Rầm một tiếng, cánh cửa đóng ngay trước mắt Điền Tâm Niệm.
Cửa sắt cũ kỹ dường như lắc lư ở trước mắt, tim Điền Tâm Niệm ngừng
run, lòng mới vừa rồi còn hốt hoảng lúc này càng bình tĩnh khác thường,
bình tĩnh đến như thể ngay cả tim đập cũng chậm theo.
Điền Tâm Niệm đợi thật lâu, lâu đến cô cũng không biết lâu cỡ nào nữa, cuối cùng nặng nề bước xuống cầu thang.
Cô sẽ không gõ cửa, bởi vì nếu để cho Tần Oản mở cửa thì cô chịu
không nổi, chỉ cần vừa nghĩ Tần Oản đứng ở trong phòng mà cô đứng ở
ngoài phòng chờ Tần Oản mở cửa cho cô, lòng của cô không ngừng run rẩy.
Cô không tiếp thụ nổi hình ảnh như vậy, dường như bọn họ mới là người một nhà, mà cô là một người ngoài xông vào nhà bọn họ.
Cô không thèm nghĩ nữa tại sao Tần Oản lại có chìa khóa ở đây mà cô
không có, cô không thèm nghĩ nữa tại sao Ân Diệc Phong đau lòng phải tới đây chữa thương, cô không muốn so trong lòng của Ân Diệc Phong cô và
Tần Oản người nào quan trọng hơn.
Cô cái gì đều không muốn, chỉ là có chút hồn bay phách lạc đi ra phía ngoài.
Dưới lầu trống trải, chỉ có hai chiếc xe của Tần Oản và Ân Diệc Phong sóng vai mà đậu, cô đứng ở đằng xa nhìn dường như mình cách bọn họ rất
xa xôi.
Tần Oản đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng của cô cho đến khi biến mất, khóe miệng mới chậm rãi nhếch lên, trở về phòng ngủ nhìn người đàn ông
nằm trên giường cả người đầy mùi rượu.
Đầu ngón tay như cây hành từ từ xẹt qua khuôn mặt anh, trong mắt không che giấu được tình ý dày đặc.
“Diệc Phong, anh là của em…”
*********************************
Điều làm Điền Tâm Niệm bất ngờ là lúc cô trở lại bệnh viện, Giang
Ngọc Nhân đã tỉnh, trợn tròn mắt nhìn nóc nhà chăm chú, mặt không biết
vui hay giận.
“Mẹ, mẹ đã tỉnh.” Điền Tâm Niệm có chút kích động chạy đến bên
giường, nhưng Giang Ngọc Nhân đối với lời của cô không có chút phản ứng
nào, cô sợ hãi, gọi bác sĩ tới.
“Thân thể bệnh nhân không có gì đáng ngại nữa, có thể là lúc trước bị kích thích cho nên không muốn nói nữa, làm con cái phải trò chuyện
nhiều với bà ấy khuyên bảo bà ấy.”
Điền Tâm Niệm gật đầu tiễn bác sĩ.
Một buổi chiều vô luận cô nói cái gì, Giang Ngọc Nhân cũng không có
chút phản ứng nào, cuối cùng chắc là ghét cô lôi thôi nhắm hai mắt lại.
Ân Diệc Phong tới gần chạng vạng tối mới trở lại, thấy Ân Diệc Phong
Giang Ngọc Nhân mới có một tia phản ứng, nắm tay của con trai từ từ rơi
nước mắt.
Cuối cùng khóc mệt rồi thì ngủ thiếp đi, Ân Diệc Phong mời y tá cao cấp chăm sóc bà.
Hai người ngồi trên xe, Ân Diệc Phong mệt mỏi nắm ấn đường nói, “Hôm
nay vất vả cho em rồi, phiền muộn trong lòng uống rượu, các em gọi cũng
không nghe được.”
Đôi mắt Điền Tâm Niệm sắc gợn sóng, “Ừ” một tiếng, rốt cuộc trả lời.
Ân Diệc Phong khẽ cười, nghiêng thân qua nhéo nhéo gương mặt của cô, mặt lạnh nhạt mới có vẻ tươi cười, “Sao thế, không vui?”
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cô muốn hỏi anh tại sao đau
lòng phải đi nơi đó chữa thương, tại sao Tần Oản có chìa khoá nơi đó mà
cô không có, tại sao lại để cô một mình bị nhốt ở ngoài cửa, nhưng cuối
cùng cô cái gì cũng chưa nói, rũ mắt xuống nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao hết, hơi mệt chút mà thôi.”
Ân Diệc Phong không nghi ngờ cô, hôn cái trán cô một cái, “Ngoan, hai ngày này vất vả cho em rồi.”
