Tay Điền Tâm Niệm nắm chặt, nhưng người đàn ông bên cạnh tất cả tâm
tư sớm đã bị người ta hấp dẫn đâu còn có thể thấy được sự biến đổi của
cô.
Nhìn ánh mắt của anh chuyên chú đối diện với Amy, trong lòng của Điền Tâm Niệm cảm thấy từng cơn rét run, càng thêm dùng sức nắm chặt cánh
tay, muốn bắt được chút gì nhưng cái gì cũng không bắt được.
Kẻ địch trong tưởng tượng đột ngột xuất hiện trước mắt, Điền Tâm Niệm cảm giác mình thật vô lực.
Amy rõ ràng ở Mỹ, sao bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, Điền Tâm Niệm
nghĩ đến cuộc gọi buổi trưa, có thể đúng là cô ta, cô ta về nước thì
liên lạc Ân Diệc Phong ngay, nếu như Ân Diệc Phong nhận được cuộc gọi đó anh sẽ như thế nào đây.
Không biết có phải tinh thần quấy phá hay không, dạ dày Điền Tâm Niệm bắt đầu từng cơn co rút đau đớn, giống lòng của cô lúc này vướng víu
loạn như ma, xoắn mạnh vô cùng đau đớn.
Tay nhỏ bé dùng sức ấn nơi dạ dày, lại không có nửa điểm giảm bớt,
buổi trưa bởi vì cuộc gọi kia cô gần như không có ăn thứ gì, tan sở lại
đi với anh tới đây càng chưa ăn cái gì, chẳng lẽ dạ dày cũng bắt đầu
kháng nghị?
Vậy thì cho phép cô tùy hứng một lần đi.
Cô cắn môi lung lay cánh tay người đàn ông bên cạnh, tới gần anh nhỏ
giọng nói, “Diệc Phong, dạ dày em hơi khó chịu, em muốn về trước…” Lời
của cô còn chưa nói hết, người đàn ông bên cạnh khẽ động, bỗng dưng
buông lỏng cánh tay cô ra quấn lên hông cô, mặt lạnh nhạt mà xơ xác tiêu điều, tự ý ôm eo nhỏ nhắn của cô đi về phía trước.
Điền Tâm Niệm nói cũng còn chưa nói hết, cánh tay bên hông sức rất
lớn, cô mang giày cao gót mười cm bị ép theo anh đi về phía trước, dưới
chân theo không kịp tốc độ của anh có vẻ hơi lảo đảo.
Dạ dày co rút đau đớn càng dữ dội, cô nhìn phía Ân Diệc Phong muốn đi, mặt hơi có chút trắng bệch.
Ân Diệc Kỳ và Amy cũng nhìn thấy bọn họ cũng đi tới phía Ân Diệc
Phong, khóe miệng Ân Diệc Kỳ nhếch lên, bàn tay vòng qua hông của Amy,
mặt ý tứ không rõ, mà Amy từ đầu đến cuối nở nụ cười tuyệt mỹ, lúc này
thấy Ân Diệc Phong đi tới phía cô ta, đường vòng cung khóe miệng lớn hơn nữa, đẹp đến có chút chấn động lòng người.
Ân Diệc Kỳ mở miệng trước, “Em họ cũng tới à, thật là đúng lúc quá,
hôm nay Amy về nước, bên ngoài còn chưa biết tin, hôm nay buổi tiệc này
cũng là anh vì cô ấy đặc biệt làm tiệc đón gió, nghe nói các em quen
biết nhau hả?”
Vừa dứt lời, thì vang lên giọng nói không chút độ ấm nào của Ân Diệc
Phong, “Anh họ, em nghĩ là anh lầm rồi, em và cô Tần Oản cũng không quen thuộc như vậy đâu.”
Đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh giá, ánh mắt dừng trên tay bên hông Amy, mắt sắc thật sâu.
Nghe vậy, Amy không những không có chút xấu hổ nào, nụ cười còn tăng
thêm vài phần dịu dàng, giọng nói như nước mát lạnh êm tai, giữa ánh mắt xa xăm mang theo vô hạn hoài niệm, “Thật nhiều năm chưa từng nghe người ta gọi em bằng tên tiếng Trung… Thật tốt! Diệc Phong, đã lâu không
gặp.”
