Anh dặn dò.
*
Thẩm Tinh Lê làm thêm mãi đến hơn tám giờ mới kết thúc, cả một ngày ở cùng với các bạn nhỏ, bề bộn nhiều việc. Không phải là có chuyện, chính là không nghe lời, có lúc còn phải chịu trách nhiệm giải đáp nghi vấn của phụ huynh.
Thẩm Tinh Lê lúc nhỏ cũng đi học vẽ, nhưng cũng không quản lý nghiêm giống như các phụ huynh bây giờ, cũng không có nhiều mong đợi như vậy. Khi còn bé bà nội đưa cô đi học múa, học vẽ, chẳng qua là không muốn cô cô đơn quá mà thôi, thuận tiện học thêm một vài kỹ năng cũng tốt.
Mặc dù mệt mỏi nhưng cô không cảm thấy buồn phiền chút nào.
Tám tiếng đồng hồ rất nhanh liền trôi qua.
Xe buýt đi đến tiểu khu Long Hoa, Thẩm Tinh Lê xuống xe, trông thấy Ngôn Gia Hứa cũng đúng lúc trở về, khóa xe rồi đi về phía bên trong tiểu khu, trên tay còn mang theo đồ.
"Khụ khụ." Cô chạy đến phía sau anh, đụng vào một cái, giả vờ nói: "Anh Gia Hứa, lâu rồi không gặp, hôm nay thật là khéo!"
Rõ ràng hồi sáng còn từ trong ổ chăn bò dậy.
Ngôn Gia Hứa mặt không biểu tình, nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Không khéo. Anh mua cherry cho bạn gái, tranh thủ thời gian đưa qua cho cô ấy, không nói chuyện nhiều với em nữa."
"Ôi ôi ôi, em muốn ăn cherry!" Thẩm Tinh Lê lại nhanh chóng đuổi theo.
Cherry được đựng trong hộp đều đã rửa sạch rồi, Thẩm Tinh Lê lấy một quả lớn ném vào miệng, rất ngọt, nhiều nước, ăn ngon đến mức heo kêu! Tháng này, cherry đã sớm hết mùa rồi, không biết là anh mua ở đâu.
Ngồi ăn dưới lầu một lúc, không có thùng rác, bàn tay của Ngôn Gia Hứa nhận lấy hạt của cô.
Ăn hơn mười phút, cô mới thỏa mãn sờ sờ cái bụng, nói mình thật sự phải về nhà rồi.
Trong mắt Ngôn Gia Hứa có sự luyến tiếc, Thẩm Tinh Lê cũng biết, tối nay anh về nhà ở, đương nhiên là vì mình.
Nhưng ở đây có người nhà, dù sao cũng không thể ngủ cùng nhau đúng không?
Dỗ anh hai câu.
Ngôn Gia Hứa ngược lại sờ sờ khuôn mặt mệt mỏi của cô, bình tĩnh nói: "Em đừng để mệt mỏi quá, công việc làm một chút là được, việc học quan trọng hơn. Cần tiền thì nói với anh biết không?"
Thẩm Tinh Lê đương nhiên sẽ không đòi tiền anh, chỉ nói cho có lệ: "Em biết rồi ~~"
Ngôn Gia Hứa muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nhiều lời nữa, nhìn cô lên lầu, sau đó mới quay người về nhà.
*
Nghỉ hè kết thúc, lại nghênh đón năm học mới.
Bà nội từ sớm đã quấy rầy Thẩm Tinh Lê, cô gái nhỏ bởi vì công việc làm thêm đáng ghét kia, mỗi ngày về muộn thì không nói, sau khi về còn nghịch máy tính, bàn vẽ, làm bài tập của cô, chịu đựng đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau ngủ đến giờ cơm trưa mới dậy.
Điều này trái ngược với tín niệm dậy sớm ngủ sớm của bà cụ,
Thẩm Tinh Lê cứ ở trong trạng thái bị chê như vậy, vừa vào học liền nhanh chóng cuốn gói rời đi.
Bà nội cũng thu dọn hành lý đến nhà Thẩm Vĩnh Long. Bởi vì mẹ của Tằng Hồng cũng chính là bà ngoại của Thẩm Tinh Lê, gần đây trúng gió, Tằng Hồng phải xin phép nghỉ để về chăm sóc, trong nha chỉ còn lại hai cha con Thẩm Vĩnh Long và Thẩm Trí.
Bà cụ Thẩm quyết định nhân khoảng thời gian này ở hai người, làm chút cơm gì đó. Dù sao bà cụ cũng không chịu ngồi yên.
Kỳ nghỉ hè của Thẩm Tinh Lê quả thật kiếm được tiền không ít, thay đổi quần áo từ đầu đến chân cho bà nội.
Kính râm, áo, quần, giày thể thao cho người già, điện thoại, đổi toàn bộ.
Bà nội Thẩm cao hứng chết rồi, không nhịn được khoe khoang với bên ngoài: "Nhìn xem, đây là cháu gái tôi kiếm tiền mua cho tôi đấy. Nó biết tôi hứng gió sẽ chảy nước mắt nên mua cho tôi cái kính râm này, phải hơn 800 tệ đấy."
Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng cũng chỉ có thể nghe.
Thẩm Tinh Lê về trường ở, ba ngày hai lượt được Ngôn Gia Hứa lừa đến nhà anh.