Áo sơ mi của anh cọ ở trên chóp mũi của cô, hương thơm một xa lạ tràn vào mũi, mùi hương này đã từng ngửi được trên người của Tần Oản…
Bóng đêm mông lung, Điền Tâm Niệm nằm trên giường xuyên qua khe hở
của rèm cửa sổ nhìn ánh sao bên ngoài rõ ràng mệt muốn chết nhưng làm
sao cũng không ngủ được.
Cửa phòng tắm mở ra, Ân Diệc Phong chỉ ở quấn một cái khăn tắm quanh
hông thì đi ra, giọt bọt nước trên tóc trông vô cùng mị hoặc.
Nhìn cái chăn cuộn lại thân thể của cô, giữa hai lông mày Ân Diệc Phong nhuộm một tia ấm áp.
Vén chăn lên vòng thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, dùng sức ngửi mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô với anh.
Người đàn ông hôn không ngừng ở cổ, Điền Tâm Niệm co rúm cái cổ giữ
bàn tay anh làm loạn ở trước ngực cô lại, nhắm mắt lại buồn bực nói,
“Đừng…”
Ân Diệc Phong kinh ngạc, bàn tay càng dùng sức xoa nắn mấy cái, giọng nói từ tính đầu độc ở bên tai cô, “Bảo bối, không có cố gắng, con sẽ
tức giận đấy.”
Nghĩ đến con, thân thể Điền Tâm Niệm run lên, trong đầu lại đột ngột xuất hiện một hình ảnh hư ảo.
Cô đứng ở ngoài cửa, Tần Oản đứng ở bên trong cửa, Tần Oản mở cửa cho cô mà người đứng bên cạnh là Ân Diệc Phong.
Đau quá! Không ngừng run rẩy.
Tim bỗng nhiên đau quá!
Vô ý thức gạt bàn tay của anh ra, rung giọng nói, “Em mệt mỏi quá.”
Ân Diệc Phong nâng cao thân thể thấy cô nhắm chặt hai mắt nghĩ cô hai ngày nay vì Giang Ngọc Nhân cũng không nghỉ ngơi tốt, cho rằng cô mệt
mỏi thật, chưa phát giác ra có chút đau lòng, đè xuống dục vọng trong
thân thể, hít hai cái thật sâu hôn một cái trên trán cô, nói, “Được rồi, hôm nay buông tha em trước.”
Lưng bị người đàn ông dán chặc, lồng ngực lửa nóng không ngừng truyền nhiệt lượng tới, làm cho cô không cách nào không chú ý, cô giật giật
thân thể, một giây kế tiếp người đàn ông liền vô lại đuổi theo.
Cô thậm chí có thể cảm giác được bên hông để một vật cứng cứng, sợ
lại chọc người đàn ông sau lưng, cô nhẫn nại không nhúc nhích, chỉ chốc
lát phía sau đã nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông đều đều.
Điền Tâm Niệm hồi lâu cũng không ngủ được, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, cô mơ hồ quyết định một chuyện.
Sáng sớm, Điền Tâm Niệm đưa Ân Diệc Phong đi làm, một mình đi tới
bệnh viện, không có đi phòng bệnh Giang Ngọc Nhân ở tầng trệt mà đi đến
khoa phụ khoa trước.
“Số 23, Điền Tâm Niệm.”
“…Vâng.”
Trong lòng Điền Tâm Niệm có cảm giác không nói ra được, tay xoa nhẹ
bụng, cô cũng không biết mình đang mong mỏi cái gì hay là cầu nguyện cái gì.
Cô chỉ là tự nói với mình, nếu như muốn có con cô sẽ sinh con thật tốt, nếu như không có…
Tay bác sĩ không ngừng chuyển động ở trên bụng cô đồng thời nhìn kỹ
màn ảnh, cuối cùng lấy ra kết quả, quả nhiên nhiều ngày Ân Diệc Phong cố gắng cũng uổng phí.
Tay Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng xoa bụng, mím môi cuối cùng nói, “Bác sĩ, tôi muốn tiêm thuốc tránh thai.”
Buổi chiều Ân Diệc Phong tan sở rất sớm, đến bệnh viện thăm Giang Ngọc Nhân, thuận tiện rước Điền Tâm Niệm về nhà.
Tình hình Giang Ngọc Nhân tốt hay xấu, từ lúc tỉnh lại cũng chưa từng hỏi tới Ân Quyết, người ta nói chuyện với bà bà cũng không đáp lại, có
đôi khi ngay cả Ân Diệc Phong nói chuyện với bà bà cũng không có phản
ứng gì.
Trong xe, Ân Diệc Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Tâm Niệm
không hài lòng, tưởng là cô chăm sóc Giang Ngọc Nhân quá mệt mỏi, có
chút đau lòng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Bảo bối cực khổ,
buổi tối muốn ăn cái gì?”
Điền Tâm Niệm tâm trạng hoảng hốt lắc đầu, không muốn làm, liền nói, “Chúng ta tùy tiện ăn ở ngoài được rồi.”