Thì ra tên tiếng Trung của cô ta là Tần Oản! Amy chỉ là nghệ danh của cô ta, nhưng nhiều năm ở trong giới nghệ thuật mọi người đã sớm quên
mất tên tiếng Trung của cô ta, đa số cũng chỉ biết cô ta gọi là Amy, mà
Ân Diệc Phong thấy cô ta lại cố chấp gọi tên tiếng Trung của cô ta.
Tại sao?
Điền Tâm Niệm ngửa đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy bọn họ khoảng cách thật xa.
Ân Diệc Phong môi mỏng hơi mân chặc, nhìn tay nhỏ bé đưa đến tới
trước mặt trong mắt lóe lên một tia ánh sáng nhạt, nhưng thoáng qua rồi
biến mất, cũng không vươn tay bắt tay với cô ta, “Tôi nói rồi, tôi với
em không có quen như vậy!”
Bắt tay chỉ là một loại xã giao, ở thương trường lăn lộn nhiều năm,
Ân Diệc Phong đã sớm học xong cách ẩn dấu tình cảm của mình, coi như là
đối với người căm thù đến tận xương tuỷ, anh cũng có thể vươn tay cùng
đối phương lễ phép bắt tay, thậm chí còn có thể mỉm cười nói vài câu xã
giao, nhưng hôm nay anh cũng không quan tâm nói chói tai làm cho một cô
gái khó xử, thậm chí hơi có phần gay gắt, Điền Tâm Niệm không biết, Tần
Oản này rốt cuộc có lực ảnh hưởng bao lớn mới có thể làm cho Ân Diệc
Phong thất thường như vậy.
Vốn cho là Tần Oản nhất định sẽ bị bẽ mặt, ai dè cô ta không những
không có chút nào ngại, trái lại cười càng thêm dịu dàng, rất tùy ý thu
tay về, nhìn anh giống như là nhìn bạn cũ nhiều năm chưa gặp, giọng hoài niệm, “Anh vẫn như lúc trước, một chút cũng không thay đổi.”
Tần Oản giống như là một khóm cây bông mềm, vô luận Ân Diệc Phong có
vũ khí sắc bén thế nào, đều bị cô mềm mại bắn ngược trở về, không bị ảnh hưởng chút nào.
Ân Diệc Phong nhìn nụ cười của cô ta, khóe miệng mân chặc hơn, thân
thể căng càng chặt, Điền Tâm Niệm cảm nhận cánh tay bên hông tựa như
muốn siết chết cô, cô cố muốn nhẫn nại, nhưng anh không ngừng kiềm chặt, cô không khống chế được đau kêu thành tiếng, tiếp theo cắn bên trong
khoang miệng thật chặc, không để cho mình phát ra một tiếng nào.
Lúc này Tần Oản thu hồi ánh mắt đối diện với Ân Diệc Phong, khi nhìn
đến Điền Tâm Niệm hữu nghị gật đầu, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Ân
Diệc Phong, “Diệc Phong, vị này chính là? Anh không tính giới thiệu cô
ấy cho em biết sao?”
Lúc này mới Ân Diệc Phong chú ý tới người phụ nữ trong ngực, tay
buông lỏng một chút, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên mặt của Tần Oản, trong
giọng nói tràn đầy châm biếm, “Cô Tần ở Mỹ chẳng lẽ chưa hề chú ý tin
trong nước sao? Không phải không biết cô ấy là vợ tôi chứ.”
Quả nhiên mặt Tần Oản cứng đờ, có chút khó xử, lông mi thật dài che
giấu nước trong mắt ưu tư lóe lên rồi biến mất, tiếp theo dịu dàng nói,
“Em hơi quê mùa.”
Ân Diệc Kỳ ở bên cạnh nhìn náo nhiệt hồi lâu, lúc này tới gần bên tai Tần Oản, động tác rất quen thuộc rất mập mờ nói, “Điền Tâm Niệm, em dâu anh, là bảo bối của em họ anh đó.”
