An Sinh

Chương 15: Bà bà



Editor: AM

Một đường bình an đi đến đại sảnh, mọi người đều đang bận nói chuyện với nhau nên không để ý đến chúng ta, ta lặng lẽ ngồi trở lại vị trí, không dám trắng trợn nhìn thúc thúc ở đối diện nữa.

Lén nhìn sắc mặt vương gia, vẫn đen như cũ, thật là, không phải chỉ ra ngoài quá thời gian thôi sao, cũng không thể trách ta được, rõ ràng là cung nữ kia bỏ đi trước, nếu không thì sao ta có thể lạc đường?

Từ khi gặp được vương gia đến giờ, ta cảm thấy lá gan của mình hình như nhỏ đi, chẳng lẽ vương gia chính là sát tinh của ta giống như Trần thúc đã từng nói.

Trần thúc nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp sát tinh của mình, có thể là khi còn nhỏ, lúc trưởng thành, về già, tóm lại nhất định sẽ gặp, là nam, hoặc là nữ. Sát tinh có thể ở cùng ngươi một canh giờ, một ngày, một tháng, cũng có thể là cả đời.

Điều ta muốn biết nhất lúc này là sát tinh này ở cùng ta bao lâu, ông trời phù hộ ngàn vạn lần không cần là cả đời!

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của ta, vương gia ngồi sát qua, nhỏ giọng nói: "Đừng thất thần, mẫu phi gọi ngươi qua."

Ta nhìn theo tầm mắt vương gia, nhìn thấy nữ tử trung niên ngồi bên cạnh hoàng thượng cười với mình.

Ta quay đầu lại, nhìn vương gia tha thiết, vương gia không để ý đến ta, ngược lại tự mình uống rượu. Ta cắn răng, vẫn còn giận sao, không phải chỉ ở ngoài hơi lâu một lát thôi sao? Qủy hẹp hòi!

Bất đắc dĩ, ta nở nụ cười, đứng dậy đi đến trước mặt "bà bà". Ta vừa muốn mở miệng, bà bà đã kéo tay ta để ta ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Uyển Dung đúng không?"

Ta gật gật đầu, "Ừm, dạ, mẫu phi."

"Ngẩng đầu lên, tuy chúng ta là hoàng thất, nhưng cũng là người một nhà, không cần câu nệ như thế."

Ta ngẩng đầu, cố giữ vững nụ cười. Đây là mẫu phi thân sinh của hoàng thượng và vương gia, ít nhất bốn mươi tuổi, nhưng lại nhìn giống như tỷ tỷ vương gia, hoàng thái hậu này bảo dưỡng thật là tốt, cũng không thấy nàng mang nhiều đồ trang sức, nhưng lại xuất hiện quý khí từ trong người phát ra, đây không phải là thứ mà vương phi hai ba ngày như ta có được.

Vị bà bà này rất thân thiện, kéo tay ta nói: "Ta gọi con là Dung nhi được không, vết thương của Dung nhi đã tốt chưa?"

"Mọi thứ đều tốt, đa tạ mẫu phi mong nhớ."

"Ở chung với Hình Thiên có tốt không?"

"Không tệ."

"Tính tình đứa nhỏ Hình Thiên này rất lạ, nếu nó làm con ủy khuất, hãy tới tìm ta, ta làm chủ cho con. Giữa phu thê với nhau, quan trọng nhất là phải thông cảm và khoan dung cho nhau. Đứa nhỏ này, nếu nó đã quyết định việc gì, nhất định sẽ làm đến cùng, đối nhân xử thế cũng vậy. Ta nhìn ra được Hình Thiên trân trọng con, đôi khi không biết biểu hiện thế nào, cũng sử dụng sai cách. Dung nhi à, với tư cách là mẫu thân, ta thật tình hy vọng các con sẽ hạnh phúc, còn việc khi nào hai con có tiểu hài tử, ta không trông mong lắm, nhưng vẫn muốn sớm ôm tôn tử một chút, nữ hài tử cũng được, nam nữ ta đều thích, hoàng thất chúng ta toàn là nam hài tử thôi."

Đề tài này thật không tốt, đối mặt với lão nhân gia hy vọng được ôm tôn tử, ta nhìn thấy rất khó chịu, chỉ có thể nói lời xin lỗi, ta và con trai người không thể có hài tử được, thật sự xin lỗi, sau này, nếu người biết sự thật cũng đừng trách ta, ta là bất đắc dĩ, có nỗi khổ trong lòng.

