Ẩn Sĩ

Chương 5: Câu hồn quỷ



Sau lần cả làng trừng quỷ Di Ái rồi, tuy là mọi chuyện sinh hoạt của làng đều vô cùng bình thường, tinh lặng, nhưng người tinh ý thì phát hiện ngay ra đây chỉ khoảng thời gian tĩnh lặng trước cơn bão. Từ khi các cụ phát hiện cái Triện đồng của Thành Hoàng đã biến mất không tung tích, thì trong làng nhiều chuyện khó hiểu liên tiếp xảy ra nhưng với nhân vật chính là người khác- những người không phải là dân gốc của làng. Họ là những người ngụ cư mới chuyển tới gần đây.

Theo tục lệ của làng, thì không phải dân ly tán cứ đến là được ở trong làng, muốn nhập tịch làng, thì có hai cách: Thứ nhất, chồng đủ tiền đóng góp cho làng, chính là mua một chức kiểu ông hương, ông cửu rồi mở tiệc khao cả làng, lúc này thì cố nhiên có một suất hương ước. Thứ hai là Tam đại đồng hương, nghĩa là từ ba đời ở cạnh jàng thì nếu có nguyện vọng nhập làng thì sẽ cho nhập. Nhưng sau thời kháng chiến thì mấy cái thủ tục này bị loại bỏ, nên nhiều người cũng chuyển về làng ở, một phần vì vùng độc lập lúc này còn chưa ổn định, thứ hai vì làng tôi có vị trí khá thuận lợi. Ngặt một nỗi, đất trong làng cũ thì không đủ do có cái lũy tre trồng sẵn rồi, vậy nên hầu hết người ngụ cư đều chuyển ra phía ngoài làng, chỗ Đồng Than cũ mà đất nhà ông tôi ở, tạo thành một xóm nhỏ tầm mươi nóc nhà, chúng tôi gọi đấy là xóm Trại. Tầm vài ba tháng đầu thì không có chuyện gì to tát, cho đến một hôm trời vừa tang tảng sáng thì có người ở xóm Trại hốt hoảng chạy vào trong làng báo tin: Nhà cô Huy mới chuyển tới xóm Trại đều thắt cổ chết hết cả rồi! Mọi người trong làng nghe thế mới hoảng sợ chạy ù ra xóm Trại, bước vào mái nhà gianh của cô Huy, ai ai cũng thấy kinh hoàng: Ba xác chết lủng lẳng giữ nhà, dây thừng treo trên xà nhà bện từ hai ba sợi dây đay lớn, nó thít chặt phần cổ họng của ba thân xác người xấu số, khiến cho người họ tím tái hẳn đi, nhưng kinh dị nhất là vẻ mặt của ba tử thi, một vẻ mặt khiến ai cũng ám ảnh! Cả ba xác chết đều xuất huyết ở tai, mũi và mắt, mặt tím ngắt vì thiếu khí nhưng lại có vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện, khóe miệng cười rộng hết cỡ, ánh mắt mở to ra như họ đang thực hiện một việc vui sướng nhất cuộc đời. Các cụ cao niên vùng dân làng thấy thế ai cũng chết lặng đi, vẻ mặt quỷ dị của họ làm cho lòng người bất an. Xôn xao nửa ngày, các cụ mới sực nhớ ra phải hạ thi xuống đất, liền sai người gỡ vòng dây đay ra hạ thân xuống, rồi cụ An trầm giọng nói:

– Nay cụ Nhi đi có chuyện không ở làng, nên mấy chuyện quỷ quyệt như thế này thì làng khó quyết! Nhưng mà vẫn phải làm, tôi thì tôi có nghe phong phanh về ma Thần Vòng. Ngặt một nỗi chỗ Đồng Than này chưa từng nghe có vụ thắt cổ nào hết, nhưng để chắc chắn các chú cứ đào đất dưới chân nhà cô Huy cho tôi!

Tức thì tiếng có tiếng dạ vâng, mấy chú liền đào thật sâu xuống chỗ chân xác chết, liền đào lên ba cục đá màu đen nhánh, có mùi tanh tanh như cá ươn, cụ An nhíu mày liền lấy tay nải ra bỏ cả ba viên vào đấy,, rồi bảo người làng đặng làm phúc chôn cất cho cả ba người nhà cô Huy, sau đấy gửi điện báo cho chú Huy đang công tác ở tỉnh về chuyện này.