“Oh?” Tần Oản lúc này mới gật đầu, cười cười hữu nghị vươn tay với Điền Tâm Niệm, “Cô Điền rất hân hạnh được biết cô.”
Không đợi Điền Tâm Niệm phản ứng, Ân Diệc Phong đã lạnh lùng mở miệng, “Tôi càng thích em gọi cô ấy là bà Ân.”
Ánh sáng nhạt trong mắt nước lay động một cái, thấy ánh mắt Ân Diệc
Phong nhất thời có chút luống cuống, khi thấy bên trong đôi mắt lạnh như hố băng thì, tựa như chấp nhận khẽ thở dài, thỏa hiệp đưa tay ra Điền
Tâm Niệm một lần nữa, “Bà Ân, chào cô.”
Điền Tâm Niệm cảm thấy toàn thân lạnh mãnh liệt, nhìn tay nhỏ bé trơn mềm, máy móc vươn tay bắt tay với cô ta, khóe miệng cứng ngắc nhếch
lên, “Cứ gọi tôi là cô Điền đi.”
Trước đây cô luôn cảm thấy hai chữ bà Ân là công nhận thân phận của
cô, là tôn trọng cô, chưa từng có khoảnh khắc, cô cảm thấy hai chữ này
có khả năng sỉ nhục người như thế, nếu như đây chỉ là công cụ anh dùng
để kích động một người phụ nữ, cô tình nguyện người ta gọi cô là cô
Điền.
Nghe vậy, mặt Ân Diệc Phong lập tức trầm xuống, có chút không vui
nhìn cô, đôi mắt lạnh thật giống như khi hai người mới vừa quen biết.
Điền Tâm Niệm không rảnh đi phân tích trong mắt anh có mấy phần nhiệt độ, cảm giác dạ dày đau càng ngày càng mãnh liệt, thật giống như đối
nghịch với cô vậy.
Cánh tay bên hông lúc này cũng dùng mấy phần sức, tựa như lên án cô
mới khi nãy không phối hợp, khóe miệng Điền Tâm Niệm hơi nhếch lên, trên người càng đau nhức cô nhếch môi độ cung lại càng lớn, sắc mặt có chút
trắng bệch, nụ cười của cô càng thêm kỳ quái, mà người đàn ông bên cạnh
nhưng làm sao cũng không chú ý tới, ngược lại là Tần Oản đối diện nhắc
nhở.
“Hình như thân thể cô Điền có chút khó chịu, sắc mặt trông có chút khó coi.”
Nghe vậy, chân mày người đàn ông bên cạnh mới nhíu lại, nắm hai vai của cô nhìn cô, “Em khó chịu?”
Khi thấy sắc mặt Điền Tâm Niệm có chút trắng bệch, mặt của Ân Diệc
Phong càng u ám! Giọng điệu cũng có chút không tốt, “Khó chịu sao em
không nói hả!”
Sắc mặt trắng bệch như vậy, nhìn kỹ dưới cái trán cũng hơi đổ mồ hôi, cô nhóc này sao khiến người ta không bớt lo như thế hả!
Điền Tâm Niệm trơ ra ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của anh có chút lạnh, a
~~ cô chưa nói qua sao, cô rõ ràng đã nói, chỉ là lòng dạ của anh không ở trên người của cô, cô nói mấy lần đều giống nhau thôi.
“Diệc Phong, cô Điền cứ ấn dạ dày có thể là dạ dày khó chịu, hay là
anh đưa cô ấy đến bệnh viện khám xem.” Tần Oản mở miệng lần nữa.
Tay ấn dạ dày của Điền Tâm Niệm dừng lại, có chút cứng ngắc.
Không nghĩ người chú ý tới tất cả khác thường của cô lại là Tần Oản, có chút buồn cười.
Nhưng mà buồn cười là cô mới đúng.
Ân Diệc Phong khi thấy tay của cô đặt tại dạ dày chân mày nhíu chặc hơn, giọng lại mềm vài phần, “Đau bao tử, hả?”
Điền Tâm Niệm cảm thấy lúc này anh quan tâm rất châm chọc rất buồn
cười, mặt không thay đổi dời ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng, “Không có.”
