Ân Sủng

Chương 29: 29: Tật Xấu





Mộ Tiểu Tình sau khi kinh ngạc đi qua chợt nhớ ra bản thân vẫn đang cắn chặt không buông tay của Chiêu Nghị, liền gấp rút mở miệng, bật ngồi trên giường, đem tay hắn nắm lấy xem xét.

Tuy rằng ánh sáng không tốt nhưng ở khoảng cách gần thế này, nàng nhìn ra được nơi nàng vừa cắn có vết màu nhàn nhạt.
Sự lo lắng vụt qua trong lòng Mộ Tiểu Tình, nàng thật là không có phong phạm của Hoàng hậu, phu quân xuất hiện bên cạnh cũng không nhận ra, còn làm hắn bị thương, nói ra sẽ khiến cả thiên hạ chê cười.

Đem mắt len lén liếc nhìn Chiêu Nghị, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, không có dấu hiệu tức giận.

Mộ Tiểu Tình cũng đỡ sợ.
Chiêu Nghị đột nhiên nói: “Hoàng hậu, trời tối muộn nàng còn đọc sách không cho trẫm nghỉ ngơi?”
“Thiếp không có!”, Mộ Tiểu Tình lên tiếng kêu oan.

“Hoàng thượng tới cũng không có ai thông báo cho thiếp.

Thiếp tưởng là thích khách.”
“Thích khách? Nơi của nàng rất hay có thích khách ghé qua sao?”, cái lý do đổ lỗi cho hắn này thật không hợp lý tí nào.

Phi tử của hắn không phải mỗi đêm đều nên mong ngóng đợi chờ hắn ghé qua hay sao? Hoàng hậu lại đi chờ đợi thích khách?
Mộ Tiểu Tình đỏ mặt cúi đầu không nói.

Nàng làm sao có thể kể cho hắn phòng nhỏ này của nàng không chỉ từng đón thích khách, còn rất nhiều lần đón thân đệ đệ của Hoàng thượng nửa đêm lui tới.
“Dù sao Hoàng thượng cũng chưa từng ghé qua cung của thiếp”, thấp giọng nói khẽ, Mộ Tiểu Tình đương nhiên không phải oán trách nũng nịu gì, chỉ là muốn đem sự thật nói ra đồng thời kêu oan cho mình.
Chiêu Nghị nhíu mày, trầm giọng nghiêm túc nhắc nhở: “Cách đây mấy ngày trẫm có qua một lần”.

Đêm đó nàng ngủ rất say, còn nằm mộng mà chui vào lòng hắn cầu ôm ấp, khiến hắn trắng đêm không ngủ, mới đó liền quên? Nữ nhân này vì sao có thể vô tâm vô tư đến mức nhân thần cộng phẫn*.
(*) người và thần cùng phẫn nộ
Mộ Tiểu Tình bị nhắc nhở cũng không tỏ ra hối lỗi gì cả, thấy Hoàng thượng không trách tội mình làm hắn bị thương, liền hỏi hắn có muốn tắm rửa qua trước khi ngủ hay không.


Chiêu Nghị từ chối, nói rằng hắn đã tắm qua rồi mới sang đây, ngầm ý nhắc nhở thời gian cũng không còn sớm.

Chẳng rõ vì sao người thê tử này của hắn có thể muốn hắn nửa đêm tắm rửa.
“Hoàng hậu, trẫm…”
“Hoàng thượng rất mệt mỏi, thần thiếp biết.

Ngay bây giờ liền bồi ngài ngủ có được không?”
Chiêu Nghị mới nói nửa câu liền bị nàng cướp mất lời, vẻ mặt liền không mấy vui vẻ, nửa câu sau ra đến cửa miệng đành phải nuốt trở lại.

Hắn thực sự không thích Hoàng hậu đoán ý nói hùa, ra vẻ như hiểu rất rõ hắn, thực chất nàng chẳng hiểu gì cả.

Đoạn hắn nghĩ, nữ nhân này có đúng là tiểu nữ hài năm đó hắn thấy hay không? Có phải bị đánh tráo rồi không? Vì sao lại trở nên đáng ghét như vậy?
Đương nhiên những suy nghĩ kia Chiêu Nghị không thể nào nói ra, chỉ tự mình khó chịu trong lòng.

