“Mau tới đây, ăn cơm đi, hôm nay anh hầm sườn heo em thích ăn, còn có cá chua ngọt, ngày mai nấu tôm sú cho em.”
Nhìn một bàn thức ăn, Điền Tâm Niệm đột nhiên hơi trổi dậy cảm giác thèm ăn. Những món này đều là anh dùng tâm mà nấu.
Trên bàn ăn, Ân Diệc Phong thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, chỉ chốc
lát trên chén của cô đã chất đống thật cao giống như toà núi nhỏ.
Trong lòng hơi khó chịu, cô có chút không kiên nhẫn nói, “Đủ rồi! Nhiều như vậy sao em ăn vô nỗi.”
“Ăn không vô cũng phải ăn nhiều một chút, thấy em gần đây cũng gầy, em nên ăn nhiều chút mập chút sau này sinh con mới có lợi.”
Con con lại là con!
Điền Tâm Niệm phiền lòng, không có việc gì tìm việc nói, “Anh coi anh gắp nhiều đồ ăn như vậy em sao ăn được, cá bị che ở dưới cũng lạnh tanh hết rồi!”
Lúc này Ân Diệc Phong mới chú ý anh đúng là gắp nhiều lắm, đổi chén
của mình với chén của cô, tốt tính nói, “Vậy tự em gắp đi,, ăn nhiều một chút, dinh dưỡng phải cân đối.”
Giống như một tảng đá bất thình lình ngăn ở ngực, nhìn Ân Diệc Phong
không chút nào ngại ăn đồ ăn trong chén của cô, trong lòng cô cảm giác
mình vô cùng tồi tệ.
Cho nên sau khi ăn xong Điền Tâm Niệm kiên trì phải rửa chén, anh
không thể thay đổi được cô, cuối cùng giao nhiệm vụ rửa chén vinh dự mà
gian khổ cho cô.
Khi cô đi ra khỏi phòng bếp vốn tưởng Ân Diệc Phong đã trở vào phòng
bếp, không nghĩ anh đang ở trong phòng khách pha trà, Điền Tâm Niệm có
chút bất ngờ, cô chưa từng thấy anh uống trà.
Không khỏi hỏi, “Anh thích uống trà?”
Ân Diệc Phong uống một ly, môi mỏng nhếch lên, ngay cả chân mày cũng không thích nhíu lại, “Sao lại khổ như vậy.”
Điền Tâm Niệm không khỏi nghi ngờ, “Khổ sao anh vẫn còn uống.”
“Thanh lọc dạ dày, sinh một đứa con khỏe mạnh không chỉ có em phải
chú ý, anh cũng phải chú ý, lúc trước hút thuốc với uống rượu rất buông
thả.”
Môi đỏ mọng của Điền Tâm Niệm nhếch lên, đột nhiên cũng muốn nếm thử
cảm giác khổ sở khi uống trà, nhưng cô mới vừa cầm lấy chén trà đã bị
người đàn ông bên cạnh đoạt lại.
“Em không thể uống, anh vừa mới điều tra, phụ nữ trước và trong lúc có thai không nên uống trà.”
Cái loại cảm giác khó chịu lại bắt đầu lan tràn trong ngực, cô bực bội nói, “Em phải uống!”
Ân Diệc Phong chỉ cho rằng cô rất thiếu kiên nhẫn, vô thức chu môi
dáng vẻ xinh đẹp cũng thực đáng yêu, không khỏi vòng cô vào trong ngực
dụ dỗ, “Ngoan, nghe lời, một hồi ânh hâm nóng sữa lại cho em uống được
không?”
“Không được không được không được không được!” Điền Tâm Niệm cảm giác mình nhanh điên rồi, anh có thể đừng nhân nhượng cô như thế đừng tốt
với cô như vậy được không, có thể đừng chờ mong con như vậy được không,
như vậy sẽ làm cô không cách nào quyết định…
Điền Tâm Niệm buồn bực đẩy người đàn ông trước mắt ra, xoay người lên lầu, đóng cửa phòng rầm một tiếng, ngã xuống giường, tâm loạn như ma.
Ân Diệc Phong có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng người phụ nữ, không biết làm sao đứng lên, hôm nay tính tình cô ghê gớm thật.
Ở trong phòng sách hai tiếng Ân Diệc Phong mới vừa vào phòng ngủ đã
thấy người nào đó mặt chôn ở trong chăn, vội vàng đi tới lật cô lại,
thấy sợi tóc cô mất trật tự một bộ dạng như người điên không khỏi bật
cười, “Cho dù em muốn trừng phạt mình cáu kỉnh lung tung với anh cũng
không cần hành hạ mình, hung tàn như vậy?”