Thái độ của cô làm cho sắc mặt của Ân Diệc Phong càng khó xử, làm trò trước mặt nhiều người như vậy có chút mất mặt, nhưng nhìn cô đau mặt
trắng bệch vẫn ẩn nhẫn hạ xuống tức giận, “Anh đưa em về.”
Điền Tâm Niệm gạt cánh tay anh, cúi đầu thân thể đau có chút run, “Không cần, tự mình em về là được rồi.”
Nói xong, tự ý đi đến cửa buổi tiệc, đi chưa được mấy bước chỉ cảm
thấy thân thể nhẹ hẫng, Ân Diệc Phong ôm ngang cô lên, mặt xanh đen,
dường như bất cứ lúc nào đều có thể nổi giận.
Điền Tâm Niệm mặc lễ phục, vạt áo hơi ngắn, bị anh ôm như thế nếu như giãy giụa nữa nhất định sẽ lộ sạch, với lại lúc này cô đau cũng mất hơi sức để giãy dụa, để mặc anh ôm. Nhưng mà nhìn mặt anh xanh đen, cảm
thấy rất lạnh lẽo.
Nụ cười của Tần Oản khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông ôm người
phụ nữ rời đi thì biến mất, bên tai nóng lên, vang lên tiếng cười trầm
thấp của Ân Diệc Kỳ, đầu ngón tay trượt ở miệng ly, ý tứ có chút không
rõ nói, “Nhìn thấy không? Anh nói rồi người em họ này của anh rất cưng
cô vợ của nó.”
“Phải không?” Tần Oản mặt không thay đổi mở miệng, giọng nói lại tràn ngập đùa cợt.
“Thế nào, nhìn thái độ của nó đối với em, lần này hết hy vọng rồi chưa?”
Tần Oản không đồng ý nhìn anh, “Thái độ gì? Hận em? Oán em? ~~~ Em
chỉ biết có yêu thì mới có hận, có bao nhiêu hận thì có bấy nhiêu yêu.”
Xe được tiểu Đệ lái tới bãi đậu xe, Ân Diệc Phong cẩn thận để cô
xuống, Điền Tâm Niệm nhưng không đi vào, nhìn sắc mặt anh không tốt có
chút đùa cợt mở miệng, “Không cần làm phiền anh chở về, em tự đón xe về
là được rồi, anh có thể vào trong.”
Nói xong đi thẳng đến ven đường.
Tất cả kiên trì của Ân Diệc Phong đã dùng hết, cảm thấy cô phát cáu
lên có chút không hiểu ra sao cả, chợt níu cánh tay của cô lại, giọng
nói so với gió mùa đông khắc nghiệt càng rét thấu xương, “Điền Tâm Niệm, tối nay em nổi điên gì thế!”
“Đúng! Em điên, vậy anh lôi một người điên làm gì chứ!” Anh lôi cô
rất chặc, cô cố hết sức mới hất anh ra được, trước mắt chợt một trận mê
muội, thân thể không khỏi lung lay.
Ân Diệc Phong tức giận ngút trời, nhưng bộ dạng cô yếu ớt, lời đến
khóe miệng lại nuốt trở vào, vội vã đỡ lấy cô đẩy vào trong xe.
Điền Tâm Niệm vùi ở chỗ cạnh tài xế cả người một chút hơi sức cũng không có, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không nhìn tới anh.
Lúc thấy xe không phải là lái về biệt thự, cô khó chịu nói, “Em muốn về nhà.”
“Em nói em muốn về nhà!” Anh cứ nghe Tần Oản nói như vậy sao, nói đưa cô đến bệnh viện thì anh đưa! Anh làm cái gì thế, cô đã nói cô khó
chịu, anh chẳng nghe vô tí nào.
Thân thể Ân Diệc Phong căng chặt, môi mân ra đường vòng cung kinh khủng, không nói, nhưng xe tăng tốc.
Điền Tâm Niệm lôi giây nịt an toàn ra, lạnh lùng nhìn anh, tay để lên chốt cửa, “Em nói muốn về nhà anh không nghe sao? Em muốn về nhà! Anh
muốn đến bệnh viện thì tự mình anh đi đi!”
