An Sinh

Chương 30: Tế phụ



Editor: AM

Ta mơ màng mở mắt, ta có hơi mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào, quay đầu nhìn xung quanh, cái bàn quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, thì ra là phòng ngủ vương gia, cũng không biết bây giờ là giờ nào, ta mở miệng muốn gọi Tân Nguyệt, nào biết vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng khàn khàn, giọng nói thì, ta vội vàng câm miệng, trời, đây là giọng của ta sao, nhất định đêm qua kêu quá lợi hại.

Bây giờ mới nhớ lại chuyện đêm qua, vừa muốn đứng dậy, lập tức ngã lên giường, cả người không chỗ nào là không đau, thắt lưng không còn là của mình nữa, đặt biệt là mặt sau, tuy không đau, nhưng vẫn khó chịu, nhớ đến liền tức giận, đều là chuyện tốt của vương gia, hắn rất thoải mái, còn ta ở đây khó chịu.

Hôm qua không biết khi nào mới kết thúc, làm rồi làm, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong, vương gia háo sắc, nhưng mà, không thể không thừa nhận vương gia làm cũng không tệ lắm, mặt sau không có bị thương, mấy ngày hắn bắt ta dùng ngọc thế cũng có kết quả. Hèn chi muốn ta dùng ngọc thế, thì ra đã sớm nghĩ đến chuyện này, vương gia gian trá.

Thật là nghĩ đến cái gì không, ta quay mặt vào giường không để ý đến hắn nữa, bây giờ hắn vui vẻ thoải mái đứng ở nơi này, hôm qua ta ngất đi không biết hắn lăn qua lăn lại ta thế nào, nếu không thì sao mà toàn thân lại chua xót đau đớn như thế.

"Sao vậy, mặt sau đau không, sáng nay ta đã xem qua, không chảy máu, có hơi sưng, ta đã thoa thuốc rồi, bên trong cũng bôi luôn, ta bôi thuốc rất nhẹ, chắc An Sinh không biết đâu, vì lúc đó An Sinh chưa có tỉnh..."

Ta cắt ngang lời lải nhải của vương gia, xoay người liếc mắt, toàn thân run rẩy, nói cũng không rõ ràng: "Vương gia, ngươi, ngươi, coi như ngươi lợi hại!"

Vương gia cười hề hề không để ý ta vùng vẫy mà ôm ta vào ngực, thỏa hiệp nói: "An Sinh không nên tức giận, đều là ta không tốt, lần sau nhất định sẽ chú ý, ta..."

"Còn có lần sau?"

"Không phải, ý ta là không có lần sau như vậy nữa, ừm, ngại quá, do ta không nhịn được thôi, lâu như vậy chưa đụng vào người nào, ngươi cũng biết rồi đó, ta đã trục xuất những nữ nhân chướng mắt đó khỏi phủ, cho nên ngươi phải thông cảm một chút, An Sinh, nói một câu đi?"

"..." Không còn lời nào để nói.

"Được, ta sẽ không làm như vậy nữa được không, hả?"

Ta muốn tiếp tục không để ý đến hắn, nhưng mà bao tử không ngoan ngoãn lại kêu lên, vương gia lập tức cười ha ha.

Ta ngăn lại: "Không được cười, có cái gì buồn cười mà cười."

"Ừm, An Sinh nói không cười thì không cười." Lại kêu ra bên ngoài, "Tân Nguyệt, mang thức ăn lên!"

Cánh tay vương gia xốc chăn ta lên, ta lập tức bắt lấy, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" Ta không muốn làm chuyện đó nữa đâu.

"Yên tâm, ta muốn mặc quần áo cho An Sinh, lát nữa Tân Nguyệt vào, chẳng lẽ An Sinh muốn Tân Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của mình?"

"Ta, ta tự làm!" Ta không buông tay.

"Chẳng lẽ cả người An Sinh không đau, tự mình có thể mặc sao?"

Được rồi được rồi, là ai làm ta giống như người bệnh, ta buông tay.

Khi ta cực kỳ mất tự nhiên nhìn xuống, vương gia bình tĩnh thay ta mặc quần áo, ngón tay còn vô tình chạm vào người ta, thật là đáng giận mà.

