Hổ không ra uy người ta liền tưởng ngươi là hổ giấy.
Mộ Tiểu Tình vừa ra uy, hiển nhiên liền nhận được vài đạo ánh mắt tìm tòi suy xét, ngay cả Tú Tú cũng hơi kinh ngạc.
Đó giờ Dục Chiêu cung bọn họ vẫn coi nương nương như đứa nhỏ mà chăm sóc, không ngờ đứa nhỏ ấy trong lúc vô tình đã trưởng thành rồi.
“Nương nương...!là đám người bên Mai phi đối Uyển tần nói năng bậy bạ, bọn nô tì bất bình thay chủ tử mới cùng bọn họ tranh luận.
Không nghĩ tới… bọn họ sấn tới xô đẩy… khiến cho… Nương nương! Kính xin nương nương chủ trì công đạo”, một cung nữ coi như bình tĩnh nhất trong đám cung nữ đang quỳ khóc dưới kia, hai mắt nàng ta đỏ ửng miệng thì một hai muốn đòi công đạo cho chủ tử.
Mộ Tiểu Tình không ừ hử, nhìn đám cung nữ chia làm hai bên quỳ.
Nàng đem mắt liếc đám cung nữ bên Mai phi, nhìn đến khi đám người sợ đến sắp ngất đi mới nói: “Các ngươi đã biết tội của mình chưa?”
“Nương nương… oan cho chúng nô tì a~ Chúng nô tì đang trên đường xử lý sự vụ Mai phi phân phó, tình cờ gặp được Uyển tần liền theo lễ nghi chào nàng.
Sau đó lúc chúng nô tì rời đi đột nhiên người bên phía Uyển tần gọi lại làm khó.
Là… bọn họ gây sự trước, bọn họ không coi Mai phi ra gì”
Mộ Tiểu Tình nhức đầu, như thế nào liền thành Mai phi và Uyển tần không hợp nhau rồi?
Mộ Tiểu Tình im lặng, đám cung nữ thấy thế liền cho rằng Hoàng hậu nãy giờ ra vẻ, thực chất vẫn là Hoàng hậu bù nhìn vô năng, liền bạo gan hơn.
Trong thoáng chốc liền có tiếng đôi co nho nhỏ từ đám cung nữ vang lên.
Tôn Lệ Trân trong bụng trào phúng cười.
Thể hiện cái gì? Không có khả năng chính là không có khả năng.
Tiện nhân này vốn không phù hợp với vị trí kia.
Vịt mãi mãi là vịt chẳng lẽ sau một đêm liền biến thành thiên nga? Hoang đường a~
Đột nhiên “choang” một tiếng, chén trà nóng dùng tốc độ sét đánh bay tới trước mặt cung nữ điêu ngoa nọ, vỡ nát nơi đầu gối, một vài giọt bắn vào mu bàn tay cùng quần áo nàng ta.
Cung nữ nọ than một tiếng sợ hãi ngã lùi ra sau.
Đám người trong phòng đồng loạt kinh hồn khiếp đảm nhìn Hoàng hậu nương nương.
Trong mắt Hoàng hậu lộ ra sát ý khó che dấu, khuôn mặt băng lãnh chọc người sợ hãi.
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ hồng bấy giờ ánh lên màu huyết tinh chói mắt, cười lạnh.
“Các ngươi hội cảm thấy có thể dùng lời nói lừa gạt bổn cung sao? Làm càn! Tú Tú, ngươi đem mấy cái miệng kia vả nát cho bổn cung, xem xem bọn chúng còn dám nói lời gian dối nữa không”
Đám cung nữ bấy giờ mới biết tai họa ập xuống đầu, run sợ khóc lóc không ngừng dập đầu xin tha mạng.
Thế nhưng sắc lệnh đã ban ra sao có thể rút lại.
Tú Tú liền lệnh cho mấy vị ma ma đứng cạnh đó thi hành mệnh lệnh.
Những tiếng “chát” do bàn tay dùng lực mạnh đập vào da mặt đồng loạt vang lên, chả mấy chốc trong phòng chỉ còn tiếng bạt tai và tiếng kêu khóc rên rỉ.
Tuy rằng lần trừng phạt này không kéo dài, thế nhưng cũng đủ khiến đám cung nữ ai nấy đều hai má sưng đỏ.
Có người còn rách miệng chảy máu, Mộ Tiểu Tình nhìn thôi cũng xót lòng.
“Nương nương, xin tha mạng...!Nô tì nói...!Nô tì không dám gian dối nữa.
Là bọn nô tì ngu ngốc trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc đến Uyển tần trùng hợp bị Uyển tần bắt gặp.
Nhưng bọn nô tì biết sai ngay lập tức câm miệng rồi.
Không nghĩ tới đám cung nữ bên Uyển tần lại xông tới nói muốn trừng phạt… sau đó mới xảy ra tranh chấp.
Thực sự là vậy.