Ân Diệc Phong bỗng nhiên đạp phanh lại, giận không kềm được trừng mắt cô, không biết cô đột nhiên nổi điên làm gì, trước khi đi rõ ràng không phải là tốt vô cùng sao? Nhưng khi thấy sắc mặt cô trắng bệch còn giọt
nước trong mắt chớp động rồi lại cái gì cũng nói không nên lời.
Mặt lạnh một lần nữa khởi động xe, quay về phía ngược lại, lái về biệt thự.
Ân Diệc Phong lúc nào thỏa hiệp với người chứ, không có, chưa từng
có! Nhưng Điền Tâm Niệm chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ những chuyện này,
lòng của cô cảm thấy rất lạnh rất loạn rất phiền.
Trong đầu đều là ở buổi tiệc Ân Diệc Phong bởi vì Tần Oản xuất hiện
mà có hành động khác thường, tất cả đều là Ân Diệc Phong lơ là với cô.
Trong xe khí áp rất thấp, hai người ai cũng không nói gì, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy trái tim băng giá.
Ngay hôm qua người đàn ông này còn nói muốn cô sinh con cho anh, ngay hôm nay buổi sáng cô còn nhận được hoa tươi anh muốn theo đuổi tặng, mà bây giờ anh lại bị một cô gái ảnh hưởng hoàn toàn.
Thấm thoát, xe đã ngừng lại, Điền Tâm Niệm nhìn ngoài cửa sổ xe mới
chú ý tới thì ra đã đến nhà, không nói hai lời, mở cửa xe đi ra ngoài.
Sắc mặt Ân Diệc Phong vô cùng xấu xí, lần đầu tiên có người từ chối
anh thẳng mặt như thế, nhìn bóng lưng phóng khoáng của cô anh đã cảm
thấy sôi gan, hai ba bước đi lên trước bắt lại cánh tay cô, lạnh lùng
nói, “Điền Tâm Niệm, em rốt cuộc làm sao vậy?”
Cô giãy giãy, không nhìn anh, “Không sao hết.”
Thấy cô một bộ dạng không muốn nhìn mặt anh, lửa giận của Ân Diệc
Phong đốt rừng rực hơn, “Em không sao sao cứ liên tục từ chối thẳng mặt
anh hả, Điền Tâm Niệm em đừng ỷ lại cưng chìu mà kiêu căng, tối nay em
quái lạ còn nổi điên làm gì!”
Anh đã đủ nhân nhượng cô, lo lắng thân thể của cô mới dẫn cô đi bệnh
viện, cô tùy hứng không muốn đi anh cũng tùy, nghĩ uống thuốc cũng được, trong nhà có thuốc dạ dày, nhưng cô lần lượt từ chối thẳng mặt, vẻ mặt
chán ghét nhìn anh rốt cuộc là sao vậy!
Điền Tâm Niệm mắt lạnh nhìn anh, a ~~ ỷ lại cưng chìu mà kiêu căng,
anh coi cô là cái gì? Vật cưng sao? Nếu nói anh cưng chìu là thật lòng
hay là trong lúc rãnh rỗi trêu đùa thôi.
“Ân Diệc Phong tối nay không biết là ai quái lạ! Tần Oản của anh đã
trở về, anh liền trở nên hoang mang lo sợ phải không? Anh đâu còn có thể lo lắng cho em, không phải là em chưa nói, em nói là em khó chịu, mà
anh có nghe vô đâu, có lẽ nói, trong mắt anh trừ người yêu trong mộng
của anh ra thì chẳng chứa thêm bất kỳ kẻ nào, người mà nhung nhung nhớ
nhớ đã trở về, anh còn ở đây quan tâm em làm cái gì.” Điền Tâm Niệm lạnh lùng gạt rớt cánh tay anh, bởi vì dạ dày đau thật quá kinh khủng, trong tim cũng rất đau, cho nên có chút không che đậy miệng.
Lời của cô làm cho sắc mặt của Ân Diệc Phong càng khó xử, ở dưới ánh
trăng u ám hơi kinh khủng, bị nói trúng tim đen, thậm chí có chút thẹn
quá thành giận, một chữ một cái nói, “Em nói cái gì?”
