An Thần Lộ

Chương 85: Phát Hiện





Trần Lâm cẩn thân đi tới một hướng, hắn phát hiện ra một mùi vị lạ vừa tanh lại vừa có phần hơi hôi thối, mùi vị này chỉ là hơi thoang thoảng như có như không, đây cũng là nhờ vào giác quan của hắn đã được cường hoá lên nhiều mới có thể phát hiện ra được.
Không biết đây là gì nhưng phát hiện này khiến Trần Lâm kinh hỷ, hắn thả cước bộ chậm rãi muốn tiến tới kiểm tra, có thể phía trước sẽ cung cấp thông tin về đường ra cho hắn.
Rất nhanh hắn đã tới được phương bị phát ra mùi hôi tanh này.
Phía sau một gốc cây lớn liền có một xác chết nằm ở trong, người này không biết đã chết bao lâu rồi, bất quá nhờ vào sương mù trong này hiện tại vẫn có thể miễn cưỡng bảo trụ cơ thể của hắn nguyên vẹn.
Nhìn vào thi thể này chí ít cũng phải nằm đây từ nữa tháng cho tới một tháng trở lên, tuyệt đối không phải là đám người vào đây cùng lúc với hắn.
Đặc biệt hơn là trang phụ người này vậy mà lại là của Lĩnh Hồng sơn, người Lĩnh Hồng sơn thì vào đây làm gì? Trần Lâm quả thực đoán không ra, xem ra sự tình có vẻ không hề đơn giản.
Người này có một đạo vết thương lớn trên người, nhưng có vẻ hắn không phải mất mạng vì vết thương này.

Trần Lâm cẩn thận kiểm tra một hồi, quả đúng như hắn dự đoán, người này ngoài vết thương kia ra thì đan điền còn bị đánh nát vì vậy linh khí mới tán loạn mà chết.
Cũng không biết ai là người ra tay, xem ra vẫn còn có thêm người khác nữa, không biết đã lâu như vậy rồi hắn có còn sống không hay là đã rời đi nơi này rồi.


Kiểm tra thêm một lúc thì không có thêm manh mối nào khác, Trần Lâm bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi hắn tiện tay lấy luôn túi đồ của tên này, cũng không thèm kiểm tra qua mà lập tức vứt vào trong giới chỉ.
Không thu được manh mối gì nhưng Trần Lâm đã phần nào yên tâm hơn, chí ít nơi này không có dấu hiệu yêu thú tồn tại, tình trạng của hắn hiện tại nếu gặp phải yêu thú thì không thể nào chống lại được.
Mò mẫm theo phương hướng người Lĩnh Hồng sơn có vẻ thoát đi từ đây, quả nhiên không tới một nén nhang lại có thêm một thi thể nữa xuất hiện, vậy mà vẫn là trang phục của Lĩnh Hồng sơn.
Cũng là một phương thức tử vong, đan điền bị đánh vỡ nát.
Kiểm tra sơ qua một hồi Trần Lâm cũng không thu hoạch thêm được gì có ích liền lấy túi đồ rồi tiếp tục rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Lại tiếp tục đi tiếp hắn phát hiện thêm năm thi thể nằm cùng một chỗ, năm người này giống như hai người mà hắn gặp phải trước đó, thân mang lớp áo màu vàng, cũng chính là hoàng sắc đệ tử.
Những người này xem ra tu vi không hề thấp nhưng không một ai tránh thoát khỏi số kiếp.
Xung quanh sương mù vẫn khá dày nhưng thị lực Trần Lâm cũng không kém, hắn phát hiện ra vết tích đánh nhau ở đây, xem ra đã có một trận chiến không hề tầm thường diễn ra.
Không biết kẻ thù của những người này là ai, là yêu thú hay là một nhóm người nào đó.
Trần Lâm nhớ lại Thiên Sơn, với tu vi của hắn đáng ra phải tới thác Vũ Môn sớm nhất, nhưng trái ngược năm người bọn hắn lại là người tới muộn nhất, chưa kể Thiên Sơn cũng là một hoàng sắc đệ tử, phải chăng hai bên đều có liên hệ hay chỉ là trung hợp ngẫu nhiên.
Hắn không thể nào đoán ra được, những người này không ai có tu vi dưới hắn cả, không phải nói là còn cao hơn cả Thiên Sơn nữa, mặc dù vậy vẫn không một ai tránh thoát khỏi số kiếp.

Xem ra kẻ thù phía trước là một kẻ không tầm thường.
Trần Lâm biết với tu vi của mình hiện tại cộng thêm thương thế chưa khỏi không thể nào là đối thủ của kẻ thần bí này, nhưng hắn vẫn muốn đi tìm hiểu rõ, có thể phía trước sẽ có manh mối giúp hắn mau chóng rời khỏi đây.
Tiếp tục đi tới Trần Lâm không hề phát hiện thêm một thi thể nào cả, nhưng lại qua nữa canh giờ nữa hắn đã có phát hiện.
Nơi này sương mù loãng hơn rất nhiều, so với thời gian ngày trung thu vừa rồi thì còn muốn loãng hơn, tầm nhìn cũng được cải thiện, vừa tới hắn lập tức phát hiện một hang động phía trước.
Ở một nơi tầm nhìn ít bị hạn chế thế này hang động kia quả là vô cùng bắt mắt, nhưng lúc này còn có một thứ bắt mắt hơn hang động kia là một con yêu thú lớn đang nằm bên ngoài.
Là một con gấu đen hơn, Trần Lâm suýt nữa kinh hô lên: “Hắc Hùng.”
Không phải vì nó to lớn mà vì đây là một yêu thú cấp ba hàng thật giá thật, đến bây giờ hắn đã hiểu tại sao lại không hề có yêu thú nào lai vãng quanh đây rồi.
— QUẢNG CÁO —
Nếu là hắn thì cũng không tình nguyện sống gần một yêu thú cấp ba chút nào cả, chưa kể con gấu lớn này có vẻ như không đơn giản chỉ là cấp ba, hình như là yêu thú cấp ba viên mãn thì phải.
Những đệ tử Lĩnh Hồng tông kia sao lại trêu chọc tới một yêu thú cấp ba kia chứ, chẳng lẽ trong hang động kia có gì đặc biệt.