Điền Tâm Niệm nghe thấy anh trêu đùa, nhưng mặt lại không có chút vui vẻ nào, có chút ão não nói, “Xin lỗi, em không nên cáu kỉnh lung tung.”
Ân Diệc Phong trìu mến thổi mạnh mũi ngọc nhỏ của cô, “Đồ ngốc, chồng em biết, phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày tâm tình thất thường như vậy
mà.”
Nhìn bộ dạng tự cho là đúng của anh, Điền Tâm Niệm không khỏi bật cười.
Ân Diệc Phong nhìn đồng hồ trên tường, bàn tay bắt đầu làm loạn ở
trên người cô, “Bảo bối, chúng ta phải nắm chắc thời gian, nghe nói sau
bữa ăn hai tiếng rất dễ nhất thụ thai.”
Đè bàn tay anh luồn vào vạt áo lại, cô thì thào nói, “Em không muốn làm.”
Nghe vậy, động tác Ân Diệc Phong dừng lại, có chút không giải thích được, “Tại sao?”.
“Anh không phải nói anh biết sao? Phụ nữ mỗi tháng luôn luôn có mấy ngày như vậy.”
Sắc mặt anh tối sầm, một bộ dạng em tưởng anh ngu sao nhìn cô, “Không phải là em mới đến sao?”
“Trên thân thể kết thúc, nhưng trên tinh thần mới tới, xin lỗi.”
Ân Diệc Phong một bộ dạng không cách nào tiếp nhận, phụ nữ này còn có tinh thần nghỉ lễ sao?
Một tháng tổng cộng ba mươi ngày, hai cái nghỉ lễ này thì chiếm hơn
nửa tháng, không được! Anh không chờ được lâu như vậy, bàn tay không
quan tâm tiếp tục làm loạn, Điền Tâm Niệm mặt rủ xuống, giọng có chút
thấp lại có chút than phiền nói, “Chồng, em thực sự không muốn, mệt mỏi
quá.”
Ân Diệc Phong không có nghe thấy các hợp âm khác, chỉ vì tiếng chồng
làm anh hoàn toàn sung sướng, khóe miệng nhếch lên, giọng đầu độc nói,
“Kêu lại đi.”
Điền Tâm Niệm mím môi nhìn anh, chân mày anh cau lại, bàn tay dùng sức xoa nắn thì nghe cô vội vàng kêu lên, “Chồng!”
“Ngoan!” Mặt Ân Diệc Phong lộ vẻ sung sướng, tự mình đấu tranh mấy
phen, cuối cùng vẫn buông tha cho cô, nhưng mà lúc ngủ vẫn ôm cô vào
trong lòng, cái này đã trở thành một thói quen.
Điền Tâm Niệm sáng sớm thì đi tới Điền gia, con gái luôn là như vậy,
lúc gặp phải chuyện không giải quyết được bao giờ cũng nghĩ đến mẹ đầu
tiên.
Chuẩn bị đến công ty Tống Lệ Mai thấy Điền Tâm Niệm hơi kinh ngạc,
thấy sắc mặt cô không vui có chút lo lắng hỏi, “Làm sao vậy? Có tâm sự?
Tới đây nói chuyện với mẹ này.”
Điền Tâm Niệm tựa vào lòng Tống Lệ Mai nói về chuyện không muốn có con cho bà nghe.
Tống Lệ Mai rất kinh ngạc, “Cái gì?”
“Nếu như Diệc Phong không thương con, vậy anh ấy chắc chắn cũng sẽ
không yêu đứa bé này, nếu như anh ấy cuối cùng vẫn lựa chọn người ta,
con của con làm sao bây giờ, con không muốn để cho nó lớn lên trong gia
đình đơn thân.”
Ba của Điền Tâm Niệm qua đời sớm, cho nên cô có thể nói cũng mồ côi
cha lớn lên, cô biết trẻ em sống trong một gia đình đơn thân phải đối
mặt với cái gì, ký ức của cô về ba rất mơ hồ, từ nhỏ cô ước ao một nhà
ba người tay trong tay cùng nhau đi dạo phố đi sân chơi, thậm chí ngay
cả đòi ba đi hợp phụ huynh cho cô một lần đều là hy vọng xa vời, cho nên cô không hy vọng con của cô sẽ giống như cô sống cuộc sống không có ba.
Tống Lệ Mai làm sao không hiểu suy nghĩ trong lòng cô được, có chút
đau lòng vỗ về tóc của cô, dịu dàng nói, “Đứa nhỏ ngốc, con phải biết
không một người ba nào không thương con của mình, ba và mẹ đều giống
nhau, Diệc Phong yêu thương con nó trong lòng chắc chắn cũng giống như
con, con cảm thấy nó sẽ không là một người ba tốt sao?”