Cuối cùng, một khắc trước khi Tân Nguyệt bước vào, ta đã ăn mặc chỉnh tề, ta ngại ngùng nhìn Tân Nguyệt, dù sao tối qua ta kêu lớn tiếng như vậy, ta đoán nhất định Tân Nguyệt đã nghe được.

Vương gia ở bên tai ta nhỏ giọng nói: "Tối qua ta đã đuổi những người khác đi, ngươi yên tâm, bọn họ không nghe được."

Lúc này lòng ta mới dễ chịu một chút, thảnh thơi nhìn Tân Nguyệt, cười nói: "Chào buổi sáng Tân Nguyệt tỷ tỷ!"

"Ha ha, công tử, đúng là sáng thật, bây giờ là giờ mùi, đúng là sáng quá mà!" Tân Nguyệt buồn cười nhìn ta.

Mặt ta lập tức hồng, nóng quá. A a a, đã là buổi chiều, vương gia này, đều do ngươi, ta trừng vương gia.

Vương gia nhìn thấy ta khó khăn, nói: "Đến đây, An Sinh ăn cơm đi." Lấy chén đũa qua, đặt trên bàn nhỏ trước mặt ta. Ta rất đói, mặc kệ vương gia nhìn, ăn uống ngấu nghiến, sau đó đặt chén đũa xuống, thỏa mãn nấc một tiếng.

"Ăn no?" Vương gia lấy khăn qua chùi miệng cho ta.

"Ừm, ăn no."

"An Sinh, nhớ chuyện đi thăm phụ thân thân sinh của ngươi mà ta đã từng nói không?"

Ta gật gật đầu: "Ừm, sao vậy?"

"Lúc đầu ta muốn hôm nay sẽ đi thăm, nhưng mà thân thể ngươi, ừm, không được phép, cho nên ngày mai chúng ta đi, được không?"

"Ừm, được." Nhớ đến phụ thân, lòng ta lập tức trùng xuống.

"An Sinh sao vậy?" Vương gia quan tâm hỏi.

"Trước kia không nhớ phụ thân thì không sao, đôi khi hâm mộ người khác nói về phụ thân mình, nói phụ thân hắn dạy dỗ thế nào, cho tiền tiêu vặt thế nào, thiên vị các huynh đệ tỷ muội khác ra sao. Ta cũng muốn có phụ thân, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến đều khó chịu, vì vậy ta không thèm nghĩ nữa. Sau này từ từ lớn lên, Trần thúc đối xử với ta rất tốt, ta liền nói muốn nhận Trần thúc làm phụ thân, Trần thúc lại không muốn, nói không xứng làm phụ thân ta, nhưng mà Trần thúc đối xử với ta rất tốt, có đôi khi ta nghĩ Trần thúc là phụ thân của mình thì tốt rồi. Ta nhớ chuyện trước đây, về phụ thân, ta vẫn là kêu "thúc thúc", "mẫu thân", ngài đối xử với ta rất tốt, yêu thương ta, vì khi đó trở ngại thân phận nên không thể đến thăm ta, nhưng mà bây giờ ta mới biết phụ thân đã cố gắng để có thể được ở gần ta.

Mỗi lần ta và phụ thân ở chung, ta đều kêu phụ thân là "mẫu thân", mặc dù có lúc phụ thân mất hứng, nhưng mà ta biết phụ thân vẫn nguyện ý cho ta gọi ngài như vậy, đối với phụ thân, ta là thứ ngoài ý muốn, phụ thân và phụ thân yêu nhau, sẽ không có ta, nhưng làm ta vui vẻ đó là sự xuất hiện của ta làm cho phụ thân và phụ thân gặp khó khăn, nhưng mà phụ thân và phụ thân vẫn yêu nhau, ngày càng yêu nhau, quan trọng nhất là họ yêu ta.

Ha ha, bây giờ đã nhớ được hình dáng phụ thân, nhưng bây giờ lại cách phụ thân rất xa, ngươi nói có phải giống tình huống hài tử muốn chăm sóc mà phụ mẫu không còn mà trong sách hay nói không, nhưng vẫn phải cám ơn Hình Thiên, giúp ta nhớ được bộ dáng phụ thân. Aii, không nghĩ nữa, "Vương gia, ta muốn ra ngoài một lát, ngồi ngốc trong phòng thật chán!"