Không đúng, nếu gặp yêu thú cấp ba cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt như vậy, những người kia tu vi cũng không phải là dạng thấp.

Hay là còn thêm yêu thú nào khác, ngay lập tức Trần Lâm lại loại bỏ suy nghĩ này, có một chi tiết hắn vừa bỏ qua.
Ở bãi chiến trường hắn không hề thấy dấu vết của yêu thú tồn tại, với lại từ dấu vết từ trên thi thể không thể nào là do yêu thú gây ra được.
Trước Trần Lâm đang còn mơ hồ suy đoán kẻ thù, nhưng hiện tại hắn có thể kết luận tuyệt không thể là do yêu thú, hay chính xác hơn là không phải do con gấu này gây ra.
Hắn mơ hồ cho ra một dự đoán, trước hết vẫn chưa dám xác định, liền muốn thăm dò một hồi.

Ẩn nấp phụ cận một canh giờ, sau khi xác định an toàn hắn mới chậm rãi đi tới kiểm tra, kết quả đúng như hắn đã dự đoán, yêu thú Hắc Hùng này cũng sớm đã tuyệt khí, thời gian cũng sấp sỉ cùng với đám người Lĩnh Hồng sơn kia.
Không còn cố kỵ gì nữa, Trần Lâm qua lại quan sát một lượt, xem ra bên ngoài không có gì khác thường.
Nhìn lại cái hang động trước mặt, hắn rất muốn đi vào kiểm tra một hồi, nhưng trước hết phải xử lý xác của yêu thú này cái đã.

Mặc dù là yêu thú cấp ba nhưng Trần Lâm chỉ lấy đi vài cái móng và cắt ra một viên nội đan mà thôi, những thứ khác hắn cũng không có động đến vào.
Dù là một thân bảo vật nhưng thời gian xử lý của nó quá lâu, Trần Lâm cũng không muốn phí quá nhiều thời gian vào những việc này, chưa kể thứ giá trị nhất là viên nội đan cũng được hắn lấy đi rồi, những thứ khác bỏ lại cũng được.
Chậm ra tiến vào hang động hắn vẫn vô cùng cẩn thận, hang động này cũng không quá sâu chỉ trong chốc lát hắn đã đi tới cuối hang động này rồi.

Bên trong không quá sáng nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ.
“Có người.” Trần Lâm trong lòng thầm hô, hắn phát hiện thấy ở chính giữa hang động có một người đang xếp bằng tại đó.
Người này coi bộ cũng không trụ được bao lâu nữa, nhìn hắn Trần Lâm chỉ thấy được một tia sinh cơ tán loạn gần hết, khuôn mặt người này có phần xanh sao tái nhợt.

“Là trúng độc sao.” — QUẢNG CÁO —
Trần Lâm không biết hắn suy đoán có đúng hay không, nhưng người nhìn bình thường này tuyệt đối không hề đơn giản, xem ra yêu thú bên ngoài cũng là do một tay người này chém giết.


Chỉ không biết tại sao mà hắn lại trở nên như thế này.
Có lẽ cũng cảm thấy được sự hiện diện của Trần Lâm người nọ chầm chậm mở mắt ra nhìn hắn.
“Xem ra cuối cùng ta vẫn không thoát được khỏi cái chết, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.” Vừa nhìn thấy Trần Lâm người này liền khó khăn lên tiếng.
“Con gấu bên ngoài là do ngươi giết sao.” Chờ một hồi Trần Lâm mới lên tiếng, dù đã biết kết quả nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại.
Người nọ thấy hắn hỏi vậy liền giật mình, không trả lời câu hỏi Trần Lâm mà mới run rẩy lên tiếng.

“Ngươi, ngươi.

.

.”
Không biết là do kích động hay sợ hãi mà cuối cùng cũng không nói ra thành câu được.
Trần Lâm không tiếp tục lên tiếng mà chậm rãi đánh giá người này, khi tới gần hắn mới thấy rõ được, chắc hẳn tên này bị trúng độc, thậm chí là một loại độc cao cấp.
Hắn có cái cằm khá nhọn nhìn trông rất đặc biệt, khuôn mặt hắn xanh sao, tóc hai bên từ lâu đã bết cứng lại.

Quần áo trên người đã rách nát nhìn không thể phân biệt ra được, chưa kể bên ngoài dính chồng chất vô số vết thương cùng vết máu, nhìn lại thì hắn còn thê thảm hơn Trần Lâm rất nhiều.
Một bên vai chỉ còn tà áo phủ xuống, cánh tay này cũng đã bị ai đó chặt đứt từ khi nào rồi.
“Ngươi không phải là người của Hồng lão.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.