Điền Tâm Niệm suy nghĩ, cô cũng không biết.
“Còn nữa con cho rằng Diệc Phong không thích con, nhưng tại sao mẹ
lại cảm thấy Diệc Phong rất để tâm tới con đây.” Tống Lệ Mai vừa cười
vừa nói, “Chuyện này mẹ đã đồng ý với Diệc Phong không nói, thực ra Điền thị lần này có thể vượt qua nguy cơ ít nhiều cũng là Diệc Phong giúp
đỡ, đứa bé kia thấy lạnh lùng, thực ra là người rất trọng tình cảm, nếu
như còn chưa yên tâm nó, con có thể nói thẳng hết với nó, nhưng mà
chuyện tiêm thuốc tránh thai, con có nghĩ tới hậu quả hay không? Chuyện
này giống như lừa dối, nếu như bị Diệc Phong biết được, trong lòng nó
nghĩ như thế nào, nó đầy vui sướng muốn nuôi dưỡng các thế hệ kế tiếp
với con, con lại ngầm làm biện pháp tránh thai. Nếu như con thực sự tạm
thời không muốn sinh vậy nói cho nó biết, Tâm Niệm, giữa vợ chồng đừng
giấu diếm nhau, giấy không thể gói được lửa, nếu như nó biết sẽ rất đau
lòng.”
Điền Tâm Niệm nghe lời dạy thấm thía của Tống Lệ Mai từ từ gật đầu,
thực ra chính là vì cô cảm nhận được Ân Diệc Phong để tâm tới cô, cô mới rối ren như vậy.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ để con ở đây suy nghĩ thật kỹ, mẹ đến công ty đi, con cũng phải đến bệnh viện thăm mẹ chồng.”
“Mẹ chồng con bà ấy… Thế nào? Khá hơn chút nào không?”
“Không tốt lắm, bị kích thích rất lớn, cũng không thích nói chuyện
với người nào, phần lớn thời gian là ngẩn người.” Điền Tâm Niệm tự mình
nói không có chú ý trong mắt Tống Lệ Mai lóe lên một tia giãy dụa.
Tống Lệ Mai kéo tay cô nói, “Niệm Niệm, con phải chăm sóc mẹ chồng
con thật tốt biết không, bà ấy bây giờ cần người ở bên cạnh, chăm sóc
cho bà ấy thật tốt.”
Trở về từ Điền gia, kế đó Điền Tâm Niệm đi đến bệnh viện, nhưng còn
chưa đi đến phòng bệnh đã nghe tiếng bén nhọn của Giang Ngọc Nhân, cô
vội vàng đi vài bước. đi vào phòng bệnh đã thấy Giang Ngọc Nhân tâm tình có chút không khống chế được quẳng đồ đạc, sợ bà làm mình bị thương,
Điền Tâm Niệm vội vàng đi tới muốn trấn an bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy, cẩn
thận một chút, đừng thương tổn … A…”
Điền Tâm Niệm lời còn chưa nói hết, Giang Ngọc Nhân giống như điên,
nắm tóc của cô, trong miệng vẫn không ngừng chửi rủa, “Tiện nhân! Tiện
nhân! Tao giết mày!”
Da đầu Điền Tâm Niệm tê liệt đau đớn, cô nắm tay của Giang Ngọc Nhân
muốn trấn an bà, muốn bà buông tay trước, nhưng bà giống như điên, sức
trên tay không có chút nào giảm bớt, thậm chí quả đấm đánh vào người của cô càng ngày càng nặng, Điền Tâm Niệm nhịn đau không được kêu thành
tiếng, y tá giúp đỡ nhưng cũng không kéo tay của Giang Ngọc Nhân ra
được, cuối cùng là bác sĩ chạy tới tiêm thuốc an thần cho Giang Ngọc
Nhân, bà mới chậm rãi mất đi ý thức, nhưng tay vẫn còn nắm thật chặc lấy tóc của Điền Tâm Niệm, mặt có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.
Thật vất vả tách tay bà ra, da đầu Điền Tâm Niệm cũng đầy máu, dưới
đất đầy tóc bị kéo rụng, nghĩ đến ánh mắt của Giang Ngọc Nhân vừa rồi
lòng của cô hàng loạt phát lạnh, giống như thực sự muốn đẩy cô vào chỗ
chết.
Cô run tiếng hỏi y tá một bên, “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Y tá cũng sợ hãi, từ trước đến nay không thấy người điên cuồng như
vậy, vừa vỗ ngực vừa nói, “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, ông Ân tới, tôi thì đi ra ngoài mua cơm, lúc tôi trở lại ông Ân đã đi rồi,
bà ấy liền bắt đầu đập đồ.”