Vương gia nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng gật đầu. Ta vui vẻ ôm cổ vương gia, đâu biết động tác quá lớn, phần eo đau xót, ta không thể không nằm trong lòng vương gia thở phì phò.

"Ha ha, bộ dạng này mà còn muốn ra ngoài, nếu không thì ra ngoài ngồi một lát đi?" Hơi thở vương gia từ đỉnh đầu truyền vào cơ thể ta, ấm áp, dù sao vương gia cũng đồng ý cho ta ra ngoài, ta gật đầu như giã tõi, nếu không đồng ý, một lát nữa vương gia mà đổi ý thì hỏng bét.

Vương gia ôm ta vào viện, Tân Nguyệt liền chuẩn bị ghế nằm, ta thoải mái nằm trên ghế mềm, hưởng thụ ánh mặt trời sau giờ ngọ, bên cạnh còn có hoa quả và điểm tâm Tân Nguyệt chuẩn bị, còn có mỹ nam làm bạn, lựa chọn ngày đó quá tốt, đây chẳng phải mục tiêu mà ta theo đuổi sao, có phòng lớn, có tiền, có hạ nhân, tuy không thể sinh hài tử, nhưng mà ta yêu, cho nên bù vào chỗ thiếu hụt đó.

Vương gia ở bên cạnh cười hề hề hỏi ta: "Nghĩ cái gì, vui như vậy?"

Ta nhíu mày nhìn vương gia, bộ dáng không nói cho ngươi, ta xem như không có vương gia, cầm lấy từng trái nho cho vào miệng, ừm, thật đúng là hưởng thụ!

Vương gia cũng không giận, bật cười nhìn nơi xa, xoa đầu ta, thở dài một hơi.

Trời vừa tờ mờ sáng thì ta liền tỉnh, vương gia bị ta lây tỉnh, ta muốn đứng dậy, nhưng cánh tay vương gia duỗi ra, ta lại nhào vào lòng hắn, vương gia từ từ nhắm hai mắt lại: "Kích động cái gì, còn sớm mà, ngủ thêm một lát, hơn nữa hoàng thúc và Trần thúc sẽ không dậy sớm như vậy, ngoan, ngủ đi!"

Ta còn nghĩ đến gì đó, vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi cái ôm của vương gia, nhưng vương gia càng ôm ta thật chặt, chậm rãi mở miệng: "Nếu An Sinh có tinh thần như vậy, chúng ta làm chút chuyện đi, ta còn tưởng khuya ngày hôm trước làm An Sinh mệt chết, nếu không thì chúng ta làm lần nữa?" Nói xong liền đè lên.

Ta sợ đến mức không dám động, kịch liệt cái này cái kia, ta chịu không nổi, ngoan ngoãn nằm yên thì tốt hơn.

Vương gia nhìn thấy ta bất động, lại ôm lấy ta lần nữa, không làm thêm gì hết. Ta nằm trong lòng vương gia, chẳng biết lúc nào đã ngủ mất. Khi tỉnh dậy đã thấy nắng lên rực rỡ, ta lập tức đứng dậy mặc quần áo, Tân Nguyệt nghe thấy động tĩnh, tiến vào hầu hạ ta thay quần áo và rửa mặt.

Đi đến phòng ăn, vương gia và Trần thúc đã ngồi vào chỗ của mình, ta cười nói: "Ha ha, chào buổi sáng Trần thúc!"

"Chào buổi sáng, người già, ngủ rất ít!" Trần thúc cười hề hề nói.

Ăn điểm tâm xong, phụ thân cũng đến, ta và vương gia ngồi chung xe ngựa, Trần thúc và phụ thân đi chung.

Xe ngựa lắc lư rất lâu, ra khỏi thành, cũng không biết đi đường dài bao nhiêu, một tiếng "huu", ta bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc, nơi này, thật là, thật là đẹp quá, ta thừa nhận học thức của mình có hạn cho nên không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp này.

Dưới chân là mặt cỏ, với những bông hoa đẹp mắt mà ta không biết tên, sau đó nhìn thấy một túp liều nhỏ, xem ra đã có chút tuổi đời, nhưng mà thường xuyên được tu sửa, nhìn từng tảng đá trên đường có thể thấy rêu xanh, sau nhà là con sông, không rộng lắm, nhưng có thể thấy cá trong sông, có một chiếc cầu nhỏ bắt qua sông, cực kỳ giản dị, đi qua cầu nhỏ, chính là ngọn núi không cao lắm, trên núi toàn là cây lớn, bởi vì bây giờ là mùa thu, cho nên lá cây đã biến thành màu vàng.