“Em nói, em đã đến nhà, anh có thể yên tâm trở lại tìm cô ta, em không quấy rầy hai người ôn lại chuyện cũ.”
Điền Tâm Niệm mặt lạnh nói xong cũng xoay người đi vào bên trong biệt thự, chợt nghe phía sau vang lên băng một tiếng thật lớn, tiếp theo là
tiếng xe chạy nhanh.
Cô bước nhanh vào trong biệt thự, dường như muốn đấu với anh xem ai
đi trước, biệt thự lớn vắng vẻ chỉ có một mình cô, từng lần một chỉ còn
lại tiếng vọng của giày cao gót.
Thân thể cô mềm nhũn, ngã ở trên ghế sa lon, cảm thấy co rút đau đớn
mãnh liệt, giống như là co giật, cô khoanh tay vòng chỗ dạ dày, thân thể co ro ở trên ghế sa lon đau cả người run rẩy.
Ân Diệc Phong đạp chân ga lòng tràn đầy khó chịu, anh thừa nhận tối
nay anh quả thật có chút thất thường, anh không nghĩ Tần Oản lại đột
ngột trở về, lúc trước thấy tin nhắn cô ta gởi tới anh còn có thể thờ ơ, nhưng khi gặp lại cô ta, hình ảnh hai người đã từng ở chung với nhau
vẫn còn ảnh hưởng tới anh, anh tưởng rằng anh đã không quan tâm nữa, dù
sao đã qua nhiều năm rồi, không nghĩ lại gặp cô ta, lại nhìn thấy nụ
cười của cô ta, anh vẫn còn hận vẫn còn oán!
Hôm nay tâm trạng của Ân Diệc Phong đặc biệt hỏng bét, u ám như sấm
ngày mưa, ai trong phòng thư ký cũng luôn miệng kêu khổ, nơm nớp lo sợ,
khoảng thời gian trước anh cứ phát cáu đã làm cho mọi người trong công
ty run sợ theo, không phải là đã tốt rồi sao, tại sao thay đổi lại chứ!
Thường ngày đã lạnh lùng có rất ít biểu cảm, bây giờ chỉ một ánh mắt đã
làm cho lòng người run rẩy, tổng tài phục vụ quá khó khăn, các cô thật
lo lắng ở cùng anh thời gian dài sẽ sợ đến phát bệnh tim.
Ân Diệc Phong lại mắng một người quản lý, bịch một tiếng quẳng rớt
cây viết trong tay, tối qua lúc cãi nhau với Điền Tâm Niệm cũng không
biết dạ dày của cô ra sao rồi.
Chợt điện thoại nội bộ vang lên, “Tổng tài, có cô Tần Oản muốn gặp anh.”
Lý Lệ vừa nơm nớp lo sợ mở miệng vừa kỳ quái nhìn người phụ nữ trước mắt, đây rõ ràng là siêu sao quốc tế Amy mà!
Cô ta không phải đang ở Mỹ sao? Làm sao đột ngột xuất hiện ở đây, Lý
Lệ có chút không dám tin nhìn thần tượng mình sùng bái, đang lúc ngơ
ngác chợt nghe đến trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng trong
trẻo, “Cho cô ta vào đi.”
Tần Oản cũng nghe được, cười cười với Lý Lệ, đi thẳng đến phòng làm việc của Ân Diệc Phong.
Trời ạ! Lý Lệ trong nháy mắt giống như bị giết, thật là đẹp quá!
Tần Oản gõ cửa một cái, đi vào thì thấy người đang ngồi sau cái bàn làm việc, trán lạnh lùng nghiêm túc của Ân Diệc Phong.
Toàn thân trên dưới khí phách tràn đầy, ngồi ở một phương thế giới
lập kế hoạch, cho dù là ngồi cũng có một loại khí thế vênh váo hung hăng cao không thể leo tới.
Ân Diệc Phong như vậy thật xa lạ với cô, lúc cô biết anh, cũng không
biết thân phận của anh, anh vẫn chỉ là một công nhân tầm thường nhất của Ân thị, mặc nhìn áo sơmi không biết nhãn hiệu, ở trong nhà trọ cũ nát
cách trung tâm thành phố rất xa, ngay cả chính anh cũng gần như nuôi
không nỗi nữa.