“Như vậy sao được.” Ân Diệc Phong phủ định hoàn toàn, lại hỏi, “Không có gì muốn ăn sao?”
Cô lắc đầu không muốn nói chuyện.
“Em nghỉ ngơi một hồi đi, đến nhà anh sẽ kêu em.” Ân Diệc Phong vỗ lên cửa sổ xe nói.
Điền Tâm Niệm thực ra một chút cũng không mệt mỏi, cô không muốn nói
chuyện không biết nên đối mặt Ân Diệc Phong như thế nào, cho nên dứt
khoát nhắm mắt lại.
Ân Diệc Phong chạy đến siêu thị từ từ dừng lại, cẩn thận khoác áo khoác lên người cô sau đó xuống xe vào siêu thị.
Điền Tâm Niệm không có ngủ, nhưng mà không muốn trợn mắt, trong lòng vẫn rối ren buổi sáng quyết định chuyện đó đúng hay là sai.
Hồi lâu, Ân Diệc Phong cầm bọc lớn bọc nhỏ đi ra khỏi siêu thị, anh
mua thật nhiều thứ, vô cùng phong phú, có cá có tôm còn có các loại rau
dưa trái cây.
Ân Diệc Phong rất ít ra ngoài mua đồ, cho dù ngày thường có mua cũng
lấy đại, hôm nay anh lần đầu tiên xin một người dì bên cạnh chỉ bảo, sao mới là cá tươi, sao mới là cà ngon, sao mới là trái cây có vi-ta-min
cao nhất.
Anh lên xe thấy cô còn đang ngủ không khỏi cười ra tiếng, heo nhỏ này chắc mệt muốn chết rồi.
Đến nhà, anh không có kêu cô dậy, mà ôm cô một mạch về phòng đắp lên chăn.
Điền Tâm Niệm mơ mơ màng màng cũng không có thực sự ngủ, người bên
cạnh lúc nào rời phòng cô đều biết, nhưng cô mệt, thân thể mệt tim mệt,
cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn yên tĩnh nằm buông thả mình.
Ân Diệc Phong thay quần áo xong đi thẳng xuống lầu nấu ăn, mặc dù ở
công ty bận rộn một ngày, nhưng anh vẫn nấu đầy một bàn, hôm nay lúc mua thức ăn, cái dì đó thấy anh một thằng đàn ông cao to mặc âu phục phẳng
phiu tới mua đồ thì tò mò hỏi anh “Vợ mang thai?”
Anh sửng sốt, nghĩ đã lâu như vậy, bọn họ cũng không có làm biện pháp nói không chừng thật sự có, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Dì đó cho rằng mình đúng, vừa tỉ mỉ truyền dạy kinh nghiệm nhiều năm
mua thức ăn của mình cho anh, vừa dặn dò, phụ nữ có thai nhất định phải
dinh dưỡng cân đối mới có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh.
Bưng lên một bàn thức ăn, Ân Diệc Phong chợt phát hiện thì ra mình
mình đối với đứa con còn chưa có tin tức này chờ mong như vậy, dường như mới nghĩ như vậy, thì có vô hạn động lực.
Lên lầu tắm thật sạch thoải mái mới dỗ Điền Tâm Niệm xuống lầu, lúc
Điền Tâm Niệm nhìn tròn một bàn thức ăn thì không khỏi kinh ngạc, “Nấu
nhiều như vậy? Sao ăn hết nỗi?”
Ân Diệc Phong đứng sau lưng cô vòng cô vào trong ngực, nói nhỏ ở bên
tai, “Em phải ăn ngon, thân thể con anh mới có thể lớn lên khoẻ mạnh
không phải sao?”
“Nói cái gì đó!” Cô vô thức nhíu chặc chân mày.
Ân Diệc Phong nhịn không được cười khẽ, hai tay xoa bụng cô, khẽ cười nói, “Nói không chừng đã có, anh nỗ lực đã lâu rồi mà.”
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải thật mỏng truyền tới cô, thân thể Điền Tâm Niệm không nhịn được run lên, lỡ miệng nói, “Không có!”
“Hử? Làm sao em biết không có.” Anh nghiêng đầu thấy cô mân chặc môi đỏ mọng, “Em đã kiểm tra?”
Điền Tâm Niệm trầm mặc, cuối cùng gật đầu.
Mặt Ân Diệc Phong khó nén mất mát, nhìn cô căng thẳng nghĩ tới ngày
nay cô buồn bã cho rằng cô là vì không có con mà mất mát, dịu dàng hôn
má cô, anh ôm cô khẽ lắc an ủi, “Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có mà,
chúng ta sớm chuẩn bị sẵn sàng trước, không có con trai anh phải vỗ béo
mẹ nó trước.”
Điền Tâm Niệm không cách nào nhịn được nhắm hai mắt lại, ở trong lòng lặng lẽ nói, không có, sẽ không có…