Hắn chỉnh lại vị trí nằm thẳng thướm bên ngoài, Mộ Tiểu Tình cũng nhanh thoăn thoắt chui vào trong, ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
“Hoàng hậu, khi ngủ nàng có tật xấu gì không?”, Chiêu Nghị đã nhắm mắt, cả người ở tại trạng thái nghiêm chỉnh nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi.
Mộ Tiểu Tình hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, không rõ tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng theo phép tắc vẫn sẽ suy nghĩ rồi trả lời.

“Thiếp không có”, trước giờ đều không nghe ai nói nàng có dáng dấp xấu xí khi ngủ, đêm hôm qua ngủ ở chỗ nào thì sáng hôm sau vẫn sẽ nằm ở chỗ đó.
Chiêu Nghị nhíu mày.

“Nàng có”
“Sao bệ hạ lại khẳng định như vậy?”
“Đêm hôm trước nàng đè lên người trẫm”
Mộ Tiểu Tình: “...”

Nàng sao có thể đè lên người hắn? Hắn đang nói mớ cái gì vậy?
“Cả đêm”.

Chiêu Nghị lạnh nhạt bày tỏ.

Mộ Tiểu Tình trợn mắt nhìn hắn, như thế nào? Sao nàng lại nghe thấy ý tứ giả bộ bi thương, đau khổ, đòi hỏi công đạo của Hoàng thượng đại nhân thế này? Tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn tượng đá như thường, nhưng Mộ Tiểu Tình vô cùng chắc chắn khẳng định nàng nghe thấy hắn bi thương.
“Mong là đêm nay Hoàng hậu đừng quấy rầy giấc ngủ của trẫm.

Trẫm là người khó ngủ.”
Chỉ vì một lời này của Chiêu Nghị, đêm nay vốn dĩ một người thức trắng liền trở thành hai người cùng nhau thức trắng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chiêu Nghị đúng giờ thức giấc.

Dù rằng đêm qua có mệt mỏi không ngủ được thế nào đi chăng nữa, là người trị vì một quốc gia, hắn vẫn phải thức dậy với một trạng thái khỏe mạnh nhất.

Chiêu Nghị không rõ vì sao đêm qua rõ ràng Hoàng hậu không hề chui vào lòng hắn mà hắn vẫn không ngủ được.

So với đêm hôm trước còn thao thức hơn.
Nhẹ nhàng ngồi dậy trên giường, Chiêu Nghị xỏ giày tính ra cửa gọi cung nhân vào hầu hạ thay y bào, không ngờ hắn vừa động thì người bên cạnh cũng động.

Mộ Tiểu Tình giống như uống thuốc tăng thể lực, thoắt cái xỏ giày chạy ra cửa, kêu cung nữ đem y bào tới, rồi tự mình cầm lên y bào muốn mặc vào cho hắn.
Chiêu Nghị thoáng kinh ngạc, vươn tay để nàng giúp mình khoác áo.

Mộ Tiểu Tình cúi đầu chăm chú thắt đai lưng, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt trên mắt nàng.


“Nàng không ngủ được?”
Mộ Tiểu Tình lắc đầu nói dối là mình ngủ rất ngon.

Thế nhưng Chiêu Nghị là ai chứ? Hắn cũng chỉ hỏi cho có, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng là hắn đã nhận ra rồi.

Hóa ra Hoàng hậu của hắn nếu như không chui vào lòng hắn thì ngủ không được.

Chiêu Nghị coi như tỏ tường, trong lòng suy nghĩ lần sau vẫn nên để nàng ôm hắn ngủ, dù sao nàng ôm hay không ôm thì hắn cũng ngủ không được, thức một đêm bồi nàng cũng không phải quá khó.

Bên ngoài không tiện bóc trần tâm tư của nàng, liền yên lặng cho qua.
Thay xong y bào, đội lên mũ miện bằng đính châu ngọc, Chiêu Nghị liền khoác lên mình vẻ ngoài cao quý lãnh đạm xa cách.

Trước khi rời khỏi phòng Mộ Tiểu Tình, hắn bỏ lại một câu nói: “Trời vẫn còn sớm, Hoàng hậu nghỉ ngơi thêm đi”, đoạn quay qua nhắc nhở Tú Tú đứng cạnh cửa, “Nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền Hoàng hậu nghỉ ngơi.

Mấy sự vụ vụn vặt cứ để người qua bên Trân quý phi giải quyết”.

Tú Tú dạ một tiếng đáp ứng.

