An Sinh

Chương 1: Thay gả



Editor: AM

Từ khi bước vào thành đến giờ, tiếng kèn xô-na và tiếng trống chưa từng ngừng nghĩ, thực lực của Minh Quốc thật sự rất mạnh.

Có lẽ bây giờ tiểu thư và nhị công tử đã đi xa, rất mừng là lão gia vẫn chưa biết chuyện này, hy vọng mọi chuyện sẽ không bị phát hiện cho đến khi tiểu thư rời khỏi Việt Quốc, tiểu thư, chúc người hạnh phúc.

Ta lặng lẽ chúc phúc cho tiểu thư, sau đó xoa vùng cổ đang đau nhức, mũ phượng này nặng quá, nhưng vẫn phải cố giữ không cho nó rơi xuống. Người xuất giá thật là vất vả, giờ dần đã bị gọi dậy, tắm rửa, dâng hương, cột tóc, trang điểm, cho đến buổi trưa vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, ngay cả một chút nước cũng không được uống.

Đang miên man suy nghĩ thì kiệu hoa hạ xuống, ta giật mình khi nghe được tiếng đập kiệu thùng thùng, sau đó có một bàn tay vén rèm lên, ta vội vàng đưa tay qua, trong tay bị nhét một mảnh lụa đỏ, có lẽ đầu còn lại nằm trong tay vương gia, may là đã có khăn voan che mặt ta lại.

Nha hoàn cẩn thận nâng ta bước qua chậu than. Sau đó dẫn ta chậm rãi đi đến đại đường, hành lễ trong mê man rồi được bà vú đỡ đến tân phòng.

Nha hoàn Tân Nguyệt của tiểu thư nhẹ hỏi bên tai ta: "Tiểu thư có đói không, Tân Nguyệt lấy chút điểm tâm cho người ăn trước nhé?"

Ta vội vàng gật đầu.

Ăn chút điểm tâm, uống chút nước, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một tí. Ta đội lại khăn voan và ngồi trên giường, còn Tân Nguyệt thì lui ra ngoài.

Tiếng ồn ào bên ngoài không vang đến bên tai, tân phòng im ắng làm ta cảm thấy hơi buồn ngủ, ta nhẹ nhàng dịch người về phía giường, cảm thấy có gì đó chạm đến mông, sờ sờ, thì ra là các loại long nhãn. Hy vọng vương gia không phát hiện quá sớm, tiểu thư, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà người giao phó.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, cửa được mở ra, có tiếng động khi nhiều người ùa vào, còn có giọng nữ vang lên: "Vương gia, rượu đây này, mời vương gia và vương phi uống rượu giao bôi, chúc vương gia vương phi sớm sinh quý tử."

Nữ nhân ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị vương gia đuổi ra ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Tiếng bước chân đến gần, vương gia đi đến trước giường, ta không biết mình nên làm gì bây giờ, khẩn trương xoa tay, trên trán không ngừng chảy mồ hôi.

Hắn đứng cạnh giường, không nói lời nào, ta cảm nhận được hắn đang đánh giá mình, bàn tay không ngừng run rẩy, thầm mắng mình tệ quá, vừa bị nhìn chằm chằm liền không biết phải làm sao.

Đột nhiên hắn cười, cúi đầu nói bên tai ta: "Có phải vương phi của ta lạnh không, sao tay lại run như vậy?" Nói xong, hắn quay đầu kêu người bên ngoài, "Đem hai chậu than đến đây!"

Hạ nhân ôm chậu than vào rồi vội vàng lui ra. Trong phòng lập tức nóng lên, lúc này ngay cả cổ ta cũng chảy mồ hôi, ta khẩn trương đến nỗi không dám cử động.

Vương gia lại như nhìn thấu, nhẹ giọng nói: "Ôi, sao vương phi lại nóng như vậy, trên cổ còn chảy mồ hôi nữa kìa." Nói xong, bàn tay to lớn chạm vào cổ ta, ta sợ hãi trốn sang bên cạnh.

Nào biết, hắn đột nhiên ngồi lên giường, ôm ta vào ngực, hơi thở phun bên tai ta, thân thể ta lập tức cứng ngắt.

Hắn nhẹ nói bên tai ta: "Vương phi nóng, vậy bổn vương liền vì vương phi cống hiến sức lực, giúp vương phi thay quần áo được không?" Hắn lập tức cởi y phục ta.