Nương nương, xin người giơ cao đánh khẽ”
Mộ Tiểu Tình nhìn nàng ta một hồi lâu, xác định nàng ta không nói dối.
Tuy rằng chuyện này nói ra không lớn, nhưng sâu bên trong như thế nào ai biết được.
Nàng hội cảm thấy sự việc này không phải trùng hợp mà xảy ra, giống như có người sau màn âm mưu sắp đặt.
Chuyện đám nô tì cung khác nói xấu chủ tử cung mình sớm đã không phải chuyện lạ, đám người Uyển tần cũng không thể vừa thấy liền ngạnh lên làm loạn, gây hại cho Uyển tần, làm cái việc địch thiệt một bên mình tổn hại một trăm này.
Thế nhưng nàng truy hỏi một hồi, đám người Mai phi kiên quyết nói rằng bọn họ chỉ nói vui đùa không nghĩ bị bắt gặp, đám người Uyển tần lại nói bất bình cho chủ tử không thể không xảy ra tranh chấp.
Mộ Tiểu Tình đương nhiên không có cách tiếp tục truy cứu.
“Được rồi.
Nói cho cùng tất cả các ngươi đều có tội.
Nói xấu chủ tử vốn là tội gì trừng phạt thế nào bổn cung không cần nói các ngươi cũng biết.
Còn có bảo hộ chủ tử không tốt khiến chủ từ gặp nguy hiểm sẽ bị phạt thế nào bổn cung không nhắc lại.
Người đâu, đem đám cung nữ này tới nội vụ phủ chịu phạt đi”, Mộ Tiểu Tình mệt mỏi phất tay.
Chốc lát trong phòng liền truyền tới rất nhiều tiếng khóc than sợ hãi.
Tuy rằng luật lệ đã ban bọn họ biết rõ, thế nhưng biết không đồng nghĩa với cam chịu nhận phạt.
Nếu thực sự bị ném trở về phủ nội vụ, bọn họ nhất định sống không bằng chết.
Tiếng cầu xin ào ào vang lên, Tôn Lệ Trân ngồi bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày.
“Tỷ tỷ, dù gì cũng là người của Mai phi và Uyển tần, chi bằng để cho họ xử lý?”
“Như thế nào? Muội muội cảm thấy bổn cung làm sai?” Mộ Tiểu Tình cười đến là dịu dàng, nhưng ánh mắt khi nhìn Tôn Lệ Trân giống như nếu nàng ta dám nói đúng vậy, nàng liền đem nàng ta kéo xuống hố sâu không ngóc đầu lên được.
Tôn Lệ Trân tự nhiên thấy lạnh sống lưng, theo bản năng cúi đầu nói muội muội không dám.
Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới quay đi.
“Bổn cung là Hoàng hậu Chiêu quốc, hậu cung này Hoàng thượng đã giao phó cho bổn cung, đương nhiên bổn cung có trách nhiệm giải quyết sự vụ thay Hoàng thượng, ý của bổn cung cũng là ý của Hoàng thượng.
Sai hay đúng cũng chỉ có Hoàng thượng có quyền định đoạt”.
Lời nàng nói không có kẽ hở, không thể phản bác, Tôn Lệ Trân chỉ đành nuốt phẫn hận vào trong bụng.
Chuyện này liền cứ như vậy kết thúc.
Tại Mai Hoa cung, trong tư phòng của Mai phi bấy giờ là một đống hỗn độn, đồ đạc đổ vỡ rải đầy trên sàn nhà.
Nữ nhân vận hoa phục xinh đẹp mái tóc hơi rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng tức giận ngồi bên bàn.
Nắm tay siết chặt, móng tay tô vẽ tỉ mỉ bấm vào lòng bàn tay rỉ máu.
Tiện nhân! Giang Nhân Ly ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Một con hồ ly tinh đê tiện lại dám múa loạn trên đầu bổn cung
Ma ma theo hầu Mai phi thay nàng ta vuốt lưng nhuận khí, nói: Nương nương đừng tức giận tổn hại thân thể.
Tiện nhân ngu ngốc đó mới ngồi lên hậu vị liền ảo tưởng mình là chủ của cả hậu cung này, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị người tính kế, nương nương không cần nhọc lòng
Ma ma, bổn cung nhịn không được.
Tiện nhân đó rõ ràng muốn ra uy với bổn cung.
Hừ! Vậy thì bổn cung liền tiễn nàng ta một đoạn.
Mai phi nhếch môi cười tà tứ, ma ma già thấy vậy trong lòng giống như có tiếng chuông báo động.
Nương nương của bà được nuông chiều từ nhỏ, đến nơi này cũng không ai quản, dăm ba bữa lại làm loạn một trận.
Dù bà có khuyên răn như thế nào cũng không có khả năng thay đổi.
Haiz~ Chỉ mong Hoàng hậu này là người dễ chọc, nếu không bà ta chỉ còn cách cống hiến mạng già này vì nương nương thu thập tàn cục.