Bấy giờ hắn mới cất từng bước dài rời đi.
Hoàng thượng đã ra mặt dặn dò, đương nhiên mọi người đều răm rắp nghe theo.

Mộ Tiểu Tình xác thực mỏi mệt buồn ngủ, cả người uể oải trèo lên trên giường lớn, xõa tay xõa chân ngủ bù.

Nàng vốn là người tuân thủ thời gian ngủ nghỉ, vì thế đánh một giấc đến trưa, mơ màng dùng bữa, xong xuôi lại trèo lên giường tiếp tục ngủ.
Trái ngược với sự vắng lặng của Dục Chiêu cung, bên phía Lệ Tú cung của Trân quý phi lúc bấy giờ đang nhộn nhịp đón khách.

Kể từ khi Hoàng hậu đưa ra công báo bản thân bận rộn, các phi tần không cần mỗi ngày đều lễ bái, cung của Trân quý phi liền trở thành nơi tụ hội thường xuyên của đám oanh yến nơi hậu cung này.
Vườn hoa Lệ Tú cung kê một chiếc bàn dài, một đám nữ nhân liền theo thứ tự mà ngồi vào chỗ của mình.

Trên bàn bày đầy điểm tâm tinh xảo, hương thơm vấn vít xen lẫn hương trà tỏa đi khắp hoa viên.

“Trân tỷ tỷ, trà này của tỷ thật ngon, là cống phẩm sao?”, Thuần quý tần vẻ mặt tán thưởng nhìn chén trà, lời nói ra rõ ràng có ý nịnh nọt Tôn Lệ Trân.

Mỗi năm trong cung đều nhận được cống phẩm quý hiếm từ các tiểu quốc hoặc thành trực thuộc, tuy nhiên số lượng không nhiều nên không phải cung nào cũng được ban tặng.

Thế nhưng Tôn Lệ Trân vốn là sủng phi của Hoàng thượng, thứ gì tốt đẹp Hoàng thượng đều sẽ cho người mang tới cho nàng ta một phần, chuyện này ai cũng biết.
Tôn Lệ Trân che miệng cười nhẹ, bày ra dáng vẻ thẹn thùng chọc người yêu thích, đáp lại: “Muội muội quả rất am hiểu về trà.

Đây là cống phẩm đầu năm nay Tây Lạc đưa tới, làm từ cánh của một loài hoa mà chỉ mọc ở Tây Lạc quốc.

Trà này chạm đến môi thì nhạt nhẽo vô vị, nhưng thấm vào đến trong miệng thì lại ngọt ngào thơm hương.

Nghe người bên đó nói thì công dụng dưỡng nhan rất tốt, uống nhiều sẽ khiến làn da ngày càng trắng hồng xinh đẹp.”
Đám người bỗng chốc ồ lên ngưỡng mộ, quả nhiên Hoàng thượng rất yêu chiều Trân quý phi, loại trà quý giá như vậy mà nàng ta cũng có một phần.
“Bảo sao mấy nha đầu cung muội suốt ngày bàn tán, nói rằng Trân quý phi hình như càng ngày càng xinh đẹp, làn da giống như tỏa ra ánh hào quang”, Thục phi ngồi phía bên tay phải Tôn Lệ Trân bèn lên tiếng bình luận, cả đám người nghe thế gật đầu phụ họa, người trước người sau đon đả khen ngợi.
Tôn Lệ Trân mắt phượng híp lại thành đường chỉ, vui vẻ hiện hết trên tiếu nhan.

Lời nói ra nghe có vẻ khiêm tốn thực chất tràn đầy kiêu ngạo.

“Cũng nhờ có sự sủng ái của bệ hạ.

Xinh đẹp cũng để làm gì, ta chỉ cầu cả đời được bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng là đủ rồi”
“Đúng a.

Xinh đẹp để làm gì.

Xinh đẹp như ai kia cũng chẳng thể khiến Hoàng thượng nhìn nhiều hơn một chút.

Vẫn là như Trân tỷ tỷ, xinh đẹp vừa đủ lại dịu dàng hiền thục mới khiến Hoàng thượng đổ cả tâm tư”
Lời nịnh nọt này đâm rất đúng, khiến cho Tôn Lệ Trân vui vẻ tới tận đáy lòng, nhưng mặt ngoài vẫn giữ thể diện mà nói rằng: “Muội muội quá lời”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.