Làm sao có thể, nếu như bị phát hiện, vậy tiểu thư phải làm sao bây giờ. Ta tránh thoát khỏi vương gia, nhảy qua một bên, quỳ xuống, lấy can đảm cầu xin: "Vương, vương gia, thân thể thần, thần thiếp không khỏe, không thể hầu, hầu hạ vương gia."

Vương gia thong thả bước đến trước mặt ta, nói: "Nghe nói tam tiểu thư phủ Thượng thư tài hoa, gan dạ sáng suốt hơn người, xứng danh kỳ nữ, sao hôm nay vừa gặp bổn vương liền biến thành chuột nhắt thế này? Bổn vương vẫn muốn nhìn xem thân thể ngươi không khỏe thế nào mà không thể hầu hạ bổn vương."

Hắn xốc khăn voan lên, vừa muốn xé y phục, ta liền vùng vẫy, "Cầu xin vương gia, xin vương gia dừng tay!"

Vương gia không để ý đến lời khẩn cầu của ta, tiếp tục xé y phục. Đột nhiên, vương gia dừng lại, ta ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt vương gia, nhìn thấy y phục rơi trên mặt đất, vạt áo nửa che nửa đậy trên vai, lộ ra vùng cổ và xương quai xanh. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn đã nhìn thấy hầu kết của ta.

Ta vội vàng che lấy thân mình, vừa lui về sau vừa nói: "Ta không biết gì hết, thật đó," Lấy chủy thủ đã được chuẩn bị tốt, run giọng nói: "Ngài đừng tới đây!"

Hắn cười ha ha: "Ngươi không biết? Vậy ta cần phải phái người đem tam tiểu thư phủ Thượng thư về đây, còn phải báo cho Thượng thư đại nhân biết chuyện nữ nhi bảo bối của hắn mất tích, quan trọng là phải hỏi thử xem hành vi này của Việt Quốc có phải là lừa gạt hay không, giống như Việt Quốc không có lòng muốn hòa thân vậy!"

Ta vội vàng quỳ gối, cầu xin: "Không phải do tiểu thư, đều do một mình ta, cầu xin vương gia đừng nói cho Thượng thư đại nhân biết, cầu xin vương gia không phái binh đến Việt Quốc, nô tài tùy ý vương gia trừng phạt, cầu xin vương gia!"

Vương gia không nói lời nào, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta mờ mịt, "Ta, không đúng, tiểu nhân là nô tài phủ Thượng Thư."

"Tên."

"Tên của nô tài là An Sinh."

"Sau này ngươi tự mặc nữ trang."

"Nhưng, nhưng nô tài là nam."

"Vậy ngươi muốn mọi người trong thiên hạ đều biết chuyện tam tiểu thư phủ Thượng thư đào hôn?"

"Vậy, nô tài mặc nữ trang, vậy, là vương gia sẽ không truy cứu chuyện này nữa sao, thật sự cám ơn đại ân đại đức của vương gia." Ta dập đầu.

Vương gia cúi người đến gần ta, gằn từng tiếng: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi." Nói xong, nhấc chân ra ngoài.

Ta vỗ về trái tim đang không ngừng loạn nhịp của mình, Chiến vương gia trong truyền thuyết không phải là giả, khí thế đó thật dọa người.

Đột nhiên ta cảm thấy lạnh lẽo, thì ra ta đã sợ đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, càng lạnh buốt khi cơn gió bên ngoài thổi vào.

Ta ngã ngồi dưới đất, tiểu thư, người cầu phúc cho ta đi!

Lúc này, Tân Nguyệt đẩy cửa bước vào, thấy bộ dáng của ta, nàng giật mình chạy đến nâng ta dạy, "Vương gia có khi dễ ngươi không, khổ thân ngươi."

Ta an ủi: "Không sao, hôm nay tỷ cũng lo lắng đề phòng nhiều lắm rồi, ta không sao đâu tỷ mau trở về ngủ đi."

Tân Nguyệt cẩn thận đỡ ta ngồi lên giường rồi mới lui ra ngoài.

Ta cố gắng điều chỉnh cảm xúc, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, dứt khoát không cần nghĩ nữa, chuyện sau này thì sau này nói sau, ngủ quan trọng hơn.

Ta lấy chén rượu trên bàn, bịt mũi uống hết, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng lên, đầu cũng hơi choáng váng, thật hợp với ý ta, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.