Chú Huy đang làm ở Sở Điện tỉnh nghe thế tức tốc về nhà ngay, nhưng về đến nơi chỉ kịp nhìn mặt vợ và hai con lần cuối, chú suy sụp đến mức đờ đẫn hết cả người. Rồi khoảng năm sáu ngày sau thì chú dường như phát điên hản, suốt ngày cười thơ thẩn, rồi đột nhiên lại khóc oàn như đứa trẻ con. Gặp ai đều chạy đến núp sau lưng người ta hết, hoảng hốt như một đứa trẻ chỉ lắp bắp về phía nhà chú:

– Nó… nó lại đến kìa…nó đến bắt tôi…bắt hết….

Nghe chú nói thế đầu tiên mấy người xung quanh chỉ cười cười và không để ý, nhưng cho tới khi căn nhà cũ của chú xuất hiện tiếng cười văng vẳng khiến mấy nhà gần đấy thấp thỏm lo sợ. Vì chú Huy đã ngủ vạ ngủ vật trong làng từ lâu không về nhà, còn điều họ sợ nữa là tiếng cười trâm trầm như tiếng người đàn ông bốn năm mươi tuổi, nhất là khi phát ra tiếng cười khanh khách giữa đêm khuya thế này mà chó không hề sủa lên một tiếng nào, cứ như chỉ có người làng mới có thể nghe được tiếng cười này vậy Từ đấy nhà cô Huy vắng hẳn người qua lại, ít người bén mảng tới hẳn, nhưng người làng đi đặt vó đêm vẫn đồn có hai ba bóng trắng lảng vảng trong căn nhà, rồi thỉnh thoảng nhà có ánh đèn sáng vút lên như đom đóm rồi tắt hản.

Rồi sự việc cũng loãng dần, cho đến một hôm mọt nhóm đàn ông đi gặt thuê của làng em đi gặt cho xã bên, nên cơm đùm cơm nắm đi từ sáng cho nhiều người thuê với đỡ nắng, thế là cả mấy người ôm thành một đoàn băng qua cánh đồng Than để đi tắt cho nhanh, đến gần nhà cô Huy thì một chú mới quay sang lẩm bẩm:

– Sao mới vụ Chiêm mà tự nhiên buốt thế nhể?

Thế là chú này mới xoa xoa tay vào nhau chõ đỡ cảm giác lạnh thì tự nhiên quờ phải thứ gì cứng cứng, lạnh nhớt như viên đá lạnh, chú giật mình quay lại đàng sau thì là cô Huy, cô không khác gì lần cuối người ta nhìn thấy cô cả: Mắt đỏ thẫm nhỏ máu như sắp lồi ra ngoài, miệng lưỡi do thiếu khí nên thè hết ra ngoài gần nửa gang tay, mũi tai toàn máu bết đen xì, nhưng miệng vẫn cười đến tận mang tai…. Cô Huy như thế không nhìn thấy chú cứ thế là thì thầm “Nó bắt tối… Nó bắt tôi.. Nó sắp đến rồi…” Làm chú điếng hết cả người, kỳ lạ nhất là mấy chú bác khác vẫn cứ đi bình thường như không có cảm giác gì cả! Chú sợ quá không dám nói năng gì, thì chú đụi dụi mắt, hai thằng con trai của cô Huy mỗi đứa bá cổ hai bác đi cùng, lấy tay che mắt các bác lại. Da hai đứa này xám toét lại, mặt mũi máu me đen xì, vẫn cái lưỡi dài cùng miệng cười ngoác tận mang tai, hai tay bọn nó như dài như hai cái đòn gánh xoắn quanh đầu hai bác nữa, khum khum như che mắt họ lại, như cảm nhận được chú đang nhìn bọn nó, cả hai đắ từ từ vặn cổ ngược lại, lưỡi thụt ra thụt vào rồi cười khé…khé… Sau đấy vươn cổ dài ra như muốn dí sát mặt vào chú vậy, lúc này chú sợ quá liền quay mặt sang trái mà vô thức quên mất cô Huy (hay là thứ giống cô Huy) đang đứng bên cạnh, như đoán trước được chú sẽ quay sang, miệng nó càng lúc càng rộng rồi rách toạc ra, vẫn điệu cười giống hệt hai đứa phía trước, nó giơ hai tay với móng tay cáu bẳn dài ngoằng cùng há mồm như chậu máu về phía chú… Đúng lúc nó định làm gì với chú thì như bị một tầng vô hình ngăn lại, nó gào rú lên đau đớn một cách ghê rợn rồi hú một tiếng, hai con ma quái kia liền từ mấy bác phía trước buông chi trước đang xoắn quanh đầu họ ra, bò lại phía cái bóng kia… Rồi hai con bám lấy phần thân giữa con quái quỷ giống cô Huy ấy, nó liền từ từ trèo lên ngọn tre rồi nhảy từ ngọn này sang ngọn khác, sau đấy mất hút luôn trong ánh trăng. Lúc này chú Thả mới ngồi bệt xuống đất thở, chú tưởng chết chắc hôm nay rồi, sau một hồi chú bật dậy lay lay mấy người đi cung,f ai cũng như dại ra đứng đực giữa đường không cử động một tí nào, chú lại lay lay mấy cái, thì mấy ong này mới sực tỉnh. Ai cũng nghỉ là mệt quá ngủ quên giữa đường, nhưng nghe chú Thả kể lại thì mặt ai cũng trắng bệch ra, không ai bảo ai quay ngược về làng.