Sau khi đi, đương nhiên là bị ăn sạch sẽ. Làm cho cô thể xác tinh thần đều mệt mỏi, sáng sớm ngày hôm sau về trường đi học, suýt chút nữa không dậy nổi.
Đi ngủ lúc một hai giờ sáng, buổi sáng bảy giờ rời giường, cứ thế mãi, người bình thường cũng không chịu được.
Bởi vì đến muộn mấy lần, Thẩm Tinh Lê oán trách nói, sau này phải thu liễm một chút, ít đến.
Ngôn Gia Hứa nghe vào tai trái ra tai phải.
Làm cho trầm trọng thêm.
Thẩm Tinh Lê vừa đến trễ liền trách kẻ gây họa. Ngôn Gia Hứa đành phải ôn tồn dỗ dành, nói: "Đảm bảo để em ngủ trước mười hai giờ."
Nhưng không thấy có lần nào thật sự làm được.
Buổi sáng Ngôn Gia Hứa 6 giờ rưỡi rời giường, mua bữa sáng về, kéo Thẩm Tinh Lê dậy. Cô mơ mơ màng màng nhăn mặt lại, mắt không mở ra được giống như dính nhựa cao su, gào khóc muốn ngủ thêm một lúc. Ngôn Gia Hứa đành phải đích thân mặc quần áo, rửa mặt cho cô, chờ cô tỉnh táo lại một chút lại đẩy cô vào nhà vệ sinh đánh răng.
Ăn xong bữa sáng lại đưa cô đi học.
*
Khoảng thời gian đó Ngôn Gia Hứa vừa ăn mặn, quả thực là tái phạm nhiều lần. Mỗi đêm giày vò cô qua lại, đủ mọi kiểu.
Sau này qua khoảng thời gian đó, cũng vì lượng công việc của anh lớn, Thẩm Tinh Lê bận bịu việc học, dù sao thì học vẽ tranh thật sự mệt mỏi. Tần suất làm chuyện đó giảm dần, bắt đầu từ một ngày hai ba lần đổi thành một ngày một lần, sau đó nữa là một tuần ba đến bốn lần.
Đương nhiên là có thời gian có tinh thần sức lực, Ngôn Gia Hứa cũng không để ý mà nhiều thêm mấy lần, nếu như cô có thể chịu được.
Dù ngày đó không làm, Ngôn Gia Hứa cũng hy vọng Thẩm Tinh Lê đến ở, nhưng cô còn quá nhỏ, không tiện chuyển ra ngoài, chỉ có thể ở ngắt quãng.
Trong căn hộ của anh, đồ đạc của cô trở nên nhiều hơn.
Áo khoác, nội y, tất, tài liệu giảng dạy, máy tính, bàn vẽ, dụng cụ vẽ tranh. Các loại dấu vết sinh hoạt của con gái, không thiếu được tóc dài dày đặc của Thẩm Tinh Lê, ngày nào cũng rụng!
Trong nhà vệ sinh tất cả đều là tóc của cô.
Có lúc Ngôn Gia Hứa dọn dẹp liền phát cáu, hận không thể cắt hết tóc của cô.
Nhưng lại không có cách nào, lúc đầu tính toán phải đánh cô một trận, nhưng lúc người thật chạy đến trước mặt nũng nịu, anh cũng chỉ có thể hung hăng hôn cô.
...
Một phụ huynh mà Thẩm Tinh Lê quen biết muốn tìm gia sư, bản thân cô không có nhiều tinh thần sức lực như vậy, đúng lúc Lâm Thanh cần, Thẩm Tinh Lê liền giới thiệu Lâm Thanh cho phụ huynh của học sinh.
Bé trai tên là Phan Khải Minh, năm nay lên lớp 3, giống như là có chứng tăng động, trong chốc lát là lộ bản chất.
Nếu không phải Lâm Thanh thiếu tiền thì cũng sẽ không đi chịu tội đó.
Có lẽ bản thân phụ huynh của Phan Khải Minh cũng biết con nhà mình khó dạy, tiền chi trả mỗi giờ cũng nhiều hơn thị trường 50 tệ.
Phan Khải Minh đi học ở phòng vẽ tranh Thiên Trạch cũng không thành thật, không phải chọc cho bạn gái khóc thì chính là bẻ gãy bút vẽ của các bạn nam nhỏ hơn ngồi gần đó.
Sau khi Thẩm Tinh Lê tiếp nhận sự tàn phá ở phòng vẽ tranh, trao đổi cảm tưởng với Lâm Thanh, Lâm Thanh nói: "Hai tiếng tiếp theo chính là thời gian chịu tội của tớ."
Thẩm Tinh Lê: "Nhịn một chút. Thật sự không dễ làm, học kỳ sau liền từ chối việc này."
Lâm Than: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Chủ nhật ngày nào đó tan học, Lâm Thanh ở bên ngoài phòng học chờ Phan Khải Minh, nói chuyện với Thẩm Tinh Lê về đứa trẻ này. Kết quả Phan Khải Minh nhân lúc người lớn không chú ý liền bỏ chạy, hai người tìm một hồi, gấp muốn chết, cuối cùng tìm thấy cậu bé ở khu vui chơi trẻ nhỏ.
Hóa ra là chú của cậu bé đến.
Chú của cậu bé tên là Phan Dương, từ nhỏ thành tích xuất sắc, học trường đại học danh tiếng, làm việc ở xí nghiệp lớn, bây giờ lại là quản lý cấp cao của công ty khoa học kỹ thuật.
Phan Khải Minh không thích ai, chỉ thích người chú này.