Ta nói lãng sang chuyện khác: "Mẫu phi, trước đây vương gia thế nào, Dung nhi muốn biết?"

Đề tài này đúng ý vương phi, bà bà bắt đầu giảng lại lịch sử của vương gia, trong đó quan trọng nhất vẫn là màn cầu hôn năm vương gia tám tuổi.

"Trước đây Hình Thiên không nói nhiều cho lắm, nếu đại ca nhị tỷ và Vấn Thiên muốn nói chuyện với nó thì đều phải chủ động, sau này nhi tử của Thanh vương gia ở hoàng cung một thời gian ngắn, không ngờ Hình Thiên lại rất bảo vệ hài tử kia, ta chưa từng thấy Hình Thiên dụng tâm với ai như thế. Sau đó có một ngày Hình Thiên nói với ta muốn cầu hôn hài tử đó, muốn hài tử đó làm vương phi của nó. Nhưng Hình Thiên chưa kịp thổ lộ, đứa nhỏ đó xảy ra chuyện, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Ta vẫn chưa nói chuyện này cho Hình Thiên biết, dù sao Hình Thiên cũng không biết hài tử kia là nhi tử của Thanh vương. Nhưng mà ta nghĩ có lẽ bây giờ Hình Thiên đã biết chân tướng rồi, nếu không thì với tính tình của nó chắc chắn sẽ không thành hôn. Cho nên, Dung nhi, sau này con và Hình Thiên phải sống với nhau thật tốt, sau đó sinh cho ta vài tôn tử, càng nhiều càng tốt, nam nữ đều được."

Khóe mắt ta giật giật, vị bà bà này thật là, thật là có ý tứ, mọi người có quan hệ huyết thống với vương gia đều bất thường như vậy sao?

Xem ra buổi tối hôm nay mà không gật đầu, bà bà này có khả năng sẽ làm ta và vương gia tạo hài tử ngay trong đêm, ta nên gật đầu là tốt nhất.

Trên gương mặt tươi cười của bà bà xuất hiện một nếp nhăn, ta nói thầm, vui như vậy sao?

Bà bà tháo vòng tay từ trên cổ tay, muốn đeo cho ta. Ta lập tức khẩn trương, đây là ngự tứ, không thể tùy tiện nhận lấy.

Bà bà nói: "Dung nhi, ngươi đã là thê tử Hình Thiên, vậy ta là bà bà của ngươi đúng không?"

Ta gật đầu.

"Vậy bà bà đưa này nọ cho tức phụ nhi cũng là hợp tình hợp lý, không phạm pháp đúng không?"

Ta lại gật đầu.

"Bà bà là trưởng bối, đưa này nọ cho tức phụ nhi, về tình về lý thì tức phụ nhi nên nhận lấy đúng không?"

Ta vẫn gật đầu.

"Ta đưa vòng tay cho Dung nhi, Dung nhi nên nhận đúng không?"

"Hình như là vậy."

"Vậy Dung nhi nhận đi!" Nói xong liền đeo vòng tay vào cổ tay ta.

Thật ra lý do ta không nhận vòng tay này, một là làm người nên khiêm tốn một chút, hai là ta không biết tên của vòng tay này, nhưng mà vẫn biết nó rất quý giá, nói vô giá cũng không quá đáng, vật quý giá như thế, sao ta có thể nhận được.

Lỡ như thân phận của ta bị phát hiện, vậy vòng tay này sẽ làm ta gánh thêm một tội danh, tuy bây giờ ta là vương phi, nhưng mỗi giờ mỗi phút đều không quên bản chất của mình.

Ta còn muốn từ chối, liền nghe vương gia nói: "Cho ngươi, ngươi nhận đi, nói thêm làm gì?" Rồi nói với bà bà, "Mẫu phi, Hình Thiên phải về." Nói xong túm tay ta đi ra ngoài.

Ta quay đầu cười nói: "Mẫu phi ngủ ngon!"

Ngồi trên xe ngựa, ta gỡ vòng tay ra đưa cho vương gia, "Vương gia nhận đi, vật quý giá thế này, nô tài không dám nhận."

"Mẫu phi cho ngươi thì ngươi nhận đi, sau này khi gặp mẫu phi nhớ phải mang theo, nếu mà không, hừ hừ."

Ta tức giận nói: "Nếu như sau này mọi chuyện bị phát giác, ta sẽ trả vòng tay này lại cho ngươi."

Về phủ, ta mệt mỏi nằm trên giường, ngẫm nghĩ, nếu sau này gặp phải chuyện như thế thì tránh được liền tránh, không tự chịu tội nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.