Ân Sủng

Chương 22: 22: Hoàng Hậu Đại Phát Thần Uy





Chuyện Du chiêu nghi âm mưu hãm hại hoàng tự bị lôi ra, Hoàng hậu liền nhân cơ hội này đại phát thần uy, ngay ngày hôm đó cho tập trung toàn bộ cung nữ thái giám ở Hoa Thanh cung, dưới nền đất lạnh bắt đám người đó quỳ một canh giờ, nói là tẩy rửa những suy nghĩ dơ bẩn.
Đám cung nữ Hoa Thanh cung không ngờ chỉ vì một cung nữ ngu ngốc mà cả đám bị vạ lây, càng không nghĩ Hoàng hậu ác như thế.

Một đám quỳ đến cả người lạnh run, trong lòng oán nộ ngập trời, thi thoảng có người nhịn không được lầm bầm chửi rủa.

Mộ Tiểu Tình ngồi trong viện tử đối diện đám người đang quỳ, nâng chén trà nóng nhấp một ngụm.
Hoa phi xuất hiện từ phía cửa trái, hấp tấp quỳ ở trên nền đất, hô thanh: “Nương nương, xin nương nương giơ cao đánh khẽ, cung nữ kia có tội nhưng… đám nô tài kia cũng không phải đều…”
Mộ Tiểu Tình nhếch miệng cười lạnh, mắt phượng chiếu đến trên người đám cung nhân, lên tiếng ngắt ngang lời Hoa phi
“Chi bằng Hoa phi muội muội nói cho bổn cung người nào có tội người nào không?”
Hoa phi vẻ mặt khó xử, cắn môi hồng mà rằng: “Thần thiếp… thần thiếp ngu muội không rõ ràng.”
“Nếu đã không rõ ràng, vậy theo ý bổn cung đi.

Trong binh thư có câu, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bổn cung cũng muốn xem xem một đám người tâm tư bất chính trốn ở trong kia, cùng với bổn cung, ai thắng ai thua.”
“Nương nương… ý của người là?”, Hoa phi sắc mặt tái nhợt khó tin nhìn Mộ Tiểu Tình.
“Bọn chúng mỗi ngày cùng nhau ở một phòng, cùng nhau sinh hoạt, ai có động tác khác chẳng lẽ nhìn không ra? Nếu nhìn không ra vậy bổn cung xem như đồng lõa.

Dù sao nội vụ phòng cũng đang thiếu mấy chân chạy việc nặng.”
Mộ Tiểu Tình dứt lời, trong đám người hầu liền vang lên vài tiếng hít khí lạnh, có người còn nhịn không được vã một thân mồ hôi lạnh.
“Nương nương… nương nương khai ân!”, một thái giám đánh bạo lên tiếng.
“Tiểu Đằng Tử, vả miệng.

Bổn cung không muốn lại nghe mấy lời vô nghĩa”
Thái giám gọi là Tiểu Đằng Tử nhanh nhẹn đi tới thi hành mệnh lệnh, xuống tay không chút lưu tình.
Lại chờ thêm nửa canh giờ, đã có cung nữ nhịn không được rục rịch.


Mộ Tiểu Tình cảm thấy sau lưng ê mỏi, biết thời điểm đã tới, liền nhìn qua Tú Tú.

Tú Tú hiểu ý, đem lời đã chuẩn bị sẵn nói ra: “Nương nương mệt rồi.

Các ngươi mau đem đám người này trả nội vụ phủ, nói là nương nương không quản được, để nội vụ phủ quản bọn họ.”
Vừa dứt lời, liền có cung nữ sợ hãi bò ra khỏi đám người đang quỳ, tiến tới phía trước vừa khóc vừa cầu: “Nương nương, nô tì khai.

Là Ý Nhi… nàng ta mỗi ngày chuẩn bị nước tắm cho nương nương, hôm đó nô tì bắt gặp nàng ta cho xạ hương vào nước tắm của Uyển tần.

Nô tì hỏi thì nàng ta nói rằng nhớ nhầm chuẩn bị cho Hoa phi.

Nô tì không tin nên theo dõi, thấy nàng ta nửa đêm canh ba lén lút rời khỏi phòng”
Cung nữ Ý Nhi nghe đến tên mình hoảng sợ đứng dậy: “Tiện nhân sao ngươi hãm hại ta?”
“Ta hãm hại ngươi hay không ngươi tự biết.

Không phải ca trực ngươi nửa đêm ra khỏi phòng làm gì?”
“Ta… nương nương nô tì bị oan!”
Tú Tú không đợi Hoàng hậu ra lệnh, nhanh chóng cho thái giám đem nàng ta lôi ra khỏi đại viện.
Kế đó lại có vài cung nữ thái giám đứng lên tố cáo người khả nghi.

Mộ Tiểu Tình một câu cũng không nói, Tú Tú đương nhiên cho người đem bọn họ đều trả về nội vụ phủ.
Một lát sau trong viện có vẻ yên ắng lại, không còn người nào tố cáo nữa.