Tầm trưa nắng oi ả không ngừng, việc đồng áng vào mùa nên ai cũng vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi một chút rồi lại làm việc. Khi mọi người đang nghỉ dưới gốc cây bông cụ gần ruộng làng cho mát thì thấy chú Huy chạy ra, ai cũng thấy là lạ, Vì nguyên lai trước nay chú Huy là dân trí thứ, ít khi ra đồng, nay lại dở điên dở dại nên ai cũng thấy khó hiểu. Chú chạy lại phía dân làng vừa cười vừa khóc rồi nói:

– Nó bắt vợ tôi… Tôi mất vợ rồi… Vợ con tôi…

Rồi nói đến đây chú lại cười khe…khé lên làm ai cũng giật mình sởn tóc gáy cả lên, chú Thả thấy thế mới hoảng hốt, vì nó giống hệt giọng cười hôm qua mà con quỷ quái giống cô Huy cười, chú mới gặng hỏi:

– Nói cho em biết nó là ai hả bác Huy? Hay là cái gì??

Lúc này chú Huy đang cười mới trợn tròn mắt ra, càng cười tợn hơn, cười đến mức thè cả lưỡi ra không thwor nên hơi mà nói đứt tiếng:

– Nó bắt hết.. hé..hé..hé..

Dần đàn thì mọi người thấy chú Huy không ổn thì mấy người đàn ông nhìn nhau, cùng chạy lại ôm lấy chú Huy, sợ chú lại phát cơn động kinh, liền chạy lại mỗi người ôm lấy một phần chân tay chú, ai dè lúc này chú tự nhiên khỏe không thể tin được, chú Huy hất nhẹ vai một cái làm mấy bác mất đà ngã chúi hết xuống. Mọi người đang ngạc nhiên thì chú càng cười tợn, rồi chạy như bay tới dòng sông cạnh đồng, mọi người vội vã chạy theo chú. Chú chạy lên cái cầu gỗ liền quay lại nhìn đám người làng, rồi chú vẫn cười, lưỡi lúc này thè dài hẳn ra, mắt trợn tròn lên chảy máu ra, miệng thì há rộng hết cỡ, chú đăm đăm nhìn dân làng một lượt rồi nói trong tiếng cười một thanh âm ghê rợn:

– Tao bắt hết…tao giết hết…

Rồi chú nhảy ùm xuống sông, lúc này mọi người vội vã chạy đến cũng nhảy xuống mò vớt mà chả thấy chú đâu. Không cần nhìn cũng biết ai đấy đều vô cùng sợ hãi, mọi chuyện kéo dài trong hai ngày, mỗi ngày đều cho người giăng lưới tìm xác chú nhưng không thấy, thì cụ Nhĩ về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.