Khi đó trên người anh cũng cho người ta thấy một loại quý khí không
rõ, mặc dù mặc giản đơn nhưng lại cho người ta cảm thấy không cách nào
khinh thường được, cô cho rằng đây là bẩm sinh, đây cũng là nguyên nhân
trước đây nhiều cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô, mà cô hết lần này tới lần khác lựa chọn người nghèo khó nhất là anh.
Nhưng cô muốn trở nên nổi bật trong giới nghệ thuật, trong cái giới
này không phải chỉ có khuôn mặt đẹp có thực lực là đủ, mà còn phải có cơ hội!
Cô đã từng kiêu ngạo, cô khinh thường bán đứng bản thân để lấy được
cơ hội, cô dựa vào gương mặt còn có lòng tin mười phần diễn xuất của
mình cho rằng cô một ngày nào đó sẽ có trở nên nổi bật, nhưng cô khổ sở
đấu tranh rất nhiều năm nhưng vẫn là một diễn viên hạng ba, mà mấy người ra mắt cùng cô không bằng cô thì đã trèo lên cao.
Cô không thể chịu được bọn họ nhìn cô thì đùa cợt cùng khinh thường,
cô rõ ràng tốt hơn bọn họ, cho nên cuối cùng cô cũng buông xuống tư thái buông xuống kiêu ngạo, đồng ý người đại diện đi ăn với các nhà tài trợ…
“Cô Tần tìm tôi chỉ là đứng ngơ ngác thế thôi sao?”
Giọng nói Ân Diệc Phong lạnh nhạt trong trẻo cắt đứt hồi tưởng của
cô, cô mới giật mình hết sững sờ, ngồi vào đối diện với anh vừa cười vừa nói, “Nhiều năm rồi mà anh cũng không có gì thay đổi, nhưng mà thành
thục rất nhiều.”
Ân Diệc Phong cười nhạt, “Em đến đây để làm quen với tôi sao?”
Nụ cười Tần Oản cứng đờ, mặc dù cô làm bộ không quan tâm, nhưng thực ra cô thực sự rất sợ đối mặt anh lạnh lùng như vậy.
“Diệc Phong, anh đừng như vậy có được không? Làm em đau lòng anh mới
hài lòng sao?” Tần Oản có chút u oán nhìn anh, vẻ mặt tiêu điều lạnh
lẽo, thực sự đau lòng.
“Vậy tôi cần phải tỏ vẻ như thế nào? Giống người yêu sao?” Ánh mắt
của Ân Diệc Phong sắc bén như đao, một chút lăng trì cô, giống như thấy
cô khó chịu thì mới cảm thấy vui vẻ.
“Nếu như anh nguyện ý, chúng ta có thể…” Tần Oản nghe được hai chữ
người yêu có chút hưng phấn, trong giọng nói mang theo một tia vội vàng
lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ân Diệc Phong.
“Cô Tần, em mau quên vậy, tối qua không phải là đã biết tôi kết hôn
rồi sao? Vẫn còn nói…” Ân Diệc Phong lời nói xoay chuyển, chân mày nhẹ
nhàng nhướng lên, giọng nói có chút đầu độc, “Em biết rõ tôi đã có vợ
rồi nhưng vẫn không ngại ở cùng với tôi, muốn làm tình nhân của tôi?”
Tần Oản cắn chặt môi, không dám tin nhìn anh, ánh mắt yếu ớt, tràn
đầy lên án, uất ức, “Anh sỉ nhục em như vậy anh mới vui vẻ sao? Được,
nếu như muốn em đau lòng anh mới cảm thấy vui sướng, em cam tâm tình
nguyện, anh tha hồ tổn thương em đi.”
Thấy trong mắt cô không cách nào che giấu thâm tình, đôi mắt anh đen
sâu thẳm, môi mỏng mân chặc, “Cô Tần thật chịu mình bị uất ức.”
Tần Oản yếu ớt cười, lại có vài phần thê lương, “Đây coi là cái gì,
so sánh với mấy năm này rời khỏi anh, lời nói tổn thương không đáng kể
chút nào? Diệc Phong, anh… Nguyện ý hợp lại với em không?”