Tú Tú tiến tới bên tai Mộ Tiểu Tình nói: “Nương nương, chắc hẳn chỉ còn một số người không ai dám tố cáo.”
Mộ Tiểu Tình gật đầu, nàng đương nhiên biết chỉ còn một số người khó động tới.

Đám người cuối cùng còn ẩn thân này đều là các phi tần phẩm vị cao cử tới, hành động kín kẽ cẩn thận hơn so với đám trước đó.

Tú Tú cũng sớm nói với nàng vở kịch nhỏ này chỉ loại bỏ được đám liu riu, tạm thời giúp cho Uyển tần an toàn.
“Được rồi.

Bổn cung cảm thấy các ngươi coi như thật thà, cho đám các ngươi một cơ hội cuối.

Nên nhớ, chăm sóc Uyển tần cho tốt, nếu Uyển tần có mệnh hệ gì, bổn cung nhất định cho người truy tra đến cùng.

Các ngươi ai còn có tâm tư không yên phận, tốt nhất suy nghĩ kỹ lại cho bổn cung.

Tránh vì một phút nông nổi hãm hại hoàng tự, kết cục cả nhà liên lụy.

Tú Tú, hồi cung!”
Mộ Tiểu Tình dứt lời liền vịn tay cung nữ Tú Tú rời khỏi, Hoa phi cung cung kính kính cúi đầu.

Chuyện này trước khi trời tối đã truyền đi khắp hậu cung.


Đám người yêu thích hóng chuyện bát quái còn chưa kịp vơi hứng thú với chuyện Du chiêu nghi, lại tiếp tục hứng thú với chuyện Hoàng hậu ra dáng chủ hậu cung làm Hoa phi phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Bọn họ một đám rảnh rỗi ngồi nước miếng tung bay mà chém ra chuyện này chuyện nọ.

Mãi đến khi có một tin càng thêm nóng hổi đi tới.

“Hoàng thượng hôm nay chọn thẻ bài Hoàng hậu thị tẩm”
Đúng vậy.

Là thẻ bài Hoàng hậu thị tẩm.
Người trong cung bọn họ dường như đã quên mất lần cuối Hoàng thượng chọn thẻ bài Hoàng hậu cách đây bao lâu.

Có người còn mơ hồ cảm thấy một chuyện hoang đường thế này - Hoàng thượng chưa từng chọn thẻ bài của Hoàng hậu.

Tuy rằng bị đám đông cực lực phản bác, nhưng vẫn không cách nào xóa bỏ suy nghĩ ấy.
Mà bọn họ kinh ngạc so với người Dục Chiêu cung không đáng kể đến.

Đám người Dục Chiêu cung bây giờ bị dọa đến điên rồi.

Bọn họ không biết tin tức vị công công kia vừa truyền tới có phải do bọn họ ban ngày nằm mộng hay không.

Hoàng thượng như thế nào có thể xuất hiện ở Dục Chiêu cung a~
Một nửa chủ nhân của câu chuyện hiện đang nằm ngửa trên ghế quý phi ngủ gật.

Mấy ngày nay diễn kịch khiến nàng căng thẳng tinh thần cả người ê ẩm, hiếm có khi thư thả nghỉ ngơi thế này.

Tuy rằng bên phía Uyển tần không hẳn đã xong, nhưng Tú Tú nói rằng đám người kia ắt hẳn một đoạn thời gian tới sẽ không có hành động.
Thoải mái ngáp dài, Mộ Tiểu Tình vớ lấy miếng điểm tâm tùy ý nhai, hương vị ngọt thanh khiến nàng tỉnh táo đôi chút.

Bên ngoài tiếng người xôn xao nói chuyện khiến Mộ Tiểu Tình xa lạ.


Nơi này của nàng ngày thường cũng rất náo động, nhưng vào lúc nàng nghỉ ngơi bọn họ luôn biết ý mà tránh đi xa.

Nay sao lại..?
Mộ Tiểu Tình đi tới mở cửa, bên ngoài quả nhiên rất náo nhiệt.

Người qua người lại tấp nập chuẩn bị.

Mộ Tiểu Tình lấy làm lạ hỏi cung nữ canh cửa: “Hôm nay là ngày lễ gì sao?”
Cung nữ tủm tỉm lắc đầu thưa không có.
“Vậy sao một đám các ngươi giống như có chuyện vui vẻ a?”
“Nương nương, đích xác là có chuyện vui vẻ.

Còn vô cùng vui vẻ.”
Mộ Tiểu Tình nhướng mày, đây là có ý gì?
“Nương nương, Tô công công vừa cho người qua đây”
Cung nữ nọ sâu kín mỉm cười, bộ dạng vui vẻ đến mức muốn cười ra tiếng.

Mộ Tiểu Tình lại càng nghi hoặc.

“Nương nương… tối nay Hoàng thượng sẽ qua đây”
“Hoàng thượng qua đây làm gì?”, Mộ Tiểu Tình nhíu mày, không rõ nàng mới ngủ một giấc mà trời đất đã xoay chuyển đến mức nào rồi.
“Nương nương, Hoàng thượng truyền ngài thị tẩm a~”
Mộ Tiểu Tình: “...”, một chữ cũng không nói được, miệng nhỏ mở rộng tới nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.