Điền Tâm Niệm không dám tin há to miệng, anh mới vừa nói cái gì?
Ân Diệc Phong dùng ánh mắt là không có nghe nhầm nhìn cô, Điền Tâm
Niệm thực muốn phát điên mà, dở khóc dở cười, anh ăn nhiều đậu hũ thối
lắm hay sao, mà miệng lại thối đến vậy.
“Vậy thì không còn cách nào rồi.” Ân Diệc Phong làm như rất tiếc lắc đầu, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số.
“Anh làm gì vậy?” Đột nhiên cô có một cảm giác rất xấu.
“Để tôi thông báo cho truyền thông, nói buổi họp báo hôm nay hủy bỏ, Ân thị và Điền thị không có chút …” Quan hệ nào.
Ân Diệc Phong lời còn chưa nói hết, Điền Tâm Niệm như giương nanh múa vuốt nhào tới, muốn cướp điện thoại trên tay của anh, “Ân Diệc Phong,
anh bị điên rồi!”
Cô thực sự bị chọc phát điên rồi, nếu lúc này mà tuyên bố Ân thị và
Điền thị không có quan hệ gì chẳng phải tuyên án tử hình Điền thị sao.
“Người bị điên mới là cô đó, diễn trò tới mức nghiện, tôi chỉ phối
hợp cùng cô thôi, chẳng phải cô không muốn kết hôn sao, đúng lúc, Ân
Diệc Phong tôi thứ không thiếu nhất chính là người chọn làm vợ.” Lúc cô
vừa nhào tới Ân Diệc Phong đổi điện thoại qua tai kia, con ngươi liếc
xéo, thờ ơ nhìn cô sốt ruột giậm chân như kiến bò trên chảo nóng.
Nước mắt Điền Tâm Niệm không khống chế được đảo trong hốc mắt, thực
oan ức mà, cô không biết kiếp trước mình đã làm chuyện xấu gì, lại chọc
trúng một ôn thần như vậy, bị chiếm lợi đã không nói rồi còn bị mất hạnh phúc sau này nữa.
Lúc trước là do cô không biết anh là Ân Diệc Phong, nhưng mà Ân Diệc
Phong tên này cô cũng không xa lạ gì, cô cùng với người đàn ông này thì
làm sao có thể nói tới hạnh phúc được đây, cô không hề muốn gả vào nhà
giàu có gì, cô chỉ muốn cùng người mình thích bên nhau thôi, nhưng mong
muốn này lại trở nên xa xỉ đến vậy.
Ân Diệc Phong kiên nhẫn hiếm thấy, cầm điện thoại chờ câu trả lời của cô, Điền Tâm Niệm đột nhiên nhớ tới một câu nói, cuộc sống như một trận hiếp dâm, nếu bạn không chống cự được hãy nằm xuống và hưởng thụ nó.
Vừa lúc Phương Vũ Thành có vị hôn thê, cô cũng có vị hôn phu như vậy
cũng có thể hoàn toàn chặt đứt hoàn toàn ý nghĩ của mình, hơn nữa lại
cứu được công ty sắp phá sản.
Khóe miệng Điền Tâm Niệm tràn ra một nụ cười khổ, “Tôi đồng ý.”
“Ửm?” Ân Diệc Phong nhướng mày không hiểu ý của cô.
Cô thở một hơi thật dài, “Tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Anh như nghe được một chuyện gì phá lên cười, “Cô Điền, xin cô làm rõ, tôi không phải đang cầu hôn cô.”
Ách…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Tâm Niệm 囧 ửng hồng, trộm nhìn cô đang nói gì đó, “Tôi, tôi đồng ý kết hôn.”
“Nhưng bây giờ tôi đã không muốn kết hôn với cô rồi, tôi nghĩ mỗi ngày cùng một chỗ với một diễn viên nghiệp dư rất buồn chán.”
“Anh!” Khinh người quá đáng!
Nhìn ánh mắt hình viên đạn của Điền Tâm Niệm, Ân Diệc Phong xem
thường quơ quơ điện thoại, “Nhận thức hiện thực đi, bây giờ là cô đang
cầu xin tôi, phải có thái độ xin người khác giúp đỡ chứ.”
Phúc hắc! Đồ khốn!
Không đúng, Ân đại biến thái! Cả nhà anh đều là biến thái! Anh có gien siêu tiến hóa, biến thành siêu đại biến thái!
Ở trong lòng Điền Tâm Niệm đem anh từ trong ra ngoài từ trên xuống
dưới mắng một lần, hung hăng nhìn anh chằm chằm, nhất định không thèm
nói lời nào.
Ân Diệc Phong nhướng mày, nghĩ thầm, có khí phách!
“Này, thông báo cho phòng kế hoạch, tôi muốn trước ba giờ chiều nay thu mua dự án Điền thị.”
“Đừng! Tôi xin anh, là tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy kết hôn với
tôi được không.” Điền Tâm Niệm hốt hoảng nói, hai tay khẩn cầu lôi ống
tay áo của anh.
Cuối đầu nhìn một đôi tay nhỏ bé trắng noãn trên ống tay áo, da trắng như sứ, đến nỗi còn thấy rõ cả màu xanh của mạch máu, trong con ngươi
sâu sắc thoáng qua một ánh sáng nhạt khác thường rồi biến mất.