Ta không biết nên nói cảm giác với nơi này thế nào, tóm lại là cảm thấy cả người thoải mái, đúng vậy, chính là thoải mái. Còn chưa cảm thán xong, Thanh vương gia đã kéo tay ta đi về phía trước, ta đi theo phụ thân đến phòng nhỏ, đứng trước vòng đá hình tròn, bên trong trồng đủ loại hoa cúc.

Phụ thân nhìn màu vàng trước mắt, nói: "Vấn, ta đến thăm ngươi, ngươi nói không thích bia mộ nên ta không làm cho ngươi, ngươi nói một lúc nào đó chúng ta sẽ cùng lui về ẩn cư ở nông thôn, ta không thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi, ngươi là người tàn nhẫn, mang Bình An rời khỏi ta, nhưng mà ông trời thương ta, trả Bình An về bên người, ta... A... Nhớ ngươi đã lâu không gặp Bình An, hắn đã trưởng thành rồi. Hôm nay ta mang Bình An đến, để Bình An nói vài lời với ngươi."

Ta đi đến bên cạnh, nhìn hoa cúc vàng rói, ngồi xổm xuống chạm vào cánh hoa, khẽ nói: "Phụ thân, thật ra ta cảm thấy vẫn nên gọi ngài là "mẫu thân" thì hơn, hôm trước con mới khôi phục trí nhớ, nói thật, con sắp quên bộ dáng của ngài rồi, thật là bất hiếu mà! Nhưng mà con vẫn nhớ chuyện xưa mà ngài kể con nghe, nhớ rõ tình cảnh đêm mưa mà ngài ôm con, nhưng mà, nhưng mà con lại không nhìn rõ mặt ngài. Ngài sẽ không trách con đúng không, ha ha, ai kêu khi đó con còn nhỏ quá, sáng nay con đã tỉnh từ sớm, nhưng mà Hình Thiên kêu con ngủ một lát nữa, vì vậy con mới đến trễ, thật là ngại quá, nhưng mà đều do Hình Thiên, là hắn kêu con ngủ một lát.

Nhiều năm như vậy, con luôn nghĩ bộ dáng của phụ thân thế nào, là nghiêm túc hay là ôn hòa, có phạt con chép sách khi con ăn vụng điểm tâm hay không, có đặt đồ chơi con thích, món con thích ăn trên đầu giường vào đêm sinh thần của con hay là trực tiếp cho con tiền tiêu vặt rồi muốn làm gì thì làm.

Thật ra, con có hơi giận ngài một chút, giận ngài bởi vì khi con còn nhỏ như vậy mà bỏ con, giận ngài không cho con và phụ thân ở cùng nhau mà đưa con đi, giận ngài không quý trọng tính mạng. Con biết ngài hy sinh để con có thể sống bình an và hạnh phúc, bây giờ con không trách ngài nữa, vì con biết ngài yêu con.

Đúng rồi, phụ thân, à, bây giờ con và vương gia, chính là Hình Thiên ở chung một chỗ, ngài không trách con đúng không, con không thể để lại đời sau cho phụ thân rồi. Nhưng mà Hình Thiên đối xử với con tốt lắm, ngoại trừ cái kia thì rất tốt, phụ thân và Trần thúc cũng đồng ý, cho nên phụ thân cũng đồng ý đi, phụ thân không nói lời nào, con coi như ngài đồng ý rồi đó.

Nếu phụ thân ở nơi này, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ngài, con không nói nhiều nữa, ngài sẽ thấy phiền, ha ha, hẹn gặp lại phụ thân!"

Ta quay đầu, nhìn phụ thân, Trần thúc và vương gia cười,nhưng ta còn chưa cười xong, khóe miệng liền cứng lại, bởi vì có rất nhiều hắcy nhân, chỉ để lộ hai mắt, cầm đao kiếm trong tay. Ta quay đầu nhìn phụ thânnói: "Phụ thân, con thừa nhận mình bất hiếu, nhưng mà lễ gặp mặt này cũng quá lớnđi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.